Châu Đại Dương, 1858
Chuyến đổ bộ ngắn từ chiếc Keveral lên hòn đảo bí hiểm trước mắt anh làm thuyền trưởng Grant Sutherland nhớ lại cả cuộc hành trình khỉ gió: Dooley, thuyền phó, đang làm việc không mệt mỏi, đôi mắt linh hoạt của anh ta đảo khắp cả chiếc thuyền đổ bộ nhỏ này tìm những nguy cơ để chặn trước. Đội thủy thủ của Grant - rất cẩn thận khi ở bên cạnh thuyền trưởng của họ, tuân thủ các mệnh lệnh một cách nhanh chóng do họ sợ anh. Em họ anh, Ian Traywick, đầy phấn chấn và lạc quan một cách quái gở về khả năng thành công của họ, sau bao nhiều dặm và bao nhiêu hòn đảo họ đã đi qua.
"Tôi có linh cảm tốt về hòn đảo này." Ian vỗ vai Grant, sau đó xoa tay lên bộ mặt lởm chởm râu của anh ta, nhằm xóa bớt những vết chăn vẫn còn in hồng trên mặt. Trong suốt cuộc hành trình, Ian đã giúp cho đội thủy thủ bị chỉ huy bởi "một tên khốn lạnh lùng" bớt căng thẳng một chút. "Nhớ lời tôi nói đấy nhá, là hòn đảo này. Và anh đoan chắc tôi sai bao nhiêu, thì tôi cũng chắc chắn bấy nhiêu".
Grant quắc mắt với Ian. Lý trí bảo Grant bắt đầu chấp nhận thất bại của mình - hòn đảo này đánh dấu sự kết thúc của cuộc tìm kiếm mệt mỏi và là hòn đảo cuối cùng ở quần đảo Solais. Sau bốn tháng đi biển chỉ để đến được Thái Bình Dương, họ mất ba tháng nữa để bới tung tất cả các hòn đảo trong dải đảo để tìm kiếm gia đình Dearbonrne, mất tích trên biển tám năm trước.
"Và nếu chúng ta tìm thấy họ hôm nay, " Dooley thêm vào, vỗ đôi tay chai sạn để gây chú ý, "chúng ta có thể khẩn trương lên đường và tránh được vài cơn bão". Người thủy thủ già đã tử tế đến hết mức có thể và không bao giờ trách cứ Grant, nhưng Grant biết anh đã nấn ná ở khu vực này quá lâu - đã vài tuần từ khi mùa bão bắt đầu.
Cả Dooley và Ian vẫn hy vọng họ có thể tìm thấy nhà Dearborne. Grant thì nghĩ hy vọng vào thời điểm này là một sự phung phí.
Và Grant Sutherland thì không bao giờ phung phí.
Khi chiếc thuyền đến gần hòn đảo và mùi đất ẩm cùng với rong biển át cả cái mùi mặn của nước, ý nghĩ của Grant chuyển về phía hòn đảo. Anh nhìn lướt ngọn núi, phủ xanh bởi màu lá, hay là khu vịnh xanh màu lục bảo được bao quanh bởi rặng san hô. Họ đã chèo thuyền đi tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, và mỗi lần họ lại được chào đón bởi các kiểu thiên đường.
"Thuyền trưởng, anh thấy khu bắc bờ biển thế nào?" Dooley hỏi, chỉ tay về một bãi biển được bao giữa những mỏm đá nhô ra.
Grant xem kỹ bờ biển với bãi cát trắng tinh, nhận ra dòng biển chảy giữa các rặng san hô phía trước, và ra hiệu cho họ tiến lên.
Họ lại trở lại với tình trạng nhích từng tí một, và lại dừng lại sau mỗi nhịp chèo, Grant ngó xuống qua làn nước pha lê. Một con cá mập bò to tướng lượn lờ phía dưới họ. Chẳng có gì ngạc nhiên - cá mập ở khu vực này thì cả đống. Anh hy vọng đấy không phải cách gia đình kia kết thúc số phận của họ.
Có thể họ đã đến được một trong những hòn đảo này, chỉ để rồi chết vì thiếu thốn. Cũng chẳng khá hơn là bao. Grant biết rằng sự thiếu thốn tước đi sinh mạng của họ cũng như con mèo giết một chú chim bị thương, giỡn với nó, không dập tắt hoàn toàn hy vọng của nó cho đến phút cuối cùng. Tuy thế, cả hai giả thiết đều giả sử gia đình trẻ đó thoát được khỏi con tàu đắm. Có nhiều khả năng họ đã bị kẹt trong cabin của mình và chỉ biết nhìn nước biển tràn vào nhấn chìm họ.
Giống như tám đội tìm kiếm trước đó, nhiệm vụ của Grant là hoặc tìm thấy họ, hoặc xác minh được họ đã chết. Anh rất sợ cái lúc phải mang tin này về...
"Thuyền trưởng?" Dooley kêu lên với một giọng như bị nghẹn.
Grant ngẩng phắt đầu lên. "Gì thế?" Gương mặt gồ ghề của Dooley trở nên đỏ tía trước mắt anh.
"Anh không - anh chắc chắn không thể tin được điều này đâu. Kia kìa! Hướng tây nam nam."
Grant dõi mắt theo hướng kính tiềm vọng của ông ta. Anh đứng bật dậy quá nhanh đến nỗi vài bàn tay phải níu lấy khung gỗ của con thuyền đang tròng trành. Anh không thể thốt ra câu nào.
Cuối cùng thì, bằng cách nào đó, anh thốt lên, "Tôi đến bị nguyền rủa mất"
Một cô gái đang chạy trên bãi, như đang lướt trên cát.
"Phải cô con gái không?" Ian hỏi, khi anh ta cũng đứng dậy. Anh ta bóp vai Grant từ phía sau. "Nói với tôi không phải cô ấy xem nào!"
Grant hẩy tay anh ta ra. "Tôi... không thể nói chắc." Anh quay lại phía đội chèo và quát, "Chèo đi nào, các vị. Nhanh lên!"
Anh suýt nữa thì hất bắn anh chàng thủy thủ nhỏ con khỏi cái mái chèo và tự mình chèo lấy khi anh thấy một thứ mà anh không dám tin vào mắt. Mái tóc tuôn ra từ dưới chiếc mũ rộng vành của cô và trải dài xuống lưng. Mái tóc vàng đến mức gần như là màu trắng, giống hệt như của cô bé trong bức ảnh mà ông của Victoria Dearborne đã đưa cho anh.
Càng tiến gần tới bãi biển, anh càng chắc chắn hơn. Anh đã có thể nhìn rõ hơn vẻ ngoài của cô - cặp chân dài vươn ra khi cô tăng tốc, một cánh tay thon thả đưa lên giữ lấy chiếc mũ trên đầu. Một cái eo trần nhỏ xíu. Trần hoàn toàn.
Victoria Dearbourne. Chắc chắn là thế. Đầu óc Grant vẫn chưa quen với ý nghĩ cuối cùng anh đã tìm thấy cô. Chúa ơi, anh sắp đưa cô trở lại Anh, vẫn còn sống, và rõ ràng là rất khỏe mạnh.
Họ bắt đầu tiến sát đến những con sóng gần bờ thì cô trông thấy họ. Cô dừng lại đột ngột đến mức, cát tung lên dưới chân cô và cuốn theo cơn gió. Cánh tay của cô như rũ xuống bỏ quên chiếc mũ bị cuốn tung đi.
Chiếc thuyền đã đủ gần để Grant thấy vẻ mặt hoang mang của cô. Anh cũng cảm thấy vậy. Trong gió, mái tóc hoang dại của cô tung bay sang hai bên, hay cuộn sau tai và tuôn xuống phía dưới như một chiếc cổ áo. Những ý nghĩ ào ạt đến trong đầu anh. Cô ấy từng là một đứa bé xinh xắn, nhưng mà bây giờ...
Trên cả tuyệt vời. Tràn sức sống.
Cô ấy đang lùi lại.
"Đứng đó, cô bé!" Ian gọi. "Ở yên đi!"
Nhưng cô vẫn tiếp tục lùi lại - bỏ trốn - điều này làm sự tức tối thất vọng trong Grant sôi lên, anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy. "Cô ta không thể thấy anh trong tiếng sóng thế này đâu," Anh gắt.
Sau đó Grant chứng kiến một điều anh biết sẽ in mãi trong óc mình. Không chậm lại chút nào, cô quay người với sự nhanh nhẹn chóng mặt và lao ra phía xa họ. Anh chưa bao giờ thấy một người đàn bà nào chạy như thế.
Cô ấy chạy... nhanh như quỷ.
Và cô biến mất cứ như là cánh rừng đã nuốt chửng cô.
"Chúa ơi," Ian kêu. "Đừng có bảo đây là thật chứ."
Grant muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng nghĩ ra được từ gì. Sau khi khẽ nguyền rủa một lúc, đội thủy thủ vẫn còn đang ngạc nhiên nhìn anh chờ đợi.
Không rời mắt khỏi chỗ cô biến mất, Grant nói: "Tôi sẽ đi mang cô ấy về". Và ngay sau đó anh nhảy ra khỏi chiếc thuyền và lao qua những con sóng. Khi tới bờ, anh chạy còn nhanh hơn, thậm chí không dừng lại chút nào đám cây cối và dây leo chằng chịt đầy đe dọa. Grant đến lối vào của cô và theo sau cô tới một con đường mòn. Anh có thể thoáng trông thấy cô nhưng không thể thu hẹp khoảng cách.
Bỗng, cô ở ngay trước mặt anh - cầm cái gì đó ở bên cạnh - đôi mắt đầy kiên quyết. Sau khi bớt ngạc nhiên, anh cố hít lấy một hơi để nói "Tôi... là... thuyền trưởng... Gr---" Cơ bắp mỏng manh trên cánh tay cô chợt giãn ra; Grant nghe một tiếng vút. Một cành cây quật thẳng vào ngực anh, làm anh ngã ngửa ra đất. Anh gầm lên đau đơn, cơn giận dữ trào đến nóng bỏng và là anh tối sầm mắt khi cố gắng đứng lên. Anh quay đầu lại nhưng không thấy cô đâu nữa. Lần theo con đường mòn, anh chạy tấp tểnh vì đau, rồi bắt đầu tăng tốc. Tất cả những gì anh nghe thấy là tiếng tim đập mạnh cùng với hơi thở gấp rút của mình.
Anh không để ý gì cả, như đang đeo miếng che mắt, chỉ nhìn thấy bóng cô khi anh thu hẹp khoảng cách, gần như sắp với được cô. Ngay khi cô hiện ra và anh chuẩn bị lao tới, cô đặt tay lên một thân cây và nhảy tót ra phía sau. Giờ thì họ ở hai phía của cái cây to đùng. Anh chạy sang phải, cô cũng chạy sang phải. Anh đổi hướng; mắt cô nheo lại thách thức. Cô vờ chạy sang phải rồi phi sang trái, chạy vòng qua anh. Anh chỉ kịp vươn tay ra để tóm lấy cô.
Bắt được tồi. Anh muốn reo lên trong chiến thắng.
Rồi anh nhìn như không muốn tin ở mắt mình vào chiếc váy anh đang nắm chặt trong tay trong khi cô ngã về phía trước. Tiến vải rách toạc và tiếng cô chửi anh quay tròn trong tiếng thở nặng nề của anh. Anh há hốc miệng thấy tấm vải cũ rách toạc một đường thẳng trên mé đùi cô lên đến hông cho đến khi rách hẳn ra. Và rồi cô lại biến mất. Khỉ thật. Khỉ gió thật!
Sự giận dữ bỗng biến thành cơn thịnh nộ. Anh lao đi nhanh hơn. Tóm lấy cô ta. Nói cho cô ta biết mình là ai. Đưa cô ta lên tàu. Khốn kiếp thật, chỉ phải tóm lấy cô ta thôi mà. Không khi trở nên mở mịt sương mù khi anh chạy sâu hơn vào trong khu rừng. Những chiếc lá quất vào ngực anh càng nhày nhụa hơn.
Giữa màu xanh thẳm, phía bên kia dòng sông chảy xiết.
"Victoria," anh gào lên. Ngạc nhiên chưa, cô ấy chạy chậm lại. "Tôi đến đây để cứu cô"
Cô xoay người và chạy vào một bãi trống. Đặt tay lên miệng, cô gào trả lại anh. Anh không thể nghe rõ cô vì tiếng nước chảy. "Quỷ tha ma bắt!". Cô ta cũng chẳng thể nào nghe thấy anh nói lúc nãy.
Thấy rõ chẳng có cách nào vòng qua sông, anh chạy tới bờ sông và lao xuống, bơi một cách điên cuồng qua những dòng chảy cuộn xiết. Sặc sụa vì nước, gần như không thể thở nổi, anh lê thân hình to lớn lên bờ bên kia và lại chạy tới. Anh thấy cô ở trước mặt, nhưng khi anh tiếp tục cuộc chạy đua tuyệt vọng, anh biết rằng anh chẳng thể nào bắt được cô, chẳng có cách nào thu hẹp. Và rồi anh thấy, một cơ hội.
Cô ta đang chạy theo đường mòn - anh có thể phi tắt qua bụi rậm và chặn đầu cô. Anh rẽ sang trái, quơ mạnh bàn tay, anh đã rút ngắn khoảng cách.
Rồi, lạ lùng sao, anh nhìn thấy bàn chân mình - ở phía trên đầu. Ngay trước khi anh cảm thấy thân mình va mạnh xuống đất khi anh lăn nhào xuống một triền núi.
Ngay trong khi đang lăn xuống, không cách nào dừng lại được, anh biết ngay cô dẫn anh đến đây là có chủ đích. Anh mà bắt được cô thì... Anh lộn thêm một vòng nữa và rớt phịch xuống, lưng đập xuống đất, cú đập làm anh nghẹn thở.
Trước khi anh có thể nhìn rõ trở lại, cô đã đứng bên trên, một cái gậy chĩa thằng vào hông anh, ánh nắng qua tán lá ngời lên trên mái tóc cô. Cô nghiêng đầu: "Tại sao anh cố bắt tôi?"
Anh cố thở, cố nói, nhưng chỉ phát ra được những âm thanh khò khè. Anh có thể thấy cặp lông mày vàng óng của cô nhíu lại và đôi môi hé ra để hỏi "Tại sao?" một lần nữa, nhưng cô nghe thấy tiếng người của anh đang đến gần. Cô lại nhìn anh, đưa mắt khắp người anh, kỹ lưỡng, chậm rãi, cho đến khi cô nghiêng người lại gần và chế nhạo, "Lần sau anh còn muốn đuổi tôi, anh thủy thủ, tôi sẽ thả anh ngã xuống vực".
Cô xoay người bước đi. Anh lăn người bò dậy và hít mạnh một hơi đầy, cảm thấy sự ẩm ướt từ cây cối xung quanh. Anh ho sặc sụa, đưa một tay ra, như muốn níu cô lại.
Nhưng cô không nhìn lại. Một con kỳ nhông bò ra giữa lối mòn, kêu phì phì về phía cô, các vằn của nó đổi sang màu tối đầy giận dữ. Cô phì trả lại nó và biến mất vào bức tường xanh của cây lá.
Dù cô rất ghét tỏ ra khiếp sợ, trái tim Tori Dearbourne như đau đớn vì sợ hãi khi cô giơ tay trên cao lủi mình vào đám bụi cây dày đặc, dày đến mức có cảm giác cô đang lội dưới nước. Cô có thể nghe thấy đám thủy thủ, nghe họ huýt sáo và cười ẩm ỹ, khi phát quang đám cây bụi phía sau cô. Cô rùng mình. Giống hệt cái bọn đến đây lần trước.
Không, ít ra bọn lần trước còn giả vờ thân thiện, giả vờ là cứu tinh, trước khi chúng tấn công một cách hèn hạ tởm lợm. Giờ đây, cái tên khổng lồ, với cặp mắt dữ tợn đó, còn không thèm đợi chiếc thuyền lên đến bờ trước khi hắn lao về phía cô như một con sư tử, rồi giơ móng vuốt xé tan quần áo cô.
Nỗi sợ hãi còn kèm theo cả lo lắng. Cô không được phép sợ hãi, và Chúa biết rằng cô lẽ ra phải miễn dịch với nó rồi mới phải. Số phận đã ném về phía cô đủ thứ, cái phần sợ hãi trong cô lẽ ra phải rơi đâu mất rồi.
Ít ra cô đã không có vẻ khiếp sợ; không, cô chỉ lạnh lùng cảnh cáo rằng nếu hắn ta còn cố giở trò, hắn sẽ tự chuốc lấy phiền toái vào người. Cô đã hét lên cảnh báo rồi. Cô tự nói với bản thân đến chục lần là hắn sẽ biết điều.
Tất cả những gì cô định làm sáng nay là kiểm tra mấy cái bẫy trong ở khu nước nông. Một công việc đơn giản, thường lệ. Cô chỉ định ra mé nước và lại phi ngay vào dưới tán cây, tránh cái nắng thiêu đốt như người ta tránh mưa, và không hề chờ đợi bấy nhiêu kẻ góp mặt sau bao nhiêu năm...
Một cành cây bật lại quất vào đùi cô, làm cô choáng váng vì sức mạnh của nó, sự đau đớn cứt đứt mạch suy nghĩ của cô. Cô nhìn xuống và thấy máu tuôn ra từ vết quất, vấy cả vào phần còn lại của chiếc váy gai màu trắng. Khốn nạn! Cô có thể vá nó lại, nhưng cô không nghĩ miếng vải có thể chịu được một lần vày vò nữa trước khi nó vụn ra từng mảnh.
Cố chậm lại, cô quay nhìn con đường vừa đi. Cô biết thừa để không để lại những dấu vết kiểu như vậy - cành cây gãy và giờ là máu trên những phiến lá. Sau khi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh, cô tiếp tục luồn lách dưới những tán lá cọ cho tới khi tới được con đường dẫn đến nơi trú ẩn của họ. Mười phút chạy lên trên sườn dốc và cô đến trước một rặng lá chuối làm thành lối vào căn nhà.
"Có người!" Tori thở dốc khi cô lảo đảo bước vào khu đất trống. "Bọn đàn ông và một con tàu!". Cô gập người, thở dốc, rồi ngồi bệt xuống. Đùi cô tì lên bắp chân lấm lem bùn đất. Không có ai trả lời. "Cammy?" cô gọi.
Không gì cả. Cái chòi của họ, được đỡ bởi một cây banyan cổ thụ, hoàn toàn im ắng. Trời ơi, tốt nhất là Cammy đang ở trong đó. Tori đã yêu cầu cô ấy ở nguyên trong trại bao nhiêu lần rồi?
Và Cammy có lẽ đã nhớ nếu cô ấy không bắt đầu trở nên đãng trí với một tốc độ đáng kể.
Lao tới cái thang, cô leo hai bậc thang tre một, rồi vội vã về phía tấm che cửa bằng vải buồm cũ. Cô hất tung tấm vải để nhìn vào trong. Trống không. Tori quay đi chỗ khác rối lại nhìn lại, như vẫn chưa tin chắc vào mắt mình. Nếu chẳng may lần này Cammy lang thang xuống tận bãi biển thì sao?
Có tới hai con đường dẫn lên cái chòi nhỏ của họ trên sườn đồi, một kín đáo và một còn kín đáo hơn. Lúc nãy cô đã chạy suốt con đường đầu tiên, do đó cô lao ra con đường thứ hai. Được nửa đường xuống dưới, cô gặp Cammy đang ngồi dựa lưng vào một cái cây, hơi thở gấp gáp, gương mặt cô ấy nhợt như sáp, đôi môi khô ráp và nứt nẻ.
Tori lắc vai cô, và sau vài giây, Cammy mở mắt, nheo nheo vì chói nắng. "Mũ em đâu, Tori? Em có ra nắng không đấy?'
Tori cảm thấy nhẹ cả người, như có cơn gió thoảng qua. Thà Cammy mắng cô còn hơn là cô ấy ngủ như chết.
"Da em mịn thế kia, đáng ra em phải..." Cô ấy ngừng bặt khi nhìn thấy cái chân máu me và cái váy ướt sũng, rách rưới của Tori. "Có chuyện gì thế?"
"Bọn đàn ông và một con tàu. Sau khi một gã khổng lồ đuổi theo em và xé quần áo em, em chẳng nhớ được cái mũ ở đâu đâu."
Cammy mỉm cười như thể chuyện vừa rồi vẫn chưa lọt vào ánh mắt nâu lơ đãng của cô. "Giờ thì chúng ta chẳng thể quá để ý đến vẻ ngoài nữa phải không nào?" cô hỏi một cách mơ hồ.
Mơ hồ. Đúng là cách mô tả Cammy tốt nhất vào lúc này. Trước đây cô ấy là một người đàn bà sôi nổi, giống như màu tóc đỏ như lửa của cô, với trí tuệ sáng suốt và sống động. Giờ thì trông như cô héo hon cả đi, và sự minh mẫn lúc đến lúc đi thật khó lường.
Tori đếm thầm đến năm. Đôi khi, lúc Cammy có ánh mắt lơ đãng đó, Tori chỉ muốn lắc cô ấy thật mạnh. "Chị có nghe em nói không đấy? Chúng ta không chỉ có một mình đâu."
Đúng lúc Tori tin rằng cô ấy không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì Cammy hỏi "Họ thế nào?"
"Cái thằng cha đuổi theo em có ánh mắt lạnh lùng, sắc nhọn nhất mà em từng thấy. Em phải thả hắn xuống dốc núi để ngăn hắn đấy."
"Dốc núi?" cô ấy hỏi. "Ồ, chị muốn được xem cảnh đó quá đi mất."
Tori nhíu mày khi nhớ lại chuyện mới xảy ra đây và lẩm bẩm như tự nói với mình "Đúng là nếu bạn càng to lớn, bạn càng ngã đau." Cô lắc đầu. "Lũ còn lại đang phát quang bụi rậm, chuẩn bị tiến vào."
"Thủy thủ phát quang bụi cây." Cammy run rẩy. "Lịch sự đang lặp lại..."
Cả hai lặng người khi những con chim gần đó chợt im bặt. "Chúng ta phải về trại," Tori thì thầm.
"Chị sẽ làm em chậm lại mất. Em đi trước chị sẽ theo sau"
"Sao thế, ồ vâng, em sẽ làm đúng như chị bảo" Tori nói và ghé vai vào dưới cánh tay Cammy để nâng cô lên. Thời gian trôi qua thật chậm, họ trèo lên theo con đường. Khi căn chòi hiện ra, Tori quan sát nó, thử nhín nó bằng con mắt của một người lạ. Sẽ thật quái dị nếu có đàn ông ở trại của họ, nhìn ngó vào cái chòi, đi qua đi lại chỗ cái bếp xếp bằng đá. Nếu người ngoài nhìn vào sự khéo léo đó, nó sẽ là minh chứng cho cuộc chiến sống còn lì lợm của họ. Tori biết điều này rất tệ với họ, nhưng cô gần như háo hức được thấy ai đó trầm trồ thán phục thành quả của họ. Sự kiêu hãnh chính là thứ sẽ hạ gục Tori, Cammy nói thế.
Tori không tin vào thất bại. Nếu có thì cô đã thất bại rồi. Thiên nhiên và Số phận từng hợp sức để ném về phía họ hết thử thách này đến thử thách khác, và cô cùng Cammy đã đánh bại tất cả. Họ vẫn sống và sống, và sẽ còn sống nữa. Không, chẳng có chuyện thất bại. Tori nhíu mày với ý nghĩ của mình. Cammy nói rằng cô rất kiêu hãnh, nhưng Tori sợ rằng cô còn kiêu căng nữa cơ.
Nhưng thế thì, sự kiêu căng mang lại nhiều cái tốt hơn là cô e ngại.
"Họ di chuyển về hướng nào?" Cammy hỏi.
"Chẳng quan trọng" Tori cười và lạnh lùng. "Chắc chắn họ sẽ luôn nhầm hướng thôi"