“ Chị không định đi làm sao?” Hoàng Thiên Vũ cắn một miếng bánh ngọt, ánh mắt hướng sang phía cô chị ngồi đối diện, hỏi.
“ Chưa biết được.” Hoàng Thiên An khẽ cười, chuyện cô đến trường làm cậu em này căn bản là chưa có biết.
“ Không lẽ chị cứ ở nhà làm mấy cái bánh này sao.” Thiên Vũ bĩu môi. Vốn ban nãy cậu định sang nhà Nhi Nhi chơi, khi không vừa đi ra đến cửa bị ngay tỉ tỉ giữ lại, nói gì là mới làm bánh ngọt bắt cậu ta đi thử. Thiên Vũ thiếu gia vốn thích ăn đồ ngọt nhưng mà đang đi giữa đường bị cản thành ra sinh bực tức a.
“ Nhóc con, từ khi nào mà sinh ra cái tính đấy hả?” Hoàng Thiên An nhìn cậu em nổi lên tính nhỏ mọn liền bật cười, vươn tay ra véo cái mũi kia một cái.
Hoàng Thiên Vũ lè lưỡi một cái, liền đem mẩu bánh đang cầm trên tay cho luôn vào miệng.
Hoàng Thiên An cũng không thèm chấp nhặt. Tính đứa em này cô sao lại không hiểu rõ. Có đôi lúc nói là ngây thơ, lại có chút ngốc ngốc, nhưng những gì nên biết nó cũng đều biết.
Chỉ là tính hai chị em lại không có giống nhau. Cô thì không bao giờ vô suy vô nghĩ như thế được. Đôi mắt cô gái đó lại không tự chủ được nhìn qua tấm cửa kính sang căn biệt thự đang đóng chặt cửa kia.
Hoàng Thiên An đột nhiên lại trở nên thất thần. Chuyện sáng nay như dòng ký ức lũ lượt kéo về ngập tràn trong đầu óc cô. Lúc đó nhìn cô bé kia không hiểu sao trên người lại có rất nhiều vết bầm tím trong lòng lại cảm thấy xót xa. Trái tim không tự chủ được lại nhói đau, hình ảnh chôn chặt trong tim như lại ùa về.
“ Mà chị này, bánh này chị là ngon đấy a.” Hoàng Thiên Vũ, ngồi nãy giờ cũng đã ăn được hết cả nửa đĩa bánh mới tấm tấm khen.
Hoàng Thiên An nãy giờ vẫn là đang suy nghĩ, căn bản là không để ý.
“ Chị!” Thiên Vũ hơi nhíu mày, nhìn cô chị nãy giờ không biết để hồn đi đâu.
" Hoàng Thiên An!" Cậu ta lớn tiếng gọi, đôi tay khua khua trước mặt con người đang mất hồn kia.
" Hả?" Hoàng Thiên An hơi giật mình, đôi mắt chớp chớp vài cái nhìn cậu em đến khó hiểu.
" Chị nghĩ cái gì đấy?"
" Không... không có gì..."
“ Pính poong!! Pính poong!!”
“ Có người tới, để em ra mở cửa.”
***
Bên ngoài cánh cửa gỗ màu nâu, có một dáng người cao lớn đang đứng. Lee Woon Kyo, anh ta giơ ta gõ nhẹ lên cửa ba tiếng. Bên trong liền có một giọng nam truyền ra.
“ Mời vào.”
Woon Kyo nhẹ tay đẩy cửa ra, tiến vào trong phòng. Bên trong căn phòng rộng lớn sa hoa tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng có chút ấm áp. Ngay trên chiếc bàn được đặt ngay cạnh cửa sổ có một người đàn trung niên đang đứng gần đó, trên tay còn cầm theo một tách café đang bốc khói. Trên bàn có tấm bảng làm bằng thủy tinh đề một dòng chữ màu đen: Tổng tài Hà thị: Lee Tae Sung.
Người đàn ông đó sau khi nhìn thấy người vừa bước vào khẽ cười nhẹ, quay người ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn làm việc. Lee Woon Kyo cũng theo thế mà ngồi vào chiếc ghế đối diện người đàn ông kia.
“ Cha dạo này vẫn khỏe chứ?” Lee Woon Kyo lên tiếng trước, hướng người kia mà hỏi thăm.
Hóa ra, người đàn ông kia là cha của anh ta, Hà Vi Băng cũng phải gọi ông một tiếng bác. Ông ta cũng chính là tổng tài tạm thời của tập đoàn Hà thị.
“ Mày nghĩ là cha khỏe được sao?” Ông ta khẽ nhếch môi cười cợt nói. “Sống chung với đứa cháu suốt ngày phá phách không giảm thọ mới lạ.”
“ Tính cô nhóc đó không phải cha rõ hơn con sao?” Lee Woon Kyo khẽ cười rồi tự mình đi ra góc phòng lấy cốc nước.
“ Ai da, mong cho nó mau mau trưởng thành một chút để ta có thể vất cả công ty của nợ này đi.” Người đàn ông đó đột nhiên bật cười, trên khuôn mặt lộ ra chút chán nản. Trước đây ông nhận tiếp quản cái công ty này không phải là do bố mẹ Hà Vi Băng đều đã qua đời sao? Lúc đấy cô bé mới có 7 tuổi, còn rất nhỏ đã mất đi bố mẹ, làm người thân duy nhất như ông thật sự cảm thấy xót xa.
Quả thật con người như ông trên thương trường này thật sự rất hiếm. Con người thường bị mờ mắt bởi đồng tiền, kể cả người thân cũng can tâm mà vứt bỏ, giết hại. Ông ta cũng đã từng như vậy, mà mất đi một người em gái khiến cho đứa cháu của mình mất đi một người mẹ. Có lẽ con người này đã nghiệm ra rằng, dù có chết cũng không thể nào mang tiền xuống dưới theo được. Vậy tại sao vì những thứ hữu hình ấy mà tranh đấu? Đến cùng vẫn không được gì.
Lee Woon Kyo tại sao lại không hiểu được người đã sinh ra mình đang nghĩ cái gì chứ. Cơ mà sợ làm cha thất vọng rồi, cô nhóc con đó muốn trưởng thành biết suy nghĩ một chút có lẽ là phải đợt đến 10 năm.
“ Cha à, Hà thị để cho Vi Băng nhưng còn một loạt công ty ở bên Hàn cần có người quản lý nữa đấy.” Lee Woon Kyo đột nhiên cười lớn, nói.
“ Thằng kia, phần đó không phải là của mày sao. Còn dám chọc ba mày à?” Người đàn ông đó trợn mắt một cái, thuận tay cầm cuốn từ điển dày cộp trên bàn ném thẳng vào người phía trước. Lee Woon Kyo nhanh chóng né được, cuốn từ điên rơi thẳng xuống đất một cái “bộp”
“ Cha bắt đầu học tiếng Pháp từ khi nào vậy.” Lee Woon Kyo tiến lại nhặt cuốn từ điển, nhìn qua vài lần rồi đặt nó lên bàn.
“ Đùa thế đủ rồi, vào việc chính đi.”
“ Cái việc mà gọi con về đấy sao?” Woon Kyo khẽ nhướn mày, ngồi ngay ngắn lại trên ghế.
“ Tình hình Hà thị dạo này không được tốt." Người đàn ông kia hơi nhíu mày khuôn mặt có chút ảo não.
" Không phải còn có mấy công ty bên Hàn sao?"
" Mấy công ty đó đang quay vòng vốn, căn bản là không có dư tiền để đầu tư sang Hà thị. Hơn nữa..."
" Hơn nữa cha muốn giữ lại công ty này để đến khi nhóc con đó lên quản lý." Lee Woon Kyo là do ông ta sinh ra nhưng tính cách lại có phần quyết đoán hơn thực hợp để làm kinh doanh. Anh ta thoáng cái đã nhìn ra ý tứ trong lời nói kia.
" Cũng coi như là ta làm được chút để việc trả nợ cho mẹ nó đi." Ông ta nhìn người con duy nhất trước mặt, cười nói. Về người con này, ông hoàn toàn tin tưởng, mặc dù mới 20 tuổi nhưng đã giúp ông quản lý hầu hết mọi việc, trong thế giới ngầm địa vị của nó cũng không nhỏ. Chỉ là, chính điều này lại làm ông không yên tâm, biết thế từ trước đã không cho nó đi theo con đường này. Đã từng nổ súng, cũng đã từng có người vì đó mà đổ máu. Có lần thứ nhất, ắt phải có lần thứ hai.
" Được rồi, con sẽ cố gắng tìm vốn."
" Cha tin tưởng hết vào mày đấy."
***
“ Pính poong!! Pính poong!!”
Bên ngoài căn biệt thự nhà họ Vũ, có bốn dáng người hai nam hai nữ đang đứng. Lưu Anh Phương dùng cái móng tay được tô vẽ cầu kỳ ấn vào chuông cửa mấy cái.
Không lâu sau, có một dáng người cao lớn đi ra. Hoàng Thiên Vũ mở cửa, thò cái đầu ra ngoài tòm mò hỏi.
“ Mấy người sao lại đến đây?”
“ Tính đến rủ nhóc đi chơi ấy mà.” Lee Woon Kyo đứng dựa người vào chiếc moto màu đỏ, nhướn mày nói.
“ Là anh Kyo nói sẽ dẫn tụi này đi shopping nên tới rủ cậu luôn.” Phương Phương gật đầu vài cái, lên tiếng nói.
“ Thế sao? Tớ định sang nhà Nhi Nhi chơi.” Tiển Vũ “à” lên một tiếng, hơi nhíu mày nói.
“ Nhi Nhi? Ai? Anh chưa có nghe nói.” Woon Kyo nghe thấy cái tên mới này có chút tò mò.
“ Bạn mới của em a.”
“ Ai nha. Hoàng Thiên Vũ xem ra cậu với Nhi Nhi tiến triển nhanh gớm.” Hà Vi Băng khẽ nhếch môi cười, trong đáy mắt đầy sự châm chọc.
Chan Jung Gyu liền ở một bên tủm tỉm cười.
" Hai người cũng ăn í quá đi." Hoàng Thiên Vũ trừng mắt nhìn hai con người kia. " Đi chơi chứ gì? Đi thì đi. Dù sao tớ cũng vừa mới mua xe, ra đường đi thử vài vòng."
Hà Vi Băng đột nhiên lại cười, xem ra muốn chọc tức cậu bạn này thật sự không khó.