Thê Nô 2

Chương 16: Chương 16: Quán bar




Sau khi bị lưu manh Diệp Lan Trăn đùa giỡn, Đào Tư Di quay đầu muốn đi. Cô không thể chịu đựng thêm được nữa, anh dựa vào cái gì mà dám làm càn như vậy. Nhưng chưa kịp đi được vài bước, cô đã bị Diệp Lan Trăn ném lên ghế phụ. Xe chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ, thẳng đến lúc đấy Đào Tư Di mới phát hiện ra một vấn đề, hóa ra cô bị Diệp Lan Trăn đùa giỡn. Ngoại trừ sinh nhật của anh là thật, thì say rượu và không thể lái xe đều là cái cớ anh lừa cô cùng tham dự bữa tiệc.

Bị Diệp Lan Trăn bế ôm vào tận trong biệt thự, rốt cuộc Đào Tư Di cũng không nhịn được mà tủi thân khóc to. Đến cùng là ai trêu chọc ai, dựa vào cái gì mà người đàn ông này không tôn trọng cô, còn muốn ôm hôn cô. Ly hôn đâu phải điều cô muốn chứ? Nếu Lý Mộ Tiêu không ở bên ngoài làm chuyện đó, cô khẳng định vẫn là một người vợ hạnh phúc.

“Diệp Lan Trăn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Đào Tư Di càng nghĩ càng thương tâm, cô chưa từng khóc ở trước mặt người khác, toàn tự mình nhẫn nhịn liếm vết thương. Nhưng ở trước mặt Diệp Lan Trăn không phân rõ phải trái này, cuối cùng cô vẫn không nhịn được, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, tựa như mở dòng nước trào ra mãnh liệt.

“Em đừng khóc. Ngoan, anh chỉ muốn…” Diệp Lan Trăn nhìn bộ dạng cô như vậy ngược lại không thể nói thêm được gì, nói cái gì? Nói muốn cùng cô lăn lộn trên giường sao, nói lão nhị của anh khát vọng thân thể của cô sao, thật nực cười. Nếu nói như vậy đảm bảo về sau ngoại trừ làm cho cô gái trước mắt này khóc còn lợi hại hơn, những cái khác đều không tác dụng.

Diệp Lan Trăn chưa từng chân tay luống cuống như thế này, từ nhỏ trừ ông nội và tên tiểu quỷ Diệp Nam Tê ra. Đàn bà bên người anh đều tự động dâng hiến, chưa từng có người nào vì anh theo đuổi mà mít ướt thế này. Ngẫu nhiên sẽ có một hai cô yếu đuối chỉ khóc hai ba tiếng gọi là tượng trưng, mục đích đạt được lập tức liền ‘sau cơn mưa trời lại sáng’. Lúc này mà nói thì quả thực chính là ‘mưa rền gió dữ’. Hơn nữa Đào Tư Di khóc không phải vì muốn cái gì, mà là không cần Diệp Lan Trăn anh.

“Ngoan, đừng khóc. Ngày mai anh đi công tác. Chuyện tối này là do anh không đúng, chờ anh trở lại rồi chúng ta nói chuyện tiếp.” Diệp Lan Trăn nhìn Đào Tư Di tựa như không muốn ngừng, nhịn không được lên tiếng uy hiếp. “Em còn khóc nữa, anh khẳng định tối nay anh sẽ làm chuyện nên làm, dù sao em cũng đã khóc rồi, khóc to nữa cũng chẳng sao. ”

Lời này đúng là có hiệu quả, Đào Tư Di bị anh dọa sợ lập tức liền ngừng lại. Diệp Lan Trăn vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Đào Tư Di, cô sợ anh ăn cô. Nhìn cái mũi nhỏ hồng hồng kia, đôi mắt cũng hồng hồng kia, anh lại rất muốn hung hăng hôn cô. Diệp Lan Trăn phải mất rất nhiều sức lực mới khắc chế được xúc động muốn ôm cô.

“Đi ngủ đi, chuyện đêm nay em cẩn thận suy nghĩ, anh không ép. ”

Diệp Lan Trăn nhìn Đào Tư Di vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ. Nhịn không được tiến về phía cô thêm vài bước. “Đi ngủ, nếu không chúng ta làm chuyện khác. ”

Thùng thùng thùng... , Rầm. Bóng dáng Đào Tư di vội vã cùng tiếng bước chân dồn dập và tiếng đóng cửa mạnh mẽ biến mất trong phòng khách.

Diệp Lan Trăn nhịn không được lắc đầu, rồi cúi đầu nhìn lão nhị, vỗ nhẹ. ‘Đường dài còn lắm gian truân’, xem ra lão nhị nhà anh phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể tu thành chính quả.

Ngày hôm sau, Diệp Lan Trăn thu dọn đồ đạc rời đi, Đào Tư Di thấy người lái xe buổi sáng là người khác rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Tình cảm đêm qua quá rõ ràng, hiện giờ cô thật không biết nên đối mặt thế nào với người đàn ông kia.

“Cô nhóc, nghĩ gì thế?” Trương Lệ Viện vươn tay nâng cằm Đào Tư Di. “Chậc chậc chậc…” lắc đầu rồi tán thưởng. “Nhóc, bộ dạng đẹp thế này, theo gia về nhà đi. ”

“Phốc.” Đào Tư Di nhịn không được cười thành tiếng, từ khi quen Trương Lệ Viện, cô càng cảm thấy chị gái này thẳng tính đáng yêu. Ngẫm lại bản thân cô có thể thích ứng được với công ty, phần lớn đều có sự giúp đỡ của Trương Lệ Viện.

“Gia, buổi tối có thời gian không, cùng nhau ăn bữa cơm nhé, em mời khách.” Không biết vì sao Đào Tư Di đột nhiên cảm thấy trống vắng trong biệt thự, nên không nghĩ sẽ sớm về nhà.

“Tán gái lại được nhóc bỏ tiền, mối này gia thích, không có cũng phải có. ”

Xong bữa chiều, Trương Lệ Viện ồn ào muốn đi bar, Đào Tư Di vốn không cảm thấy hứng thú với hoạt động này, nhưng mời khách là do cô đề suất, nên cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt.

Hai người đi xe tới một quán bar nổi tiếng ở Côn Thành, Đào Tư Di bị Trương Lệ Viện kéo đến bên ngoài lối vào nhiều người đang đứng chờ đợi.

Đào Tư Di ban đầu còn tưởng hai người phải đợi một thời gian dài mới có thể đi vào, không ngờ Trương Lệ Viện chào bảo vệ xong liền lôi kéo cô thuận lợi đi vào, điều kiện nơi này tốt hơn so với quán “Cách Xa” mà Đào Tư Di ngẫu nhiên tới lúc trước. Trong quán bar vô cùng náo nhiệt, tầng một dành cho khách lẻ, tầng hai là khu khách chung, Đào Tư Di ngẩng đầu nhìn, cửa phòng mở ra, người bên trong đứng xung quanh rào chắn, ở chính giữa là ban nhạc đang chơi vô cùng sôi động.

Trương Lệ Viện lôi kéo cô đến một bàn tròn nhỏ cạnh sân nhảy. Phục vụ nhanh chóng tiến đến, hai người gọi hai ly rượu nhỏ, Đào Tư Di liền quy củ ngồi trên ghế. Trương Lệ Viện cầm ly rượu vừa uống vừa lắc lư theo nhạc.

“Em xem, em chẳng khác gì học sinh tiểu học, ở trong này phải bày ra được tư thế dụ hoặc.” Trương Lệ Viện nhìn sống lưng thẳng của Đào Tư Di, nhịn không được lên tiếng trêu chọc cô.

Nguyên nhân Đào Tư Di ly hôn, cô cũng biết ít nhiều, tuy rằng không biết chồng cô ấy là ai nhưng cũng đoán được phần nào. Thật ra, cô cảm thấy Đào Tư Di rất ngốc, hiện tại nhiều tiểu tam như vậy, cho dù có làm vợ chính thì có làm sao, nhắm mắt nhắm mở liền trôi qua, có mấy người chơi thân với cô đều muốn ly hôn, đàn bà ly hôn không khác nào chiếc xe đã dùng qua không đáng giá tiền, trước kia trăm vạn giờ lập tức ngâm nước hạ giá, chỉ còn chưa tới một nửa.

Tuy rằng biết Đào Tư Di có người anh họ nhiều tiền nhưng cô lại không biết vị anh họ này rốt cuộc là loại người nào. Nhưng Trương Lệ Viện biết, cô gái như Đào Tư Di không có khả năng dây dưa vào mối quan hệ nam nữ bất chính. Sáng sớm hôm nay cô có cảm giác Đào Tư Di không bình thường, dường như trong lòng đang cất giấu chuyện gì đó. Trương Lệ Viện kéo Đào Tư Di đến chỗ này, một phần cũng muốn để cô ấy thả lỏng, có thể nhảy nhót kêu gào, như vậy có thể khiến cô ấy dễ chịu hơn.

"Thấy chưa, phải giống chị đây này. " Trương Lệ Viện bày ra tư thế lười biếng có chút giống mèo đang duỗi thân. Đường cong S bày ra, chưa tới 10 phút, phục vụ liền bưng tới một chai rượu nói là có vị tiên sinh tặng.

Đào Tư Di chưa từng trải qua chuyện này kinh ngạc nhìn Trương Lệ Viện.

“Thấy không, tư thế rất trọng yếu.” Trương Lệ Viện hào phòng gọi phục vụ mở rượu, rót một ly, hướng về phía người đàn ông tặng rượu nhấc tay ra hiệu.

“Chị muốn đi cùng anh sao?” Đào Tư Di nhẹ giọng hỏi một câu, cô cũng từng nghe nói chuyện tình một đêm nhưng lại chưa từng gặp qua, chẳng lẽ chuyện kia đơn giản thế này?

“Tên đàn ông kia quá béo, làm chị nghĩ ngay đến Ngô heo mập. Rượu này là anh ta tự đưa chứ chị có muốn đâu. Hơn nữa chai rượu không đủ quý, mới mấy trăm, nếu như anh ta đưa hơn, có thể chị sẽ lo lắng một chút.” Trương Lệ Viện nhún vai.

Đào Tư Di nghe hiểu gật đầu.

“Thực xin lỗi, quấy rầy tiểu thư một chút, có một vị tiên sinh trên lầu tặng rượu cho cô.” Phục vụ bưng một chai rượu hồng đi tới.

Đào Tư Di phát hiện phục vụ quay mặt hướng về phía cô, khay trên tay cũng đặt ở trước mặt cô, cô không biết phải làm sao nhìn Trương Lệ Viện. Cô không bày ra tư thế nào, cô cũng không biết phải xử lý tình huống này thế nào cho tốt.

Trương Lệ Viện cầm chai rượu trên tay rồi nhìn nhãn hiệu, giơ ngón cái về phía Đào Tư Di. “Đây là rượu trong quán các cậu sao?”

“Thật ngại, đây là rượu ông chủ chúng tôi tự mình mang đến.” Phục vụ thành khẩn trả lời.

“Nếu như là chị, chị khẳng định sẽ muốn nhìn bộ dạng tên đàn ông kia, rượu này có tiền cũng không mua được, em tự xử lý đi.” Trương Lệ Viện thể hiện rõ ràng thái độ của mình, đem quyền chọn lựa đưa cho Đào Tư Di.

“Cậu mang về đi, thay tôi cám ơn vị tiên sinh kia, rượu này quá đắt tiền rồi.” Đào Tư Di nhăn mặt nhíu mày.

Nhìn phục vụ xoay người rời đi, Đào Tư Di thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Nếu rượu kia là thật, chị khuyên em nên cân nhắc, rượu này cho dù có tiền cũng không mua được đâu.” Trương Lệ Viện chán nản nói. “Chị bày ra tư thế trêu ghẹo giá trị mới mấy trăm, đầu gỗ em chỉ ngồi ở đây lại nhận được trân bảo, ông trời thật sự là bất công mà!”

Thấy Trương Lệ Viện vén tóc làm đỏm, Đào Tư Di nhịn không được nở nụ cười.

“Thực xin lỗi vì quấy rầy, ông chủ chúng tôi nói, nếu các vị không nhận chai rượu này, tôi đừng mong trở về, cô xem…” Vẻ mặt phục vụ uể oải quay trở lại.

Đào Tư Di cầu cứu nhìn Trương Lệ Viện.

Trương Lệ Viện cũng sửng sốt, mặt dày mày dạn không phải chưa thấy qua, nhưng loại này quả thật chưa từng gặp lần nào. Đào Tư Di rốt cuộc chọc tới ai để người ta cố chấp cầm tiền đập vào người thế này. Cô không khỏi liếc nhìn Đào Tư Di từ trên xuống dưới. Hôm nay cô ấy mặc áo sơ mi ngắn tay cùng một chiếc váy dài, vừa thấy đã giống như sinh viên. Trách không được hiện tại lưu hành “người cao gầy”, vừa thấy thì biết cô hoàn toàn phù hợp. Nếu người là do mình mang đến, cô tất nhiên phải đem người hoàn chỉnh mang ra ngoài, với ông chú đáng khinh muốn ăn thịt cừu nhỏ trước mắt cô đây lại càng không được.

“Nếu ông chủ cậu muốn cậu nghỉ việc, vậy cậu cứ ngây ngốc ở đây đi, rượu này chúng tôi không muốn.” Trương Lệ Viện quét mắt về phía phục vụ, cầm ly rượu của mình lên uống một ngụm.

Phục vụ tựa hồ nhận ra Trương Lệ Viện không dễ dàng nói chuyện, vẻ mặt tủi thân nhìn Đào Tư Di. “ Học phí của tôi đều dựa vào công việc này, nếu cô không nhận, tôi phải thất học rồi…”

“Ngừng.” Trương Lệ Viện không đợi phục vụ nói xong, liền chặn lời anh. Cô liếc nhìn vẻ mặt khó xử của Đào Tư Di. “Cậu đẹp trai, chị nói cho cậu biết, hiện tại chiêu này không dùng được đâu, đừng ở chỗ này giả bộ đáng thương. Trở về nói cho ông chủ các cậu biết, vị tiểu thư này cho rằng cô ấy thất thân so với cậu thất nghiệp còn nghiêm trọng hơn. ”

Nghe Trương Lệ Viện nói xong, Đào Tư Di nhất thời cảm thấy máu chó đầy đầu. Trách cứ nhìn thoáng qua Trương Lệ Viện, thất thân gì chứ, cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đó.

Nhìn phục vụ khép bả vai bỏ đi, Trương Lệ Viện quay đầu nói. “Con nhóc, lòng người hiểm ác, em tin hay không nếu hôm nay em dám nhận, đêm nay em đừng mong chạy thoát. ”

Đào Tư Di nhất thời không phản ứng kịp, sửng sốt một phen mới nghĩ đến hàm ý trong câu nói vừa rồi.

“Chị…”

“Đào tiểu thư, rượu này là tôi tặng cô, vấn đề vị tiểu thư này lo lắng, tôi cam đoan sẽ không phát sinh.” Tiếng nói hơi quen tai truyền đến đánh gãy cuộc nói chuyện của các cô.

Mã Đằng Diệu mỉm cười nhìn cô gái trước mắt, không nghĩ tới bọn họ lại có duyên như vậy, ở trong này còn có thể gặp lại, nếu không nhìn tư liệu về cô anh thật sẽ nghĩ đây chính là thủ đoạn cô quyến rũ anh.

Trương Lệ Viện ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, tuy vẻ mặt anh ấm áp, nhưng một thân khí thế áp bức kia lại khiến người không thể khinh thường. Âm thầm lè lưỡi, lần sau nói chuyện nhất định phải quan sát rõ ràng chung quanh có người hay không.

"Trương tiểu thư, đã lâu không gặp... "

Không đợi Trương Lệ Viện cảm khái xong, một người đàn ông từ chỗ tối chậm rãi đi ra

"Tôi đi trước, hai người cứ từ từ tán gẫu. "

Thấy bạn chạy trối chết, Đào Tư Di mờ mịt nhìn Mã Đằng Diệu.

Mã Đằng Diệu giang tay, "Xem ra bạn của cô rất yên tâm khi để chúng ta ở cùng một chỗ... "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.