Tối hôm đó, Ivy đi vơ vẩn hết phòng này sang phòng khác trong ngôi nhà, cảm thấy bồn chồn và cáu kỉnh. Cô không muốn ra ngoài hay gọi điện cho bạn bè, nhưng ở nhà, cô không tìm thấy thứ gì để làm. Mỗi khi cô nghe tiếng đồng hồ gõ nhịp trong phòng ăn tối, cô không thể ngăn trí óc của cô quay trở lại đêm Tristan chết.
Khi Maggie và Andrew lên giường. Ivy về phòng và đọc sách. Cô ước chi Gregory ở nhà. Trong vài tuần gần đây họ đã cùng nhau xem khá nhiều chương trình tivi khuya, ngồi im lặng bên cạnh nhau, chia sẻ bánh cookie, cười với những câu chuyện đùa ngớ ngẩn. Cô tự hỏi lúc này anh ta đang ở đâu. Có lẽ anh ta đang giúp Eric dọn dẹp sau bữa tiệc, rồi hai người bọn họ ra ngoài chơi. Hoặc có lẽ anh ta đến nhà Suzanne. Cô có thể gọi Suzanne và hỏi – Ivy ngăn bản thân trước khi ý tưởng đó đi xa hơn. Cô đang nghĩ gì vậy? Gọi cho Suzanne vào giữa cuộc hò hẹn sao?
Mình đã tùy thuộc vào Gregory quá nhiều. Ivy nghĩ.
Cô xuống tầng dưới và lấy một chiếc đèn pin từ ngăn kéo bếp. Có lẽ một cuộc dạo bộ sẽ khiến cô dễ ngủ; có lẽ nó sẽ xua đi cái cảm giác nhức nhối trong việc hồi tưởng. Khi Ivy mở cửa sau, cô thấy chiếc BMW của Gregory đậu bên ngoài garage. Anh ta hẳn đã mang xe về vào lúc nào đó và lại ra ngoài lần nữa. Cô ước chi anh ta ở đó và đi dạo cùng với cô.
Lối vào, một lối ngoằn ngoèo dẫn xuống sườn đồi, dài ba phần tư dặm. Ivy đi đến cuối đường. Sau khi trèo lên con dốc trở lại, cơ thể cô cuối cũng cũng cảm thấy mệt, nhưng trí óc cô vẫn tỉnh táo và thao thức như những cành cây đang run rẩy. Y như thể có thứ gì đó cô cần phải nhớ ra – nhưng cô không biết đó là điều gì.
Khi cô về đến ngôi nhà, gió đã đổi chiều, và một mùi hương ẩm ướt, gay gắt quét qua rặng đồi. Ở phía Tây, ánh chớp lóe lên, hiện ra hình ảnh những đám mây trông giống như những dãy núi cao sừng sững. Ivy mong rằng một cơn bão với những ánh chớp sáng lòa và gió giật sẽ giải thoát bất kỳ điều gì đã dồn nén trong lòng cô.
Lúc một giờ rưỡi cô trườn vào giường. Cơn bão đã men theo bờ sông nhưng vẫn còn nhiều ánh chớp ở phía Tây. Có lẽ chúng sẽ trở thành một trận mưa lớn và gió sau đó.
Vào hai giờ cô vẫn tỉnh như sáo. Cô nghe thấy tiếng còi dài của đoàn tàu khuya khi nó vượt qua cầu và lao xuyên qua sân ga nhỏ nằm cách xa bên dưới ngôi nhà của họ. “Hãy mang tôi theo cùng.” Cô thì thầm. “Hãy mang tôi theo cùng.”
Trí óc cô bị cuốn đi theo sau âm thanh cô độc của tiếng còi tàu, và Ivy cảm thấy bản thân trôi đi, choáng váng bởi tiếng gầm trầm sâu của tia sét trên những ngọn đồi xa xôi.
Rồi tiếng gầm trở nên lớn hơn, lớn hơn và gần hơn. Ánh chớp ngoằn ngoèo. Gió thổi giật từng cơn, và những thân cây chầm chậm đu đưa từ bên này sang bên kia bây giờ đang quất đập chính mình với những nhánh cây ướt đẫm. Ivy nhìn chăm chú ra ngoài xuyên qua cơn bão. Cô hầu như không thể nhìn thấy gì, nhưng cô biết có gì đó không đúng. Cô mở một cánh cửa.
“Ai vậy?” Cô la lên. “Ai ở đó?”
Lúc này cô đã ở bên ngoài, đang chiến đấu chống lại gió và di chuyển đến một ô cửa sổ, với ánh chớp kẻ sọc quanh người cô. Ô cửa sổ sống động với những hình ảnh phản chiếu trên đó và bóng hình tăm tối. Cô chỉ có thể nhận ra chút ít về bóng người phía trong, nhưng cô biết thứ gì đó hoặc ai đó đang ở đó, và bóng người đó dường như rất quen thuộc với cô.
“Ai vậy?” Cô gọi to lần nữa, di chuyển càng lúc càng gần ô cửa sổ.
Cô đã làm điều này trước đây, cô biết là cô đã làm, vào lúc nào đó, ở nơi nào đó, có lẽ trong một giấc mơ, cô nghĩ. Một cảm giác khiếp đảm dâng tràn qua cô.
Cô ở trong một giấc mơ, bị bắt giữ trong đó, trong đêm kinh hoàng cũ. Cô muốn thoát ra! Thoát ra!
Cô biết nó có một kết thúc đáng sợ. Cô không thể nhớ được thế nào, chỉ là nó thật đáng sợ thôi.
Rồi Ivy nghe thấy một âm thanh rền rĩ kéo dài. Cô quay nhìn quanh. m thanh tăng thêm cho đến khi chìm vào cơn bão. Một chiếc Harley màu đỏ gầm rú bên trên cô.
“Ngừng lại! Làm ơn ngừng lại!” Ivy la lên. “Tôi cần sự giúp đỡ! Tôi cần thoát khỏi cơn mê này!” Tay lái mô tô lưỡng lự, rồi tăng ga và lao đi mất.
Ivy quay trở lại với ô cửa sổ. Bóng người vẫn còn ở đó. Nó vẫy tay ra hiệu với cô sao? Nó là ai hoặc cái gì? Ivy đưa mặt lại gần ô cửa sổ. Đột ngột tấm kính vỡ tung. Cô thét mãi khi con nai đẫm máu tông xuyên qua.
“Ivy! Ivy ơi! Tỉnh dậy đi!”
Gregory đang lay cô. “Ivy, đó chỉ là một giấc mơ thôi. Tỉnh dậy đi!” Anh ta ra lệnh. Anh ta vẫn còn mặc quần áo đầy đủ. Philip đứng phía sau anh ta, một bóng hình nhỏ bé trong bộ đồ ngủ nhợt nhạt.
Ivy nhìn từ người này sang người kia, rồi chìm xuống dựa vào Gregory. Anh ta choàng tay quanh cô.
“Lại là con nai sao?” Philip hỏi. “Con nai lao xuyên ô cửa sổ à?”
Ivy gật đầu và nuốt khan vài lần.
Thật tuyệt khi cảm nhận đôi cánh tay của Gregory mạnh mẽ và vững vàng quanh cô. “Chị xin lỗi đã làm em thức giấc, Philip.”
“Không sao mà.” Cậu bé nói.
Cô cố giữ yên đôi bàn tay đang run rẩy. Giờ đây Gregory đã về nhà, cô tự nhủ, mọi thứ ổn rồi.
“Chị xin lỗi đã để việc này tiếp tục xảy ra, Philip. Chị không định dọa em sợ.”
“Em không sợ đâu mà.” Philip đáp.
Ivy liếc nhanh lên gương mặt của cậu em trai và nhận ra điều đó, thật vậy, cậu bé không sợ.
“Những Thiên Thần ở trong phòng của em.” Cậu bé giải thích.
“Vậy tại sao em không trở lại với họ đi?” Gregory bảo cậu bé. Ivy cảm nhận những bó cơ căng ra trên cánh tay anh ta. “Tại sao em không…”
“Không sao đâu, Gregory. Để Philip yên đi.” Cô nói với vẻ nhẫn nhục dịu dàng. “Cậu bé đang xử lý tình huống theo cách tốt nhất mà cậu bé có thể.”
“Nhưng cậu bé gây khó khăn hơn cho em,” Gregory cãi. “Em không thể hiểu được hay sao, Philip? Anh đã cố cả triệu lần để…”
Anh ta ngừng lời, và Ivy biết rằng Gregory cũng nhận ra điều đó : vẻ ngời sáng trong đôi mắt của Philip, vẻ xác tín trên gương mặt cậu bé. Trong một khoảnh khắc, chú nhóc dường như mạnh mẽ hơn cả hai người bọn họ cộng lại. Thật không thể nào tranh cãi được với cậu bé về những gì cậu tin. Ivy thấy bản thân đang ao ước phải chi cô có thể ngây thơ trở lại.
Gregory thở dài và nói với Philip, “Anh có thể chăm sóc Ivy. Tại sao em không chợp mắt một lúc đi? Ngày mai chúng ta sẽ có cả một ngày dài – Trận đấu của đội Yankees, nhớ không?”
Philip liếc nhìn Ivy và gật đầu đồng ý.
Rồi cậu bé nhìn chằm chằm vượt qua cô và Gregory theo cách khiến cô quay nhìn quanh một cách bản năng. Không có gì hết.
“Chị sẽ ổn thôi.” Cậu bé nói một cách tự tin, và rảo bước về giường.
Ivy chìm trở lại trong vòng tay Gregory. Anh ta quàng tay quanh cô lần nữa. Đôi tay anh ta dịu nhẹ và ủi an. Anh ta vuốt mái tóc cô ra sau, rồi di chuyển gương mặt cô về phía anh ta.
“Em thế nào rồi?” Anh ta hỏi.
“Ổn. Em đoán vậy.”
“Em không thể tống khứ được giấc mơ đó đi, phải không?
Cô nhìn thấy vẻ quan tâm của anh ta. Cô thấy cách anh ta tìm kiếm trên gương mặt cô những manh mối về những gì cô đang cảm thấy.
“Đó là một giấc mơ tương tự nhưng khác.” Cô kể với anh. “Ý em là có vài thứ đã được thêm vào.”
Chân mày anh ta cau lại lo lắng. “Cái gì đã được thêm vào?”
“Một cơn bão. Có tất cả những hình ảnh lộn xộn trên ô cửa sổ lần nữa, nhưng lần này em nhận ra có một cơn bão mà em đã nhìn thấy. Những thân cây đang quất đập và những tia chớp lóe sáng phản chiếu trên khung kính. Và có một tay lái mô tô,” Cô nói.
Thật khó để cô giải thích về cảm giác kinh hoàng mà tay lái xe mô tô đã gây ra cho cô, vì phần đó của giấc mơ đơn giản và bình thường quá. Tay lái mô tô đó không gây hại gì cho cô hết. Tất cả những gì anh ta đã làm là từ chối ngừng lại để giúp cô.
“Một chiếc mô tô màu đỏ lao đến.” Cô tiếp tục. “Em gọi người lái xe, hy vọng rằng anh ta sẽ giúp em. Anh ta chậm lại trong một khoảnh khắc, rồi tiếp tục lao đi.”
Gregory giữ gương mặt cô tỳ vào ngực anh ta và ve vuốt gò má cô. “Anh cho rằng anh có thể giải thích điều đó. Eric vừa ghé qua. Cậu ta có một chiếc Harley màu đỏ - em đã nhìn thấy trước đây rồi. Em hẳn đã nghe thấy âm thanh của nó trong lúc em đang ngủ và thêu dệt nó vào trong giấc mơ của mình.”
Ivy lắc đầu. “Em nghĩ có nhiều hơn điều đó, Gregory.” Cô nói lặng lẽ.
Anh ta ngừng vuốt ve gò má cô. Anh ta giữ cô hết sức yên lặng, đợi cho đến khi cô tiếp tục.
“Nhớ lại đi, Trời cũng đang giông tố ra sao vào đêm mẹ anh t… chết?”
“Tự vẫn” Anh ta nói một cách rõ ràng.
Cô gật đầu. “Và em đã ở trong khu vực phụ cận vào lúc đó, thực hiện một chuyến giao hàng cho cửa hàng.”
“Phải rồi.”
“Em nghĩ đó là một phần của giấc mơ. Em đã hoàn toàn quên mất nó. Em đã nghĩ đêm kinh hoàng của em chỉ có về Tristan và tai nạn, với con nai đâm xuyên qua kính, đâm xuyên qua tấm kính chắn gió của bọn em. Nhưng không phải thế.”
Cô ngừng lời và cố lựa chọn những thứ trong trí óc cô.
“Vì lý do nào đó em đã đặt hai sự kiện ấy lại cùng nhau. Đêm mẹ anh qua đời, em đã không thể tìm ra đúng căn nhà. Khi em rời xe để kiểm tra một tấm bảng chỉ đường, có ai đó đã lái một chiếc mô tô màu đỏ đi đến. Hắn ta trông thấy em vẫy hắn và lưỡng lự, nhưng sau đó hắn chạy vụt qua em.”
Cô có thể cảm thấy hơi thở nhanh và đều đặn của Gregory phả trên trán cô. Anh ta ôm cô rất chặt, cô có thể nghe được nhịp đập vội vã của trái tim anh ta.
“Sau đó em nghĩ em đã tìm ra căn nhà – Em đã thu hẹp nó xuống còn hai căn. Một trong chúng có một ô cửa sổ trông như một bức tranh lớn, và có ai đó đang đứng ở bên trong, nhưng em không thể nhận ra đó là ai. Em đã nghĩ hẳn là người đang đợi chuyến giao hàng của mình. Rồi cánh cửa ngôi nhà bên cạnh mở ra – đó là nơi em được cho là phải đến.”
Thật kỳ lạ những chi tiết của tối hôm ấy từ từ trở lại với cô.
“Anh không thấy sao, Gregory? Đó là ô cửa sổ liên tục đến trong các giấc mơ và em cố nhìn qua chúng. Em không biết tại sao lại thế.”
“Em có thắc mắc là liệu có phải Eric là người em đã nhìn thấy tối hôm đó không?” Anh ta hỏi.
Cô nhún vai. “Đó là một chiếc mô tô màu đỏ, và người cỡi nó có một chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ. Nhưng mặt khác, em cho rằng có nhiều người cũng làm như thế. Nếu đó là Eric, cậu ấy phải ngừng lại với em chứ?”
Gregory không trả lời.
“Có lẽ không.” Ivy nói. “Ý em là, em biết cậu ấy là bạn anh, nhưng cậu ấy chưa bao giờ thật sự thích em.” Cô nhanh chóng thêm vào.
“Trong chừng mực anh biết,” Gregory nói, “Eric chỉ thực sự thích duy nhất một người trong cuộc đời của hắn. Hắn có thể làm nhiều thứ hết sức khó khăn cho những người quanh hắn.”
Ivy nhìn lên, kinh ngạc. Gregory hiểu Eric rõ hơn cô nhiều. Tuy vậy, anh ta vẫn là một người bạn trung thành của hắn, y như anh ta là một người bạn của cô lúc này.
Cô thư thái tựa vào anh ta, lúc này cô đã bắt đầu buồn ngủ, nhưng thấy miễn cưỡng khi rời khỏi vòng tay dễ chịu của anh.
“Không kỳ lạ sao,” cô suy tư, “khi em đặt cái chết của mẹ anh và của Tristan cùng nhau trong giấc mơ?”
“Không thật sự như thế đâu.” Gregory đáp. “Em và anh đã trải qua nhiều nỗi đau. Ivy, và chúng ta đã trải qua cùng với nhau, giúp nhau vượt qua. Có vẻ khá tự nhiên với anh rằng em sẽ kết nối những sự kiện đó trong giấc mơ của em.” Anh ta di chuyển gương mặt cô về phía anh ta lần nữa, nhìn sâu vào trong mắt cô. “Phải không nào?”
“Em đoán thế.” Cô nói.
“Em thật sự nhớ cậu ấy, đúng không? Em không thể ngăn mình được ngoại trừ tiếp tục nhớ thương.”
Ivy gục đầu xuống, rồi mỉm cười với anh qua màn nước mắt. “Em chỉ nhớ em đã may mắn thế nào khi tìm được một người bạn giống như anh, người thật sự thấu hiểu.”
“Thứ này còn hay hơn bất kỳ bộ phim nào trình chiếu ở Hollywood vào mùa hè này,” Lacey nói.
“Ai mời chị đến đây thế?” Tristan hỏi.
Anh đang ngồi bên giường của Ivy, canh chừng giấc ngủ của cô – Anh không biết đã bao lâu rồi. Cuối cùng Gregory cũng để anh lại một mình với cô. Cuối cùng trông cô có vẻ yên bình.
Sau khi Gregorry rời khỏi, Tristan cân nhắc những gì anh đã tìm hiểu được, anh cố gắng một cách khó khăn để giữ cho bản thân tỉnh táo. Bóng tối vô thức không thể bắt được anh vào lúc này. Chúng đã không phủ chụp xuống anh ngay lập tức và thường xuyên như khi anh mới bắt đầu trở thành thiên thần, nhưng anh biết, anh không thể tiếp tục mà không nghỉ ngơi. Tuy vậy, dù mệt rã rời, anh không thể ngăn bản thân bỏ qua khoảnh khắc được ở một mình cùng với Ivy trong thinh lặng của đêm. Anh bực bội trước sự xâm phạm của Lacey.
“Tôi được Philip triệu đến.” Cô bảo anh.
“Bởi Philip ư? Tôi không hiểu?”
“Hôm nay ở Manhattan tôi tìm thấy một bức tượng thiên thần hộ mệnh tân kỳ, một cầu thủ bóng chày với đôi cánh.” Cô vỗ nhẹ trên cánh tay cô đầy kịch tính. “Tôi đã đem nó cho cậu bé như một món quà nhỏ.”
“Chị muốn nói là chị đã đánh cắp nó ư?”
“Chà, cậu muốn tôi thanh toán cho nó bằng cách nào đây” Cô cáu kỉnh. “Dù sao thì, tôi chỉ mang nó đi thôi mà. Cậu bé nhìn thấy ánh sáng lập lòe của tôi, và chỉ đường, hướng dẫn tôi đến đây. Tôi cho rằng cậu bé nghĩ chị cậu ta cần đến tất cả mọi sự giúp đỡ mà cô ấy có thể có được.”
“Chị đã ở đây bao lâu rồi?’ Tristan hỏi. Anh đã không nhận ra sự có mặt của Lacey.
“Kể từ khi Gregory vuốt tóc cô ấy và chỉnh gương mặt cô ấy về hướng anh ta.” Cô đáp.
“Chị đã thấy điều đó sao?”
“Để tôi nói cho cậu biết nhé, Hollywood có thể dùng anh ta được đấy.” Lacey nói. “Anh ta thực hiện mọi thứ y như phim.”
Quan điểm của Lacey được cả sự chào đón cũng như kinh hoàng đối với Tristan. Một mặt, anh muốn Gregory không làm gì khác hơn việc đang chơi một trò lãng mạn với Ivy; anh không muốn có bất cứ điều gì là thật xảy ra giữa họ. Mặt khác, Tristan lo sợ rằng, có thể có những nguyên do tăm tối ẩn dấu sau một trò chơi như thế.
“Vậy thì chị đã nghe được tất cả. Chị đã có mặt ở đây suốt từ đầu đến cuối rồi.”
“Phải” Lacey trèo lên trên tấm ván đầu giường của Ivy. Đôi mắt màu nâu của cô lóe sáng giống như cặp nút áo lấp lánh, và dải tóc tím nhợt nhạt, mỏng manh trong ánh trăng. Cô đậu trên đầu của Ivy.
“Tôi không muốn quấy rầy cậu đâu. Cậu quá chìm đắm trong suy tư,” Cô nói. “Và tôi cho rằng cậu muốn có thời gian ở một mình với cô ấy.”
Tristan hất đầu lên. “Tại sao đột nhiên chị lại trở nên sâu sắc đến thế? Chị đã hoàn thành sứ mệnh của chị rồi sao? Và chị thật sự định rời đi à?”
“Hoàn thành ư?” Cô gần như nghẹn lời. “Uh… không.” Cô nói, nhìn ra chỗ khác. “Tôi nghi ngờ việc tôi có thể rời đến vùng trời kế tiếp sớm hơn được chút nào đấy.”
“Oh.” Anh nói. “Thế điều gì đã xảy ra ở New York vậy?”
“Uh… tôi không nghĩ là nên nói với cậu. Dù sao thì nó cũng sẽ có ở trên mặt báo vào ngày mai thôi.”
Tristan gật đầu. “Vậy ra bây giờ chị đã kiếm được một vài ý nghĩa.”
“Hãy tận dụng lợi thế của tôi trong lúc cậu cần.” Cô đề xuất.
Tristan mỉm cười.
“Tôi có chút giá trị về điều đó mà.” Cô nói, chạm nhẹ vào môi anh qua đầu của một móng tay dài, nhưng nụ cười của anh đã biến mất. “Cậu thật sự lo lắng.”
“Chị đã nghe về giấc mơ,” Anh nói. “Chúng khá rõ ràng. Có sự kết nối nào đó giữa cái chết của Caroline và của tôi.”
“Kể cho tôi nghe về Caroline. Bà ta đã nghẻo thế nào?” Lacey hỏi.
“Tự bắn mình, vào đầu.”
“Và họ chắc chắn đó là một vụ tự vẫn sao?”
“Ồ.” Tristan nói. “Cảnh sát chỉ tìm thấy dấu vân tay duy nhất của bà ta trên khẩu súng, và ngón tay của bà ta vẫn còn vặn xoắn quanh nó. Bà ta không để lại thư tuyệt mệnh, nhưng bà ta đã xé những tấm hình chụp cha của Gregory và mẹ của Ivy.”
Lacey nhảy bật ra khỏi tấm ván đầu giường và bắt đầu rảo bước vòng tròn quanh phòng.
“Tôi cho rằng ai đó có thể đã sắp xếp để trông có vẻ giống như một vụ tự vẫn.” Tristan nói một cách chậm rãi. “Và Ivy đã ở vùng phụ cận đêm đó. Cô ấy có thể đã nhìn thấy điều gì đó. Lacey! Điều gì xảy ra nếu như cô ấy đã thấy thứ gì đó không nên thấy…”
“Tôi đã bao giờ nói với cậu tôi từng đóng phim Văn phòng luật sư Perry Mason (*) chưa vậy?” Lacey cắt ngang.
(*) Perry Mason : Loạt truyện trinh thám hình sự của tác giả Erle Stanley Garner, đã được dựng thành bộ phim nhiều tập cùng tên, với (**) Raymond Burr thủ vai nhân vật luật sư thám tử Perry Mason trong phim.
“…Và sẽ ra sao nếu như cô ấy thậm chí còn không nhận ra nó?” Tristan la lên.
“Dĩ nhiên, bây giờ Raymond Burr (**) đã chết nghẻo rồi.” Lacey tiếp tục.
“Tôi cần kiểm tra địa chỉ nhà của mẹ Gregory.” Tristan bảo cô, “và địa chỉ nơi Ivy đã giao hàng vào đêm đó.”
“Ngay khi tôi đọc lời cáo phó, tôi nhìn thấy Raymond bay lên.” Lacey nói.
“Nghe tôi này, Lacey.”
“Tôi đã chắc chắn là ông ta sẽ được phân bổ một nhiệm vụ nào đó.”
“Lacey, làm ơn đi.” Anh nài nỉ.
“Tôi đã nghĩ bọn tôi có thể đánh bạn với nhau.”
“Lacey!” Anh quát lên.
“Tôi muốn nói Raymond sẽ trở thành một thiên thần tuyệt vời.”
Tristan gục đầu vào đôi tay anh. Anh cần thời gian để suy nghĩ về những gì đã xảy ra và bằng cách nào anh có thể giữ cho Ivy an toàn.
“Nhưng ông ấy hẳn là đã lướt đi nhanh như gió ấy.” Lacey nói.
“Hẳn là thế.” Tristan lầm bầm. Anh có thể cảm thấy trí óc của anh đang lu mờ đi. Anh cần phải nghỉ ngơi trước khi anh có thể suy đoán về mọi thứ.
“Tôi không thể nói cậu đã làm tôi thất vọng như thế nào đâu.”
“Chị vừa làm đấy thôi.” Tristan nhận xét với vẻ kiệt sức.
“Raymond nói ông ấy không bao giờ quên những tình tiết quan trọng mà tôi đã thực hiện cùng với ông ấy.”
Có thể có nhiều nguyên do cho điều đó. Tristan nghĩ.
“Raymond luôn đánh giá cao tài năng của tôi.”
Ivy ở trong tình trạng nguy hiểm, và anh không biết làm sao để cảnh báo cho cô hoặc cảnh báo cô phải chống lại ai, và Lacey cứ tiếp tục lải nhải mãi về một diễn viên đã chết.
“Vậy, điều tôi đang nói là tôi chắc chắn có thể giúp cậu tìm hiểu sự việc này.” Lacey nói.
Tristan nhìn cô chằm chằm. “Vì chị đóng một vai phụ trong một tình tiết quan trọng cùng với một diễn viên khác, kẻ làm ra vẻ như anh ta là một luật gia bằng cách nào đó đã đi đến cùng để khám phá những tội ác trên truyền hình sao ?”
“Tốt, nếu cậu nhìn chúng theo cách như vậy, đừng mong sự giúp đỡ của tôi nhé.”
Cô hiên ngang đi qua căn phòng, rồi ngừng bước một cách đầy kịch tính và nhìn qua vai cô.
Tristan ước chi cô đi tiếp. Căn phòng lúc này đã thấm đẫm ánh nắng yếu ớt của buổi sớm mai, và những con chim đầu tiên đã thức giấc, tiếng hót văng vẳng của chúng len lỏi qua từng nhánh cây. Anh muốn khoảng thời gian cuối cùng này anh có thể ở một mình bên Ivy. Anh quay người lén lút nhìn cô, tha thiết được chạm vào cô.
“Tôi sẽ không làm điều đó nếu tôi là cậu.”
“Chị không biết tôi định làm gì.” Tristan đáp.
“Oh, tôi có thể đoán được đấy.” Cô nói với cái lưng của anh. “Và cậu đã kiệt sức quá rồi.”
“Hãy để tôi yên. Lacey.”
“Tôi chỉ nghĩ tôi nên cảnh cáo cậu thôi mà.”
“Để tôi một mình!”
Cô đã làm thế.
Ngay khi cô rời khỏi, anh duỗi thẳng bàn tay. Ivy ngủ yên lặng bên dưới chúng. Anh mong mỏi đến khắc khoải được chạm vào cô, được cảm nhận hơi ấm của cô, để biết sự mềm mại của cô chỉ thêm một lần nữa thôi. Tập trung sức mạnh, Tristan dồn chúng vào đầu ngón tay. Anh biết rằng anh đã thấm mệt, quá mệt, nhưng tuy vậy, anh gom mọi mảnh năng lượng cuối cùng của mình. Những đầu ngón tay của anh ngừng tỏa sáng. Bây giờ chúng đã có hình hài.
Chậm rãi, dịu dàng, anh lướt những ngón tay trên gò má cô, cảm nhận làn da mềm như lụa của cô, sự kỳ diệu của cô. Anh chạm đến bờ môi của Ivy.
Giá như anh có thể hôn lên đôi môi đó! Giá như anh có thể ôm Ivy, ấp ủ cô trong vòng tay anh…
Rồi anh bắt đầu mất đi cảm nhận tiếp xúc trên cô.
Anh vươn tay lần nữa, nhưng sự tiếp xúc đã không còn. “Không!” Anh la lên. Cảm thấy như thể anh đang chết đi lần nữa. Cơn đau trước việc đánh mất cô quá mãnh liệt, quá sức chịu đựng, đến nỗi khi bóng đêm vô thức phủ chụp lên anh, anh để bản thân trôi đi một cách tự nguyện.