The Smile !

Chương 13: Chương 13




Trong căn phòng khá lớn được trang hoàng toàn một gam màu trắng, bên trong đó có đầy đủ các thiết bị y tế chuyên dụng, mọi thứ đều đước sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.

Trên chiếc bàn làm bằng gỗ ép kê sát phía cửa ra vào, một cô gái mặc áo bác sĩ màu trắng đang ghi ghi chép chép gì đó trên cuốn sổ. Cô gái đó có đôi mắt xinh đẹp khiến người ta rung động khẽ chớp một cái như vẻ đang suy tư điều gì. Mái tóc dài màu nâu được buộc hờ ở đằng sau toát lên vẻ dịu nhẹ. Cô gái kia, hẳn là Hoàng Thiên An đại tiểu thư đi.

“ Cạch!”

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, Hoàng Thiên An mắt đang nhìn chăm chăm vào sổ bệnh án của trường khẽ nhìn lên, đôi môi nhẹ nở một nụ cười bất chợt đông cứng lại. Cả người cơ hồ khẽ giật mình một cái liền toàn thân tê dại.

Từ bên ngoài, Vũ Linh Nhi đẩy nhẹ cánh cửa, tiến vào trong, cánh tay trắng hồng còn đang rỉ máu không thôi. Vũ Linh Nhi từ khi tiến vào thì liền bất động đứng yên một chỗ, đôi mắt nâu khói vô hồn khẽ chớp, phản chiếu ngay hình ảnh con người trước mắt hoàn toàn xa lạ, một chút cũng không gọi là có quen biết.

Con người kia ngược lại vô cùng sửng sốt, toàn thân như bị đông cứng đến cử động nhỏ cũng không phát ra. Cặp mắt đẹp màu nâu mở to từ bao giờ bắt đầu ươn ướt. Trong ánh mắt có phảng phất chút gì đó mơ hồ khó hiểu, lại có chút gì đó đau xót lẫn bi thương. Dòng quá khứ đã rất lâu bỗng nhiên dội ngược về, khuôn mặt phảng phất nét gì đó quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt màu nâu khói luôn ẩn hiện nét dịu dàng.

“ Vũ Minh…” Hoàng Thiên An, đôi môi mỏng khẽ run rẩy lẩm bẩm điều gì đó.

“ Cạch!”

Cánh cửa phòng một lần nữa lại được mở ra, một dáng người mặc đồ trắng bước vào. Đó là một cô gái trẻ chừng 25, 26 tuổi, có lẽ là bác sĩ. Cô gái đó từ khi bước vào phòng liền nhìn thấy ngay Vũ Linh Nhi khuôn mặt không lộ vẻ gì ngạc nhiên, khẽ cười nói.

“ Cô bé này, lại bị thương rồi phải không?”

Hoàng Thiên An như người từ trong mộng tỉnh lại, đầu óc đến bây giờ vẫn cứ mơ mơ hồ hồ. Trong lòng ngàn vạn lần tự nhủ: Không phải! Tuyệt đối không phải!!!

“ Khử trùng vết thương, sẽ hơi đau một chút, cố gắng chịu nhé.” Không biết từ bao giờ, cô gái kia đã kéo Vũ Linh Nhi ngồi xuống chiếc giường màu trắng kê sát tường, nhìn chăm chăm vết thương trên cánh tay trắng hồng kia nhíu mày nói.

Vũ Linh Nhi không phản ứng gì, cứ thế ngồi yên bất động. Cục bông được thấm thuốc khử trùng nhẹ chạm vào vết thương, đôi lông mày thanh tú đột nhiên hơi nhíu lại.

Hoàng Thiên An từ nãy đến giờ vẫn im lặng như vô thức nhìn chằm chằm Vũ Linh Nhi.

Cô bé kia rõ ràng là không phải!!! Tuyệt đối không phải! Nhưng… tại sao lại giống đến thế??? – Thiên An đôi lông mày nhíu chặt lại, tim có cảm giác nhói đau từng hồi, hai bàn tay đầy mồ hôi đang nắm chặt. Đôi mắt màu nâu khẽ đảo quanh nhìn Linh Nhi một lượt, đôi mắt chợt dừng lại ở bảng lên màu vàng trước áo nổi bật ba chứ: Vũ Linh Nhi!

Đôi mắt màu nâu một lần nữa mở lớn, ba chữ này từng từ từng từ một chậm rãi mà nuốt trôi xuống một cách khó khăn. Vũ Linh Nhi?? Không phải chính là cô bé đó?

***

“ Cô bé đó tên là Vũ Linh Nhi sao?” Hoàng Thiên An ngồi trên ghế hướng cô bác sĩ kia, ngờ vực hỏi.

“ Đúng rồi, sao cô biết?” Cô gái trẻ kia cất đống sách vào trong một thùng lớn, ngoái đầu lại.

“ Có phải… là 17 tuổi không?” Thiên An tim đập chệch đi vài nhịp, khuôn mặt có chút trắng bệch.

“ Để xem nào. Cô bé đó học lớp 11, đúng là 17 tuổi đó.”

Hoàng Thiên An cả người chấn động, liền cứ thế chìm vào im lặng, không lên tiếng.

“ Nhưng sao lại để ý đến cô bé đó.” Cô gái kia thu dọn hết mọi thứ trên bàn, bê cái hộp lại gàn chỗ Hoàng Thiên An đang ngồi, khẽ nhíu mày hỏi.

“ Không… không có gì.” Thiên An khẽ lắng đầu, đôi mắt vẫn như đang suy nghĩ gì đó không rõ.

“ Linh Nhi đó thường hay đến đây, tôi nghỉ việc ở đây cũng có chút lo cho cô bé ấy.”

Hóa ra Hoàng Thiên An vào đây làm việc, chính là thay chỗ cho cô gái đột ngột xin nghỉ này.

“ Tại sao?” Hoàng Thiên An như vô thức khẽ hỏi.

“ Nhất nhất cũng là việc của mấy đám học sinh trong trường. Ở đây dần rồi sẽ quen thôi.” Cô gái kia tiếp lời, khẽ ngước mắt lên nhìn đồng hồ trên tường, tiếp lời: “ A! Muộn giờ rồi. Tôi phải đi thôi.”

Cô gái đó nói xong liền bê hộp đồ, mở cửa phòng rồi bước ra ngoài

Căn phòng chẳng mấy chốc trở nên yên tĩnh, Hoàng Thiên An đôi mắt ánh lên những tia hỗn loạn. Môi khẽ nở một nụ cười buồn…

***

Tại một bãi đất hoang rộng lớn nào đó, không biết sao hôm nay lại cực kỳ đông người. Người nào người nấy nhìn mặt cũng biết không phải đến đây chơi, chắc hẳn là đến đánh nhau. Nhưng tính sơ cũng phải trăm mạng người, quả không nhỏ.

Trần Hà Duy đứng dựa người vào chiếc xe môtô bóng loáng bên cạnh. Hắn ta vãn còn mặc đồng phục, có lẽ là vừa mới từ trướng trốn ra ngoài. Mái tóc vài lòa xòa trước mặt bị hắn ta bực tức mà hất ngược ra đằng sau. Hắn miệng ngậm điếu thuốc, nhả ra từng làn khói trắng đục mờ mờ ảo ảo ảo. Khuôn mặt anh tú giờ đây tối đen một mảng, những đường gân xanh ở cánh tay nổi lên chằng chịt. Đám đàn em đứng xung quanh thấy tâm tình con người này hôm nay không tốt, nguyên nhân cũng đã biết đến tam chín phần, không tên nào dám ho he điều gì.

“ Mấy giờ rồi?” Hắn ta khẽ nghiên đầu sang hỏi tên đàn em bên cạnh, không mặt lộ rõ vẻ không vui.

“ Dạ!” Tên kia khẽ giật mình một cái, nuốt nước miến cái ực, thấp thỏm lo sợ trả lời: “ Đã… đã trễ nửa tiếng rồi ạ.”

“ Chết tiệt!!” Trần Hà Duy đôi lông mày nhíu chặt lại, cặp mắt dài lóe tia giận dữ đầy nguy hiểm. Hắn ta vứt tàn thuốc còn đang cháy dở xuống đất dùng chân dẫm mạnh vài cái một cách bực tức. Cái cà vạt cũng bị hắn thô bạo vứt xuống đất từ bao giờ.

Cả bọn đứng sau thấy thế sợ hãi co rúm lại một mảng, không dám ho he được câu nào.

“ Brừm!!!!!”

Đột nhiên, hàng loạt tiếng động cơ vang lên rầm trời. Cả đám khói không biết từ đâu bay bụi mù. Những chiếc xe môtô hàng loạt hàng loạt nối tiếp nhau chạy đến, chẳng mấy chốc bãi đất trống đều bị vây đến chật kín.

Một dáng người ngồi trên chiếc xe môtô màu đen lao đến, vòng thành một đường, dừng ngay trước mắt Trần Hà Duy, chỉ cách hắn ta chừng đến 5, 6 mét. Đó, là một cô gái. Hơn nữa, còn chính là Hà Vi Băng.

Cô gái đó, không biết từ khi nào đã nhanh nhanh chóng chóng thay quần áo. Bộ đồng phục vướng víu đã thay bằng bộ đồ da màu đen. Hà Vi Băng ánh mắt lộ ý cười diễu cợt nhìn thẳng vào Trần Hà Duy.

Hắn ta khẽ nhíu mày, ngữ khí lạnh lùng hướng cô gái kia, nói:

“ Sao lại là mày?”

“ Tất nhiên không phải là tôi.” Hà Vi Băng khẽ nhếch cười, hướng ánh mắt về con đường lớn.

“ Gì??”

“ A! Có lẽ cũng sắp tới rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.