The Power Of Love

Chương 7: Chương 7




Khi Ivy trả lời tiếng gọi cửa vào sáng thứ Ba, Cô hiểu Beth đã đọc báo địa phương. Bạn cô bước vào trong nhà như một cơn lốc. “Cậu có sao không ?” Cô ấy ôm Ivy, chặt gần như khiến cô nghẹt thở, rồi lui lại, đỏ bừng.

“Tớ không sao.” Ivy nói. “Tớ thật sự ổn.”

“Thật không?” Beth trông như một con cú mẹ bất an, mắt cô mở rộng, mái tóc phủ tuyết rơi một lọn mềm mại ra khỏi búi. Cô săm soi gò má bầm tím của Ivy.

“Đó là mẫu hình xăm mới nhất đấy.” Ivy nói, mỉm cười, và chạm nhẹ lên mặt.

“Gương mặt cậu trông giống như… một đóa lưu ly ấy”

Ivy cười. “Màu tím và vàng. Trông tớ sẽ tuyệt cho lễ hội. Cậu có thấy thứ gì xứng hợp hơn nữa không?”

Beth cố cười, nhưng cuối cùng lại cắn môi.

“Thôi nào.” Ivy nói. “Chúng ta hãy lấy thứ gì đó để uống đi. Chúng ta còn phải quanh quẩn ở đây một lúc nữa. Tớ sắp có một buổi phỏng vấn lần thứ ba.”

“Cho một tờ báo à?”

“Với cảnh sát.”

“Cảnh sát ư! Ivy, cậu có nói với họ…” Beth do dự.

“Nói với họ điều gỉ?”

“Về tin nhắn trên máy tính.” Beth nói nhanh.

“Không.” Ivy kéo một chiếc ghế quầy bar cho Beth ngồi. “Tại sao tớ nên nói điều đó? Chúng chẳng qua là một sự trùng hợp kỳ lạ thôi mà. Cậu chỉ đang lừa phỉnh loanh quanh và…”

Vẻ tổn thương trong ánh mắt Beth khiến cô ngừng lại.

“Tớ không đang lừa phỉnh loanh quanh.”

Ivy nhún vai nhẹ, rồi lường một ít café hạt. Kể từ đêm thứ Sáu cô đã hành động như thể không có gì quan trọng đã xảy ra. Như thể cô đã vượt qua được nỗi sợ hãi. Cô cảm thấy có lỗi vì đã phá hủy ngày nghỉ cuối tuần của mọi người, và cố giữ họ khỏi việc lo lắng và nhặng xị quanh cô. Nhưng thật ra, cô vui vì có gia đình ở nhà cùng cô. Cô đang cảm thấy sợ hãi.

Philip tin rằng một thiên thần đã gởi Gregory đến để cứu cô – cùng vị thiên thần đã ngăn cậu bé ngã khỏi ngôi nhà cây, cậu bé đã nói thế. Mới đây cậu bé nhận được một bức tượng thiên thần cầu thủ bóng chày và tuyên bố nó được chuyển đến cho cậu từ một người bạn tỏa sáng là thiên thần hộ mệnh riêng của cậu.

Ivy biết rằng em trai cô nói như thế bởi vì cậu bé đang hoảng sợ. Ivy cho rằng, có lẽ việc mất đi Tristan đã khiến Philip lo sợ cũng sẽ mất cô. Có lẽ đó là lý do cậu bé đã cảnh báo cô vài lần về việc chiếc tàu lửa sẽ trườn lên rặng đồi để bắt cô.

Làm sao cô có thể trách cậu được chứ? Với vụ tai nạn xe hơi, rồi cuộc thoát hiểm trong gang tấc vào hôm thứ Sáu nữa. Chính Ivy cũng đã tưởng tượng những mối hiểm nguy rình rập ở bất cứ nơi nào cô nhìn vào đấy thôi. Và nếu như có thứ gì đó mà cô không lưu ý đến ngay lúc này đây thì đó là việc Beth đang nhìn cô như thể cô ấy đã thoáng thấy thứ gì đó đáng khiếp hãi ở xa đàng sau cô.

“Beth, cậu là bạn tớ, và cậu đã lo lắng về việc tớ ở nhà một mình, tương tự như cách Suzanne và Gregory đã lo lắng. Điều khác biệt là, cậu là một nhà văn và – và cậu có một trí tưởng tượng rất phong phú,” Ivy thêm vào, mỉm cười, “Thật tự nhiên rằng mỗi khi cậu lo lắng, chúng sẽ được lồng vào trong truyện.”

Beth không tỏ vẻ bị thuyết phục.

“Bất luận thế nào, cậu không phải chịu trách nhiệm. Cho dù cậu có là một bà đồng đi chăng nữa, bà đồng chỉ biết được sự việc chứ không làm cho chúng xảy ra.”

Chuông cửa vang lên, và Ivy nhanh chóng hong khô tay. “Vì thế chẳng có lý do gì phải kể cho cảnh sát hết.”

“Kể với họ điều gì?” Gregory hỏi, tiến vào trong bếp.

Anh ta dậy sớm hơn bình thường, ăn diện cho một ngày hẹn hò tại thành phố New York với Suzanne.

“Kể với Gregory về điều đó đi Beth, nếu điều đó khiến cho cậu cảm thấy tốt hơn.” Ivy khuyên, rồi đi để trả lời tiếng gọi cửa.

Một người đàn ông tóc đỏ đang hít vào một hơi thuốc khử mùi bạc hà và đang đi tới đi lui tại hiên trước như thể ông ta đã chờ đợi trong nhiều giờ. Ông ta xưng danh là trung úy Donnelly và hỏi Ivy xem liệu ông ấy có thể thẩm vấn Ivy trong văn phòng, nơi cuộc đột kích đã xảy ra hay không.

“Tôi sẽ xem xét,” Ivy đáp, “Hôm nay cha dượng tôi không đến trường đại học, và nếu ông đang làm việc…”

“Ông ấy ở đó à? Tốt,” Người thám tử nói một cách lanh lợi. “Ông ấy cũng có trong danh sách của tôi nữa.”

Vài phút sau đó, Gregory gia nhập cùng với họ ở văn phòng của Andrew. Người thám tử thẩm vấn tất cả bọn họ, nhưng phần lớn những gì họ nói là về những sự việc họ đã xem xét trước đó rồi.

Khi họ kết thúc, người sĩ quan nói, “Lý do cho việc thẩm vấn các vị lần nữa là vì chúng tôi có một vụ án tương tự vào khuya hôm qua tại Ridgefield, cùng kiểu tấn công, nạn nhân là một cô gái học trung học, bị chụp một chiếc bao bố vào đầu. Nếu người bạn của chúng ta bắt đầu tạo ra một loạt những vụ tấn công như thế, chúng tôi muốn tìm ra nhiều sự tương đồng nhất có thể được. Với cách đó chúng tôi có thể thiết lập được một khuôn mẫu, dự báo về hắn – và tóm cổ hắn.”

“Vậy, ông kết luận rằng, cuộc tấn công vào Ivy chỉ là một hành động ngẫu nhiên,” Andrew nói, “hơn là sự việc được thực hiện bởi ai đó quen biết cháu nó chăng?”

“Chúng tôi không kết luận bất kỳ điều gì cả.” Người thám tử đáp, nghiêng người tới trước và nhướng cặp chân mày chổi xể màu đỏ lên, “Và tôi luôn thấy thích thú với những giả định của người khác.”

“Tôi không có giả định nào hết.” Andrew nói một cách quả quyết. “Tôi chỉ muốn biết liệu bây giờ cháu nó có an toàn hay không.”

“Có nguyên do nào ông để lỡ mà cô ấy không biết không? Có ai mà ông biết muốn làm tổn thương một thành viên trong gia đình ông không?”

“Không.” Andrew đáp. Rồi ông quay sang Gregory. “Không phải điều tôi có thể nghĩ đến,” Ông chậm rãi nói, “Con có biết ai không, Gregory?”

Gregory để câu hỏi trôi lửng lơ trong không khí một lúc. “Không.”

Andrew quay lại người thám tử. “Chúng tôi chỉ muốn biết liệu chúng tôi có thể phỏng đoán rằng Ivy được an toàn rồi chưa?”

“Dĩ nhiên. Tôi hiểu, thưa ngài.” Donelly nói. “Và dĩ nhiên ông hiểu rằng tôi không thể đoan chắc với ông về điều đó được.” Ông ta trao cho Ivy một tấm danh thiếp. “Nếu cô nhớ ra được điều gì khác, hãy gọi cho tôi.”

“Về cô gái ở Ridgefield,” Ivy nói, níu lấy ống tay áo của viên thám tử, “Cô ấy có sao không?”

Khuôn miệng người đàn ông hình thành một đường kẻ khắc nghiệt. Ông ấy lắc đầu hai lần. “Đã chết.” Ông nói lặng lẽ, rồi đẩy để mở cánh cửa bên cạnh ô cửa sổ trượt mới được sửa chữa. “Tôi có thể tự ra về.”

Ngay khi ông đi khỏi, Ivy vội vã rời khỏi phòng, không muốn những người khác trông thấy những giọt nước mắt của cô. Gregory bắt kịp cô ở lưng chừng cầu thang. Cô lách khỏi anh và bị trượt ngã . Anh ta kéo cô vào vòng tay.

“Ivy. Nói với anh. Chuyện gì vậy?”

Cô lùi xa khỏi anh ta và cắn môi nghẹn ngào.

“Chuyện gì vậy?’

“Điều đó có thể đã xảy ra với em!” Cô buột miệng. “Nếu anh không trở về vào lúc đó, nếu anh không dọa cho hắn chạy mất…” Những dòng lệ lã chã rơi trên má cô.

“Điều đó đã không xảy ra.” Anh ta nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết, và dìu cô ngồi xuống những bậc thang.

Đừng bỏ đi lúc này. Ivy nài nỉ trong thầm lặng. Đừng đi chơi với Suzanne hôm nay. Em cần anh nhiều hơn bạn ấy.

Ngay lập tức cô cảm thấy hổ thẹn với ý nghĩ đó.

Gregory lau nước mắt cho cô.

“Xin lỗi.” Ivy nói.

“Xin lỗi về điều gì?”

“Vì hành động quá… quá…”

“Con người ư?”

Cô tựa người vào anh ta. Anh ta chải tóc ra phía sau khỏi gương mặt cô và để những ngón tay của anh ta lùa trong chúng.

“Ba anh nói đúng, em biết đấy. Chỉ lần này, Andrew già nói đúng. Anh cảm thấy rất tiếc cho gia đình cô gái kia, nhưng anh khá an lòng. Bây giờ chúng ta đã biết rằng không phải có người muốn hại em.” Anh ta kéo đầu ra sau một chút để nhìn cô. “Và điều đó đã thả ra cho Will một cái neo.” Anh ta nói đùa.

Ivy không cười.

“Trừ phi Will có một sự nghiệp mà chúng ta không biết. Cậu ta có thể hết sức lặng lẽ và bí ẩn…”

Ivy vẫn không cười. Cô thở đều như có thể được, cố gắng kềm giữ những tiếng thổn thức. “Tốt hơn anh nên đi đi, Gregory.” Cô khuyên. “Anh có nhận ra mấy giờ rồi không? Suzanne không thích cuộc hẹn của cô ấy bị trễ đâu.”

“Anh biết,” Anh ta nói, và giữ Ivy tách khỏi anh ta, nghiên cứu cô.

Anh ấy có nhìn Suzanne theo cách đó, hết sức chăm chú, như thể anh ta đang tìm hiểu suy nghĩ của cô không nhỉ, cô tự hỏi?

Một làn sóng hối lỗi khác tràn qua cô; gương mặt cô hẳn đã lộ rõ điều đó.

“Gì thế?’ Anh ta hỏi. “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì. Tốt hơn anh nên đi đi.”

Anh ta tiếp tục nhìn cô phân vân.

“Trên đường ra ngoài, anh ngừng lại và nói với Beth em sẽ xuống trong một phút nữa nhé.”

Anh ta nhún vai rồi buông cô ra. “Chắc rồi.”

Cô bước vội lên những bậc thang. Lấy làm vui mừng rằng cô sẽ trải qua phần lớn thời gian trong ngày với Beth. Nếu Ivy nói với cô ấy rằng cô không muốn nói về điều gì, Beth sẽ bỏ qua chủ đề đó ngay. Thật không may, cô đã đồng ý sẽ gặp Suzanne vào bữa ăn tối hôm đó, sau khi cô ấy và Gregory quay về từ New York. Ivy dường như không nhiệt tình để tranh luận về những chi tiết của cuộc giải cứu quả cảm của Gregory và mọi thứ “anh ấy nói, tớ nói” về buổi hẹn hò của Suzanne.

Ivy vừa đi qua phòng của Gregory khi điện thoại của anh ta reo. Cô phân vân không biết có nên nhận cuộc gọi dùm anh ta hay để máy trả lời tự động nhận tin nhắn.

Đó chắc chắn là Suzanne, Ivy nghĩ, đang gọi để tìm hiểu anh ấy ở đâu đây mà. Cô ngừng lại để lắng nghe; nếu như đó là bạn cô, cô sẽ nhấc phone và nói với cô ấy rằng Gregory đang trên đường tới.

Máy kêu bíp bíp. Có một thoáng im lặng, rồi một giọng nói cất lên, “Là tớ đây. Tớ cần tiền, Gregory. Cậu biết là tớ không thích tìm đến ông già của cậu mà. Và cậu hiểu điều gì sẽ xảy ra nếu tớ không có tiền. Tớ cần tiền, Gregory, ngay.”

Người gọi gác máy mà không để lại danh tính, nhưng cô nhận ra giọng hắn ta, Eric.

***

Ivy nhịp những ngón tay trên chiếc ghế bằng gỗ liễu, nhìn ra ao nước phía sau nhà Goldsteins, và kiểm tra đồng hồ đeo tay thêm một lần nữa. Rõ ràng là Suzanne đã quên mất kế hoạch của họ. Họ đã hẹn gặp nhau lúc sáu giờ rưỡi. Bây giờ đã là bảy giờ hai mươi lăm phút.

Ivy thấy bực mình vì đã đợi quá lâu, đặc biệt vì cô thậm chí còn không muốn gặp Suzanne đêm đó, nhưng cô nghĩ, là một người bạn tốt nhất và trung thành thì cô nên chịu đựng.

“Luôn là người bạn tốt nhất của cậu” Cô thì thầm. Ở nhà, cô có một chiếc hộp lớn đựng những bức thư tả tơi, những mảnh giấy ghi chú mà Suzanne bắt đầu viết từ lớp bốn bất cứ khi nào cô ấy thấy buồn bực trong lớp. Tất cả những lá thư ấy đều được ký “Luôn là người bạn tốt nhất của cậu.”

Luôn – nhưng sự thật là, với Gregory ở quanh, mọi thứ đang đổi thay giữa hai người bọn họ. Và Suzanne cũng có lỗi như cô. Ivy đột ngột nhổm dậy khỏi ghế và nhìn chằm chằm xuống những bậc cấp hiên trước.

Từ bên cạnh ngôi nhà vang lên âm thanh của một chiếc xe hơi trên lối vào nhà. Một cánh cửa đóng sầm. Ivy lướt nhìn quanh ngôi nhà và ngừng lại. Suzanne và Gregory đang chậm rãi tiến đến ngôi nhà, cánh tay họ quàng quanh nhau, đầu Suzanne tựa trên vai anh ta. Ivy ước chi cô đã rời đi sớm hơn, sớm hơn nhiều.

Gregory phát hiện ra cô trước và ngừng bước.

Rồi Suzanne nhìn lên. “Hi, Ivy!” Cô ấy nói với vẻ ngạc nhiên. Một giây sau tay cô vung lên đầu. “Ôi, không, tớ hoàn toàn quên khuấy đi mất! Tớ xin lỗi. Tớ hy vọng rằng cậu đã không đợi quá lâu.”

Từ sáu giờ ba mươi và cậu biết đấy, tớ đói. Ivy muốn nói như vậy, nhưng đã không nói ra. Nhưng cô cũng không chơi trò của Suzanne bằng cách giả làm yên lòng cô ấy, chẳng hạn như : Không, không, tớ chỉ vừa đến thôi. Đó là những gì cô được cho là nên nói, đúng không nhỉ? Ivy nhìn thẳng vào bạn cô và để cô ấy suy ra điều đó.

Có lẽ Gregory đã nhận ra có gì đó căng thẳng giữa họ. Anh ta vội vã xen vào. “Vào phút cuối bọn anh quyết định kiếm một ít pizza tại quán Celentano’s. Anh rất tiếc rằng bọn anh đã không biết có em ở đây. Sẽ thật tuyệt nếu có em tham gia cùng bọn anh.”

Anh ta được đền ơn bởi hai cái nhìn giận dữ : một của Suzanne cho ngụ ý rằng bữa tối sẽ thật tuyệt nếu có thêm Ivy; Một của Ivy cho gợi ý rằng cô sẽ thích thú ở cùng với họ trong cuộc hẹn hò. Anh chưa từng nghe rằng ba người là một đám đông sao?

Gregory buông vòng tay khỏi Suzanne và rút lui về hướng chiếc xe hơi. Trượt một bàn tay vào trong túi, anh ta chống tay kia vào chiếc cửa mở, cố tỏ ra bình thường.

“Anh có thể thấy rằng sắp có vài cuộc trò chuyện ở đây tối nay, vài chiếc dĩa dơ. Có lẽ anh nên rời đi trước khi anh bị mắc vào vở kịch truyền hình nhiều tập.”

Anh mới là vở kịch nhiều tập. Ivy nghĩ.

“Anh có thể cũng tốt đó.” Suzanne đáp. “Phần lớn các chàng trai vụng về tại những cuộc trò chuyện.”

Gregory cười – không thoái mái nhiều như anh ta ra vẻ. Ivy nghĩ – lúc lắc chiếc chìa khóa về phía họ rồi rời khỏi.

“Tớ mệt lử.” Suzanne nói, buông bản thân xuống trên bậc thềm hiên trước và kéo Ivy xuống bên cạnh cô. “Manhattan vào mùa hè – tớ nói cho cậu hay, chỉ trưng ra toàn những thứ điên khùng. Cậu nên nhìn những người ở quảng trường Thời Đại, đang chờ đợi một cảnh khác nữa của…”

Cô ngừng lại, nhưng Ivy biết những gì cô ấy định nói. Cô đã đọc về việc Barbra Streisand trông như một thiên thần.

Rồi Suzanne vươn tay ra và chạm vào gương mặt của Ivy hết sức, hết sức dịu dàng. “Họ không thấy mệt khi cứ gặp cậu trong phòng cấp cứu mãi sao?’

Ivy cười nhẹ

“Cậu cảm thấy thế nào?” Suzanne hỏi.

“Ờ, tốt… thật đấy.” Cô nói thêm khi cô thấy vẻ nghi ngờ trong đôi mắt Suzanne.

“Cậu cũng mơ thấy điều này sao?”

“Tớ không đi xa đến thế.” Ivy nói.

“Cậu thật không may, cô gái.” Suzanne nói, lắc đầu. “Và tớ cá là cậu đã mong muốn và sẵn sàng để giết tớ.”

“Cực kỳ mong muốn và gần như sẵn sàng.” Ivy đáp khi Suzanne kéo cô lên khỏi bậc thềm và lục ví để tìm chìa khóa nhà. Peppermint, con chó nhỏ của Suzanne, chào đón họ với những tiếng kêu ăng ẳng thích thú, nhìn thấy trước bữa ăn tối. Họ tiến thẳng vào bếp.

Trong khi Suzanne cho Peppermint ăn, Ivy thám hiểm chiếc tủ lạnh nhà Goldsteins, nơi luôn là một kho dự trữ tuyệt hảo. Cô đặt xuống một tô lớn loại soup tự nấu. Suzanne lấy một khay bánh chocolate hạnh nhân và vài chiếc bánh ly phủ kem chanh trên bàn giữa họ. Cô ấy cắt cho mình một lát bánh hạnh nhân, rồi xoay người tới lui trên ghế. “Tớ phải có được anh ấy, Ivy,” Cô nói. “Gregory hoàn toàn gây nghiện. Bây giờ tất cả những gì tớ phải làm là bám theo sát gót anh ấy.”

“Tớ cho rằng cậu đã bám sát gót anh ấy trong tuần vừa qua, có lẽ là cả những tuần trước đó nữa,” Ivy nhắc.

“Đó là lý do tại sao tớ cần cậu giúp.” Suzanne nói nhanh. “Tớ chưa bao giờ thấy chắc chắn với Gregory hết. Tớ cần phải biết. Ivy – anh ấy có đi chơi với cô gái nào khác cuối tuần này không? Ý tớ là, vì tớ không ở đó, và anh ấy ở cùng nhà với cậu, tớ băn khoăn không biết liệu anh ấy có quyển sổ hẹn hò nhỏ nào không và…”

Ivy lùa những sợi mì ống vòng quanh bằng chiếc muỗng ăn soup. “Tớ không biết.” Cô nói.

“Làm sao cậu lại không biết được chứ. Cậu sống cùng với anh ấy mà.”

“Anh ấy ở nhà sáng thứ Bảy. Buổi chiều bọn tớ chơi tennis và đi mua sắm. Buổi tối, anh ấy xem phim với Philip và tớ. Anh ấy ra ngoài một lúc vào chiều chủ nhật, nhưng thời gian còn lại anh ấy ở cùng Philip và tớ.”

“Và cậu. Thật tuyệt khi cậu là bạn tốt nhất của tớ và là em gái kế của Gregory,” Suzanne nhận xét, “thêm nữa, tớ là kẻ ghen tuông và đa nghi đến điên rồ. May cho cả hai chúng ta, đúng không?”

“Phải.” Ivy đáp không chút nhiệt tình.

“Thứ Hai thì sao? Anh ấy có ra ngoài không?”

“Một lúc vào buổi sáng, và tối khuya nữa. Suzanne, tớ không cảm thấy đúng đắn khi báo cáo về anh ấy cho cậu.”

“Hay lắm, cậu ở bên phe nào vậy?” Bạn cô hỏi.

Ivy bẻ vụn một cái bánh qui dòn vào trong tô soup. “Tớ không biết là có nhiều phe.”

“Cậu cảm thấy trung thành hơn với ai, tớ hay Gregory?” Suzanne dai dẳng. “Cậu biết mà, ban đầu tớ nghĩ là cậu không thích anh ấy. Thật ra, tớ nghĩ là cậu không thể chịu đựng được anh ấy nhưng không nói gì, bởi vì cậu không muốn làm tổn thương cảm xúc của tớ.”

Ivy gật đầu. “Tớ không biết là anh ấy tốt như vậy. Nhưng bây giờ tớ đã biết, và vì tớ quan tâm anh ấy và tớ quan tâm cậu, và vì cậu theo đuổi anh ấy…”

“Tớ phải có được anh ấy, Ivy”

“Vì cậu phải có được anh ấy, và cậu đã gắn bó với tớ cách đây nhiều năm, làm sao lại có thể có nhiều phe được cơ chứ?”

“Đừng có ngây thơ vậy chứ.” Suzanne đáp. “Luôn luôn có phe cánh trong tình yêu.” Cô ấy xẻ một miếng bánh hạnh nhân khác trong khay. “Tình yêu là một cuộc chiến.”

“Đừng mà, Suzanne.”

Cô ấy ngừng xẻ bánh. “Đừng gì cơ?”

“Đừng làm những gì cậu đang làm với anh ấy.”

Suzanne ngồi xuống ghế. “Chính xác thì cậu đang nói gì vậy?” Có một vẻ băng giá đáng chú ý trong giọng của cô ấy.

“Tớ nói là đừng giở trò với anh ấy. Đừng xô đẩy anh ấy vòng quanh theo cách cậu đã xô đẩy những chàng trai khác. Anh ấy xứng đáng được đối xử tốt hơn, tốt hơn nhiều.”

Suzanne im lặng trong một thoáng. “Cậu biết cậu cần điều gì không, Ivy? Một người bạn trai cho chính cậu.”

Ivy nhìn chằm chằm vào tô soup.

“Và Gregory đồng ý với tớ về điều đó.”

Ivy ngước nhìn lên gay gắt.

“Anh ấy nghĩ Will hoàn hảo cho cậu.”

“Tristan hoàn hảo cho tớ.”

“Đã.” Suzanne nói. “Đã hoàn hảo. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và cậu phải tiếp tục đi theo nó thôi!”

“Tớ sẽ làm khi nào tớ sẵn sàng.” Ivy đáp.

“Cậu phải từ bỏ quá khứ.” Suzanne đặt tay lên cổ tay của Ivy. “Cậu phải ngừng hành động giống như một cô bé cứ mãi bám chặt lấy bàn tay của người anh trai lớn Gregory.”

Ivy nhìn đi nơi khác.

“Cậu phải bắt đầu ra ngoài chơi và tìm kiếm những anh chàng khác. Will là một khởi đầu.”

“Đừng xen vào, Suzanne.”

“Gregory và tớ có thể gây dựng cho cậu.”

“Tớ nói, đừng xen vào!”

“Được thôi.”

Suzanne cắt một miếng bánh hạnh nhân siêu mỏng rồi chỏ con dao vào Ivy, “Vậy cậu cũng đừng xía vào chuyện người khác, và đừng bảo tớ phải làm gì. Bây giờ tớ đang cảnh báo cậu đừng can thiệp vào chuyện của tớ và Gregory”

Cô ấy có ý gì với can thiệp vậy? Ivy tự hỏi. Đừng cho cô ấy lời khuyên – hay đừng bám chặt lấy tay của Gregory?

Cả hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào thức ăn trong yên lặng. Peppermint ngồi giữa những chiếc ghế của họ, nhìn từ người này sang người kia. Rồi bằng cách nào đó, sau một khoảng yên lặng dường như vô tận, họ đã tìm ra phương cách của họ để đi vào vùng đất an toàn, nói về đám cưới mà Suzanne đã tham dự. Nhưng khi Suzanne nói và Ivy gật đầu, tất cả những gì Ivy có thể nghĩ đến là, dù bằng cách nào đi nữa, cô cũng đang đánh mất người đã từng có rất nhiều ý nghĩa đối với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.