Thê Nô

Chương 2: Chương 2: Gặp gỡ




– Phim không có hết nhanh như vậy, karaoke cũng sẽ không chạy trốn, ngày kia đi cũng được mà!

Vân Điệp do dự một chút, nâng lên hai mắt.

– Thế còn chị cả…

– Nói lại với chị ấy một chút là ổn. – Cảnh Thụy Võ cười cười.

– Có lẽ chị cả sẽ không vui, vậy thì chị cùng mẹ hoặc cùng anh hai đi xem!

– Vậy còn em…

– Em sẽ đi với bạn cùng lớp.

– Được rồi!

Vân Điệp mặt mày lập tức hớn hở, cảm kích hướng cậu em trai vỗ vỗ vai.

– Vậy tất cả nhờ em nhé.

– OK!

Cảnh Thụy Võ lập tức đứng lên.

– Trước cứ xuống ăn cơm đi đã! Ăn xong em sẽ giúp chị ôn bài.

– Ừ.

***************

Vẫn là mái tóc với đủ màu sắc như cái đuôi của chim công khi xòe ra. Chiếc kính mắt được gắn trên đỉnh đầu, quần bò nhiều chỗ rách nát, mặc ở bên ngoài là chiếc áo khoác vàng nhạt.

Bộ trang sức màu bạc vẫn được giữ nguyên, không thay đổi.

Vu Kiệt đeo ba lô đi vào thang máy, một tay vừa cầm chìa khóa xoay tròn, vừa bấm nút lên tầng cao nhất là lầu 7.

Thang máy đóng lại, anh ta liền bắt đầu huýt sáo theo câu hát “I want to spend my life time loving you”, một đường thổi từ thang máy đến trước cửa nhà.

Anh ta đem chìa khóa tra vào ổ, cửa vừa mở, anh nhấc chân đang muốn tiến vào…

Đột nhiên, anh bất ngờ dừng lại.

Anh nghi hoặc quay đầu lại nhìn phía trên của cầu thang bộ, loáng thoáng truyền đến là một tiếng khóc bị kìm nén.

Anh ta vô ý thức rời khỏi nhà, hướng cầu thang bộ đi đến.

Đi vòng qua, anh ta thấy ở chỗ tối khuất của cầu thang có một cô gái đang ngồi ở bậc thềm che mặt khóc thút thít.

Nhìn đồng phục và cặp sách bên cạnh, chắc là một học sinh trung học phổ thông.

Vì sao cô ta ngồi khóc ở đây nhỉ?

Thất tình ư? Hay là bị ba mẹ la mắng?

Hoặc là thầy/cô giáo? Bị bạn cùng lớp cười nhạo?

Bị bạn bè trêu chọc…

Vu Kiệt vừa âm thầm đoán, vừa nhẹ giọng lên tiếng để không dọa đến cô.

– Tiểu thư, cô…có khó khăn gì sao?

Cô ta không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục ngồi khóc thút thít.

Vì thế, Vu Kiệt thoáng hỏi với thanh âm to hơn:

– Tiểu thư, cho hỏi có phải cô có khó khăn gì không?

Cô ta vẫn tiếp tục như cũ không có phản ứng,

Vu Kiệt lại tăng thêm thanh âm, lần này khẳng định cô ta nghe thấy được.

Nhưng tiếng khóc và tư thế của cô ta vẫn như thế không đổi.

Qua một thời gian vẫn không thấy phản ứng của cô gái, Vu Kiệt bắt đầu nghi ngờ cô ta liệu có phải là học sinh trường khuyết tật hay không?

Lúc này, cô gái mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nước mũi lên, nhìn anh nức nở nói:

– Tôi…tôi, khảo (kiểm tra)… tích phân…

– Tích phân? – Vu Kiệt mờ mịt lặp lại.

Cô nghẹn ngào.

– Thành tích của tôi…lại không có vượt qua…tích phân a…Đêm qua, em trai còn, còn đặc biệt giúp tôi…ôn tập sách vở…nào ngờ…kết quả…

Cô khóc càng lớn tiếng.

– Ba mẹ nhất đinh sẽ thật…đau lòng…Anh cả cũng sẽ…thật thất vọng…còn có…Chị cả…chị nhất định sẽ rất tức giận…tôi…tôi…

Vu Kiệt cố gắng nghe xong nửa ngày, rốt cục nhịn không được ngắt lời nói:

– Dừng lại! Đừng nói nữa. Căn bản nãy giờ tôi không nghe được rốt cuộc cô định nói cái gì.

Anh nghiêng đầu nhìn cô.

– Tiểu thư, cô ở chỗ nào lầu một?

Cô liếc nhìn anh một cái, cắn môi dưới không nói, chậm rãi ngừng khóc.

Anh thở ra một hơi.

– Được rồi! Vậy có muốn vào nhà tôi ngồi để ổn định lại một chút? Rửa sạch mặt, uống một ly trà nóng, trước là để đem tinh thần phấn chấn trở lại, sau là sẽ cùng nhau bàn bạc cách giải quyết khó khăn của cô, được không?

Cô lau lau nước mắt, nghi ngờ nhìn hắn.

– Anh…không phải là người xấu chuyên đi dụ dỗ con gái chứ?

– Dụ dỗ con gái?

Vu Kiệt kinh ngạc nhìn cô gái có khuôn mặt ngây thơ này. -Tất nhiên không phải, trông tôi giống người xấu lắm sao?

Nào có ai hỏi như vậy chứ? Nếu là người xấu cũng sẽ không tự thừa nhận!

Cô lại lau lau nước mắt, rồi sau đó cao thấp đánh giá anh

– Kiểu tóc và cách ăn mặt của anh đều rất giống người xấu, nhưng là…

Cô cẩn thận nghiên cứu khuôn mặt anh.

Trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn là ngũ quan hài hòa, hai tròng mắt thông minh linh hoạt, cái mũi cao thẳng, đôi môi lớn nhỏ vừa phải luôn nở nụ cười thân thiết, nhu hòa…

Anh ta thật điển trai, cả người tràn đầy hơi thở đầy sức sống, lại không phải là kiểu người quá mức đẹp mắt làm cho người ta cảm thấy xấu hổ mà không dám tiếp cận.

Tất cả cử chỉ lời nói của anh đều đem đến cho người ta cảm giác thật thoải mái, giống như sự thân thiết tự nhiên khi ở bên anh trai vậy.

– Nhìn mặt của anh lại không giống. – Cô trịnh trọng gật gật đầu

– Tôi nghĩ anh không phải là người xấu.

Vu Kiệt cảm thấy dở khóc dở cười.

– Vì mặt không giống?

– Ừ.

Cô cho không có gì lạ gật gật đầu

– Ba tôi nói, nhìn người không thể nhìn ở vẻ bề ngoài mà phải để ý nhân cách bên trong. Vấn đề ăn mặc là dựa vào sở thích của anh. Tuy thoạt nhìn không giống là người tốt nhưng sẽ không phải như vậy, là do ba tôi nói.

Cô lại một lần nữa nhấn mạnh.

– Mặt của anh mới là nơi thể hiện rõ nhất nhân cách thực, mới có thể đại diện cho tấm lòng thiện ác của anh.

Có nghĩa là, nhìn người thì không thể nhìn biểu hiện ở bên ngoài, tấm lòng bên trong mới là quan trọng.

Nói cách khác, một người tốt hay xấu hoàn toàn được quyết định bởi nhân cách thiện ác.

Nhưng điều đáng nói ở đây là, một cái đạo lý làm người hay như vậy lại bị ai đó giải thích một cách bừa bãi. Chẳng trách làm cho đầu óc Vu Kiệt phải choáng váng một hồi lâu, trừng mắt nhìn cô một lúc sau đó lắc lắc đầu lẩm bẩm…

– Ông trời, cô ta đang nói cái gì thế không biết?Cái gì mà sở thích, cái gì mà nhân cách thực, thật là không ra thể sự gì hết.

Cô ta không phải mới từ trại tâm thần ra đấy chứ?

Anh liếc nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của cô, không khỏi thở dài:

-Được rồi! Nếu đã nói tôi là người tốt thì đến nhà của tôi để nghỉ ngơi, chắc sẽ không có gì đáng lo đi?

Không ngờ cô vẫn tiếp tục nhíu mày do dự.

– Nhưng là…ba tôi nói không thể tùy tiện ở cùng với người lạ…

Vu Kiệt trợn trắng mắt, đang muốn mở miệng khuyên nhủ, cô lại nói:

– Anh tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở chỗ nào?

Vu Kiệt ngẩn người, thực tự nhiên trả lời:

– Vu Kiệt, 24 tuổi, ở tại… – Anh chỉ chỉ dưới lầu.

– Tôi tên là Vân Cảnh Điệp, năm nay 17 tuổi, tôi cũng ở tại khu này.

Cô gật gật đầu, sau đó cười nói:

– Tốt lắm, như vậy chúng ta đã không phải là người xa lạ nữa rồi. Tôi có thể theo anh về nhà.

Trời ạ! Anh thật bị cô đánh bại!

Vu Kiệt thừa nhận, rốt cuộc cô cũng đánh vỡ kỷ lục chưa bao giờ nhận thua của anh!

Cô gái này ngây thơ đến nỗi làm cho người ta phát điên, đơn thuần gần như ngu ngốc!

Vu Kiệt không nhịn được vừa âm thầm thở dài vừa dẫn theo Vân Điệp về nhà, mà Vân Điệp vẫn còn tiếp tục nói nhỏ.

– Kỳ thực, vào ngày nghỉ, lúc em trai của tôi đi chơi sẽ xịt này nọ trên tóc, cũng giống như anh vậy. Có đôi khi là màu đỏ, có đôi khi là màu vàng, trông rất vui nha! Chị cả tôi cũng có một ít thứ kỳ quái như vậy, chị gọi nó là thứ cần thiết để xây dựng nên cá tính! À, em trai của tôi cũng cố ý làm ra một ít quần bò bị rách, rất giống với cái của anh, nhưng là cái của anh như vậy…Ách, chắc là nghệ thuật cấp cao.

Vu Kiệt bước vào nhà, quay lại nhìn Vân Điệp đứng ở cửa đang mở to mắt không ngừng tò mò đánh giá trái phải.

Bên trong hẳn là phòng ngủ , có một pho tượng nhỏ được đặt bên cửa sổ.

Căn phòng rộng khoảng chừng có 20, 30m2 không gian thoáng đãng. Trong phòng ngủ được lát mặt gỗ sang trọng, chiếc giường với hai tông màu hồng đen kết hợp khiến căn phòng càng thêm nổi bật.

Trên giường, phía bên phải có một ít sách cùng bút ký, còn lại bên kia là những bản âm hưởng.

Phía trên là điện thoại cùng đĩa CD, cuối gường là một chút quần áo tùy tiện như áo sơ mi, áo khoác, quần dài cùng một ít…quần áo bên người.

Ở giữ có bàn học, máy tính, đồ ăn gì đó, máy đánh chữ. Còn có một giá sách nằm ở bên cạnh tường với không ít quyển sách cùng các tờ giấy rơi lả tả dưới đất.

Nhà bếp và nhà ăn bên cạnh nhau chỉ cách một bức tường. Bàn ăn giống như chưa bao giờ dùng qua.

Chính giữa là phòng khách với một tấm thảm tứ bình, bàn ghế được làm bằng gỗ, gối dựa, gối ôm có ít nhất là 7,8 cái với đầy đủ hình dạng như, hình tròn, hình dài, hình vuông, thậm chí còn cái có hình năm cạnh.

Điểm đặc biệt ở trung tâm là một cái TV to 38inch chiếm gần như toàn bộ không gian, nó được đặt cách trên cao nửa mét tại cánh cửa xoay tròn, vô luận mình ở trong phòng nào đều có thể xoay nó lại theo ý mình để xem.

Lấy ánh mắt của một người bình thường đến nhận xét thì mặc kệ là cách trang trí hay sắp xếp đều cho thấy, đây là một không gian thoải mái, rất có cá tính của chủ nhân ngôi nhà.

Nhưng cũng sẽ có vài người cho rằng ngôi nhà thật lộn xộn, thiếu phong cách của chuyên gia.

Vu Kiệt khoanh tay trước ngực, tựa người vào cửa chờ câu phê bình của cô.

Vân Điệp chậm chạp xoay người lại, hoang mang hỏi:

– Anh không tắm hay đi toilet bao giờ sao?

Vu Kiệt nhất thời sửng sốt.

– Hả?

Vân Điệp đánh giá căn phòng lại một lần nữa.

– Hay là do anh quên nói với người ta làm một phòng tắm?

– Phòng tắm?

Vu Kiệt nháy mắt máy cái, nhìn lại căn phòng được mình thiết kế một cách tỉ mỉ, lại nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang nghi hoặc của cô.

Phòng tắm? Phòng mà chuyên để đi vệ sinh?

Phòng mà sẽ phá hoại không gian hoàn mĩ?

Không!

Tám trăm năm trước, anh đã sớm đem nó đá ra bên ngoài ban công rồi, nếu để nó ở lại trong này thì thật mất thẩm mỹ a!

Nhưng là nhìn Vân Điệp, một người có suy nghĩ đơn giản, tựa hồ đối với chỗ này rất có mối quan tâm đặc biệt, vì vậy, anh đành bất đắc dĩ chỉ về hướng của mặt sau ban công.

– Ở bên kia, ngoài ban công, bên cạnh máy giặt có một cánh cửa, mở ra đi vào là được.

– Vâng. – Cô ngượng ngùng gật gật đầu.

– Tôi muốn đi rửa mặt.

Chờ cô rửa sạch sẽ, chải thẳng mái tóc, lại sửa sang bộ đồng phục cho ngay ngắn rồi mới đi ra.

Vu Kiệt đã sớm nhàn nhã ngồi ở trên ghế chờ cô, trên bàn là trà, trái cây vẫn còn nóng đang tỏa hương thơm ngào ngạt.

– Ngồi đi.

Anh nhiệt tình tiếp đón, rót hai ly trà nóng. Vân Điệp rụt rè cười cười, hai chân khép lại khi ngồi đối diện với anh.

– Sang năm thi đại học? – Anh hỏi.

– Anh làm sao mà biết? Vân Điệp ngạc nhiên nhìn anh.

Anh chỉ vào bảng tên trước ngực cô, cô giật mình cười gật đầu.

– Thực lo lắng? – Anh lại hỏi.

– Không phải lo lắng.

Cười mỉm thoáng chốc chuyển thành cười khổ.

– Là tuyệt vọng. – Anh như có chút suy nghĩ chăm chú nhìn cô.

– Thành tích rất kém?

– Không phải rất kém. V

ân Điệp cầm lên ly trà, đem mặt chôn ở sau ly, chán nản trả lời:

– Là chết chắc rồi.

Vu Kiệt chau chau mày.

– Chỉ cần chưa đến lúc cuối cùng, hy vọng sẽ luôn luôn tồn tại.

Cô im lặng không nói, cúi đầu uống trà.

– Có lẽ… Anh im lặng một lát.

– Không nhất định phải thi đại học, không phải sao? Có lẽ tài năng của cô không nằm ở việc học bài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.