Thê Nô 2

Chương 18: Chương 18: Hỗn loạn




“Cậu Diệp, lâu rồi chưa thấy cậu, nghe nói cậu ở Côn Thành làm mưa làm gió, có phải không định trở về hay không.” Lý Kiến cầm ly rượu đụng vào ly của Diệp Lan Trăn rồi một ngụm uống hết. Diệp Lan Trăn khẽ mỉm cười, theo động tác của anh nâng ly trong tay, một hơi uống cạn chất lỏng trong ly.

“Thật đáng hâm mộ, anh trở lại cũng không gọi điện báo tin cho Điền Na, bọn tôi hỏi anh lại không trả lời, chúng tôi ai cũng không dám hít thở không khí trong lành đấy. Nếu anh không cần, tôi có thể thu giúp anh.” Tôn Mạnh vui vẻ, nhẹ tay vỗ đùi cô bạn gái bên cạnh, không chút che giấu nói ra ý đồ của anh ta.

“Cậu thu đi.” Ba chữ đơn giản liền quyết định vận mệnh của một cô gái.

“Thật à?” Trong nháy mắt Lôi Vân Khải mở to hai mắt sáng ngời nhìn Diệp Lan Trăn. “Không phải nói đàn bà Côn Thành quê mùa sao? Anh Diệp đừng tìm một người xấu xí đấy nhé, tiểu mỹ nữ nhà người ta đã thể hiện rồi, anh lại không đồng ý. Mỗi ngày người ta đều ngóng trông cùng anh gặp mặt, kết quả anh vừa về đã quăng cô ta đi, anh có muốn gặp lại cô ta không, chứ trăm vạn lần đừng ở tại Côn Thành tìm heo mẹ để thi đấu với Điêu Thuyền. ”

Diệp Lan Trăn lắc ly rượu trắng trong tay, mỉm cười rồi một hơi uống cạn. Cô gái kia ngốc như heo, người đàn ông tốt như anh còn cần suy xét sao, thật không biết cô muốn tìm cái dạng gì. Đã bao lâu chưa gặp Đào Tư Di, Diệp Lan Trăn hồi tưởng lại một chút, ước chừng một tuần. Mấy ngày nay công việc bận rộn tựa con quay, rốt cuộc cũng thu phục được ông cụ bên nhà, cuối cùng có thể thoải mái rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai anh có thể thấy được cô gái nhỏ kia. Anh thật muốn đè thân thể cô bên dưới anh mà nhào nặn, cho dù không ăn được thịt thì cũng phải uống chút canh.

Nghĩ tới đây, Diệp Lan Trăn đột nhiên cảm giác bụng dưới trướng lên căng thẳng, âm thầm mắng một tiếng đáng chết. Từ khi gặp cô, bản thân liền không chạm qua đàn bà, vừa mới bắt đầu là vì Diệp Nam Tê quấy nhiễu, hiện tại là không nghĩ muốn, anh không có hứng thú với cô gái khác. Cả đầu đều muốn cùng cô làm chuyện kia. Thậm chí có lần sáng sớm thức dậy anh phát hiện bản thân một đêm mơ mộng xuân, mỗi lần nhớ đến cô là anh lại phải dùng bàn tay tự túc một lần, lần này quay về nhất định phải cùng cô tính toán thật tốt.

Ba người Lôi Vân Khải, Lý Kiến cùng Tôn Mạnh cảm thấy dường như có một đôi quạ đen đang bay qua đỉnh đầu họ, tên đàn ông đang cười ngu ngốc này là Diệp Lan Trăn sao? Bọn họ có thời gian nhất định phải đi Côn Thành nhìn xem, đến cùng là cô gái nào có sức quyến rũ lớn như vậy.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Vẻ mặt Đào Tư Di hoảng sợ nhìn Tiểu Trần trước mặt, anh ta vậy mà mang theo một bé trai nhỏ mặt than chạy tới biệt thự Diệp Lan Trăn. Hôm nay cô ở nhà nghỉ ngơi, không dễ dàng gì mới được ngủ nướng thì đã bị người giúp việc đánh thức, nói có người muốn tìm cô, không nghĩ tới vừa nhìn thấy lại là một màn kinh sợ thế này.

“Đào tiểu thư, đây là tiểu Kiệt con trai của Mã tiên sinh, Mã tiên sinh vì công tác quá bận nên không có thời gian tự mình đưa đến, hôm nay phiền cô chiếu cố cậu chủ nhỏ rồi. À…, còn có, Mã tiên sinh nói ngài sẽ tự gọi điện cho cậu Diệp, tin tưởng cho dù là cậu Diệp cũng sẽ đồng ý giúp người đồng hương là ngài ấy chiếu cố đứa nhỏ. ”

Tiểu Trần tự quyết định, không cho Đào Tư Di một chút từ chối nào, thậm chí cho dù cô nghĩ muốn lấy Diệp Lan Trăn làm tấm gỗ chặn để đối phó mà không được.

“Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước. Buổi tối tôi sẽ đến đón cậu chủ nhỏ, Mã tiên sinh nếu xong việc cũng sẽ tự mình đến, hy vọng có thể có cơ hội mời Đào tiểu thư cùng đi ăn tối. ”

“Ai, anh…”

Không đợi Đào Tư Di nói ra miệng, Tiểu Trần thoáng chốc đã đi khỏi lưu lại Đào Tư Di cùng bé trai mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng khách.

“Cô không thích ba tôi.” Bé trai mở miệng trước, mặt than nói rõ từng chữ một, mượt mà rõ ràng, không có tí ti cảm giác gượng gạo.

“Ừ.” Đào Tư Di gật đầu, cái này mà gọi là tiếng Trung không tốt sao, so với cô là người nói khẩu âm địa phương còn tốt hơn bao nhiêu lần đấy.

“Tôi sẽ trở về nói cho ba tôi là tôi không chán ghét cô, nếu cô không thích ông, không cần lấy tôi làm lý do từ chối. Được rồi, tìm cho tôi một phòng, tôi muốn nghỉ ngơi. ”

“Ừ.” Đào Tư Di ngây ngốc một lát, mãi đến khi người giúp việc đưa tiểu Kiệt lên lầu cô mới phát hiện, bản thân lại để một đứa nhỏ nói đến ngây ngẩn cả người!

Cùng thời gian đó, Diệp Lan Trăn vừa mới chấm dứt cuộc gọi đến của Mã Đằng Diệu, anh nhịn không được cau mày, mới có vài ngày đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Mã Đằng Diệu chết tiệt này còn nhảy vào can thiệp cái gì, lại còn đưa con anh ta đến nhà anh, chẳng lẽ có kế hoạch dưỡng mẹ kế? Xem ra phải nắm chặt thời gian, ở ngay trong nhà mình, mình không gặm được, ngược lại để lão cáo già kia gặm chắc chắn đó không phải là kết quả anh thích.

"Hắt xì... " Đào Tư Di xoa cái mũi, mới sáng sớm ra đã có người nhắc đến cô, hôm nay khẳng định là ngày thứ bảy đen tối.

Đào Tư Di ngồi trên sofa, lấy ra di động kiểm tra danh bạ, vài ngày rồi chưa gặp Trương Lệ Viện. Bởi vì gọi điện không ai nhận nên cô vẫn sốt ruột mà báo cảnh sát. Kết quả không gặp Trương Lệ Viện, cảnh sát lại tìm đến đây còn mắng cô một trận, nói cái gì báo linh tinh buộc cô tội nhiễu loạn trật tự công cộng, chuyện là thế nào đây!

Chuyện quá hỗn loạn, vẻ mặt Đào Tư Di đầy hậm hực ngồi yên trên ghế, hai tay ôm đầu nhớ lại. Từ khi cô cùng Lý Mộ Tiêu ly hôn chưng từng yên tĩnh qua. Trách không được trước kia có câu nói rất đúng, ‘quả phụ trước cửa thị phi nhiều’. Hiện tại quả phụ ít đi, ly hôn nhiều hơn, đều có một đặc điểm chung là từng có một đời chồng. Cô có phải thật sự nên tìm một người an toàn lập gia đình, sau đó sinh đứa nhỏ, cho dù vượt quá giới hạn cũng chẳng sao… không cần kết hôn, chỉ cần có đứa nhỏ của mình là được.

Phi phi phi… nghĩ tới đây, Đào Tư Di rên một tiếng. Hiện tại cô sao có thể suy nghĩ như vậy, chưa kết hôn đã nghĩ làm tiểu tam, chuyện hôn nhân của cô thật hỗn loạn, phải làm thế nào mới là tốt nhất đây.

“Đào Tư Di, em đã về, chị có nhớ em không. ”

Suy nghĩ đang hết sức rối rắm thì một tiếng vang rực rỡ như mặt trời truyền đến. Vẻ mặt đầy phấn chấn của Diệp Nam Tê xuất hiện, mấy tháng không gặp, anh dường như đen đi rất nhiều, cơ thể cũng rắn chắc hơn, khi cười lộ ra hàm răng trắng tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Toàn thân quân phục ngay ngắn, gương mặt tuổi trẻ có thêm vài phần cương nghị.

Đào Tư Di kinh ngạc vui mừng, trách không được tất cả mọi người đều nói quân đội là nơi tôi luyện ý chí con người, vừa thấy quả thật như vậy.

“Lại đây cho chị nhìn xem. ”

Đào Tư Di vẫy tay, cô cảm thấy nếu không phải vì cô còn trẻ, tuyệt đối sẽ xuất hiện một màn như trên TV kia, bà mẹ tóc trắng xõa, đôi tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt đứa con trai được về nhà thăm người thân.

Tâm tình cô hiện tại kích động không thể giải thích, chỉ mấy tháng trôi qua đã khiến cho một đứa nhỏ có thay đổi lớn như vậy.

Diệp Nam Tê ngoan ngoãn đi đến trước người Đào Tư Di, nhìn vẻ mặt cô đầy kích động xoay quanh nhìn anh, anh không khỏi ưỡn lưng, bày ra tư thế quân đội, giống như đang tiếp nhận kiểm duyệt của lãnh đạo.

“Không sai, thật sự không sai, bọc nhỏ của chị đã trưởng thành rồi. Quyết định của người anh vô lại kia của em thật đúng đắn.” Đào Tư Di vỗ nhẹ bờ vai anh, vô ý nói ra lời khiến Diệp Nam Tê nhíu mày.

Diệp Nam Tê cẩn thận quan sát vẻ mặt Đào Tư Di, trong ánh mắt mang theo khó hiểu, sao cô có thể hình dung Diệp Lan Trăn như vậy, tuy anh thừa nhận anh mình quả thật âm hiểm không cách nào hình dung nhưng cũng sẽ không chấp nhặt cùng một cô gái. Trừ khi Đào Tư Di chọc vào kiêng kỵ của anh ta. Nhưng suy nghĩ một chút thì lại thấy không có khả năng, cô không phải là người nhiều chuyện, càng không thể chủ động đi trêu chọc Diệp Lan Trăn, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Diệp Lan Trăn ức hiếp chị?” Diệp Nam Tê đột nhiên hỏi một câu khiến Đào Tư Di ngây ngẩn cả người, trên mặt không tự giác nổi lên từng mảng ửng hồng. Vẻ mặt của cô khẳng định nghi vấn trong lòng Diệp Nam Tê, theo bản năng tay anh nắm chặt hình quả đấm, cố gắng khắc chế tức giận của bản thân, tiếp tục hỏi. “Diệp Lan Trăn đâu?”

Tuy Đào Tư Di cảm thấy Diệp Nam Tê nói thẳng tên họ của anh trai như vậy là không ổn, nhưng nghĩ có lẽ đây là thói quen của bọn họ sau khi anh nhận tổ quy tông nên cũng không quá chú ý, cực kỳ tự nhiên trả lời: “Đi Bắc Kinh công tác vẫn chưa trở về. ”

“Đây là Diệp Lan Trăn nói cho chị nghe?” Sắc mặt Diệp Nam Tê càng lạnh. Diệp Lan Trăn không phải là người chủ động nói cho người khác hành tung của mình, cho dù anh là em trai cũng rất ít khi biết được anh trai mình ở đâu. Thường thường anh ta sẽ biến mất vài ngày rồi lại xuất hiện, khi đó mới biết được anh ta đi đâu, còn nói cho Diệp Nam Tê biết anh ta đi đâu hay không, toàn bộ đều dựa vào tâm tình của Diệp Lan Trăn.

“Ừm.” Đào Tư Di gật đầu. “Làm sao vậy?” Nét mặt Diệp Nam Tê khiến cô có phần bất an.

“Không có gì.” Diệp Nam Tê miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười, hai tay ôm Đào Tư Di vào trong ngực. “Em nhớ chị, để em ôm một chút. ”

Đào Tư Di nhìn dáng vẻ của anh, nhịn không được cười cười. “Đã lớn như vậy vẫn còn ôm, trước đây chị còn có thể ôm em, hiện tại thật sự là không thể ôm nổi rồi. ”

“Không sao, về sau để em ôm chị, chị cần chị nguyện ý, em sẽ ôm chị cả đời.” Nhận thấy cô gái trong lòng chấn động, Diệp Nam Tê tăng thêm lực ôm cô càng chặt hơn.

“Về sau chờ em có nàng dâu thì không thể nói như vậy đâu, mau thả chị ra, em ép chị chết mất.” Đào Tư Di cười ngây ngôi vài tiếng, muốn đẩy Diệp Nam Tê ra nhưng cô phát hiện anh tựa hồ không có ý muốn buông tay. “Diệp Nam Tê, chị không thở nổi. ”

“Diệp Lan Trăn có ôm chị như vậy không?” Diệp Nam Tê vẫn gắt gao ôm lấy cô, anh đột nhiên hỏi vậy khiến Đào Tư Di không biết phải trả lời thế nào. Cô không thể nói rằng anh không ôm nhưng đã làm điều quá phận.

“Diệp Nam Tê, nếu em không buông, chị sẽ tức giận đấy.” Nhận thấy điểm khác lạ của anh, giọng Đào Tư Di trở nên nghiêm túc, bên trong tràn ngập cảnh cáo.

“Đây là bạn trai của cô sao? Ngây thơ như vậy. Nếu cô muốn chọn giữa anh ta và ba tôi, tôi đề nghị cô chọn ba tôi, ít nhất ông cũng cực kỳ thành thục.” Một giọng non nớt vang lên, thành công khiến Diệp Nam Tê nới lỏng tay đang kiềm hãm Đào Tư Di.

“Nó là ai vậy…” Diệp Nam Tê trợn mắt há miệng nhìn bé trai nghiêm túc trước mắt, sao lại xuất hiện thêm một ông ba, ngại chuyện chưa đủ loạn sao?

“Mã Đằng Diệu là ba tôi, ông ta muốn tôi đến xem vị nữ sĩ này có thích hợp làm mẹ kế của tôi không, nếu tôi đồng ý, ông sẽ suy xét cưới cô gái anh vừa mới ôm qua vào cửa, cô ấy sẽ trở thành Mã phu nhân.” Tiểu Kiệt nghiêm trang nói khiến Đào Tư Di cùng Diệp Nam Tê đưa mắt nhìn nhau.

“Trở về nói cho ba cậu, Đào tiểu thư là người của nhà họ Diệp, không phải anh ta muốn cưới là cưới được.” Diệp Lan Trăn đầy ý cười trên mặt từ ngoài cửa đi vào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.