Giữa đám người đi lại đông đúc trên hành lang có một dáng người nhỏ bé đầy cô đơn. Vũ Linh Nhi đi sát vào góc tường. Đôi mắt vô hồn vẫn luôn thường nhìn xuống dưới sàn nhà, hạn chế không va chạm cùng người khác. Cô rất ghét ồn ào, cảm thấy thực đau đầu.
Đột nhiên,…
“ Bộp!”
Vũ Linh Nhi va phải ai đó, cả người đều bị đẩy dựa vào tường. Cô khẽ ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt mình, không có biểu hiện gì.
“ Xem ai đây?”
Đinh Trần Hải Yến khẽ nhướng mày, nhìn Vũ linh Nhi, trong mắt lại tràn ngập khinh bỉ lại có một chút gì đó tức tối không rõ. Va vào người kia, là cô ta cố tình. Không chỉ có thế, hôm nay bên cạnh cô ta còn có thêm một người.
Trần Hà Duy!
Vũ Linh Nhi có chút nhận thức người này, cái bóp cổ không thương tiếc đó đến bây giờ cô vẫn còn nhớ. Cả ánh mắt kỳ lạ đó. Cô lại bắt đầu suy nghĩ, đầu nhiên cảm thấy đau nhức.
Trần Hà Duy nhìn Vũ Linh Nhi, chỉ là lướt qua vài giây rồi chuyển ánh nhìn sang hướng khác. Trong đáy mắt nổi lên chút hướng thú rồi ngay sau đó liền bị nhấn chìm bởi sự nhàm chán cùng vô vị.
Đinh Trần Hài Yến đột nhiên lại khẽ liếc mắt sang nhìn Trần Hà Duy, trong mắt lại phảng phất chút kỳ lạ. Ngay sau đó cô ta liền quay sang nhìn con người đang dựa vào tường kia, ngữ khí chứa đầy khinh thường.
“ Cô đi đường bộ không có mắt sao?”
“…”
Không một tiếng trả lời. Vũ Linh Nhi mặt cúi gằm xuống, đôi mắt khẽ chớp một cái. Trần Hà Duy đột nhiên lại quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt chỉ là sự lạnh lùng.
“ CHÁT!”
Một cái tát giòn tan vang lên. Không khí xung quanh đang ồn ào đột nhiên có một trận im lặng. Người xung quanh đều hướng về một phía mà nhìn.
Vũ Linh Nhi cả má bên phải đều hằn lên năm đầu ngón đỏ đến chói mắt, hăn đây là một cái tát không nhẹ.
Đinh Trần Hải Yến thỏa mãn với cái tát mình vừa giáng xuống nhưng khi nhìn đến khuôn mặt có chút trắng bệch nhưng lại không có biểu tình gì của Vũ Linh Nhi, cả khuôn mặt cô ta lại lộ lên vẻ tức tối.
Trần Hà Duy nhìn bên má bị tát đến đỏ bừng kia, quay người rời khỏi, chỉ để lại một câu nói lạnh nhạt.
“ Ăn trưa.”
***
Không khí xung quanh thật ồn ào! – Đó là điều duy nhất mà Vũ Linh Nhi nhận thức được kể từ khi bị lôi một cách thô bạo đến căng tin.
Đôi mắt vô hồn đảo một vòng, ở đây có rất nhiều người, rất nhiều người. Họ đều từ trên cao nhìn cô mà chỉ trỏ, có người khinh thường, có người là vì xem kich vui, có người lại nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm… Nhưng… tất cả đều là đứng ngoài cuộc, như một người khách ngang qua mà xem kịch vui, một chút lưu luyến cùng bận tâm cũng không…
Vũ Linh Nhi khẽ nhắm chặt mắt, cô không muốn nhìn gì cả. Đầu óc cô bắt đầu cảm thấy đau nhức, những âm thanh hỗn tạp ồn ào cũng không nghe rõ, giống như một màn sương mù lúc ẩn lúc hiện, lại không lúc nào biến mất. Giống như cơn ác mộng bao năm của cô…
Đột nhiên có một bàn tay ai đó nắm chặt lấy tóc cô, giật mạnh một cái rồi đẩy ngã xuống sàn. Vũ Linh Nhi cảm nhận thấy da đầu đều bị giựt tới đau nhức, cả người mơ mơ hồ hồ có chút thanh tỉnh. Cô gái đứng phía bên trên vẫn nắm lấy tóc cô, không buông ra, khuôn mặt lại lộ rõ sự hả hê. Đây đích thị là cô gái hay đi cùng với cô tiểu thư họ Đinh kia, tên Lạc Thụy Ninh.
Đinh Trần Hải Yến, cô ta cao cao tại thượng ngồi trên chiếc ghế dựa tại phòng ăn, đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn con người có mái tóc dài bị đẩy ngã xuống sàn nhà.
“ Vũ Linh Nhi. Xem ra dạo này mày sống tốt gớm.” Hải Yến, cô ta khinh miệt nói một câu, đôi tay khoác vào cánh tay Trần Hà Duy ngồi bên cạnh. Đôi mắt xinh đẹo đầy thâm độc liếc nhìn Trần Hà Duy một cái, bên trong lại hiện chút bất an không rõ, những điều cô nhìn thấy mấy ngày trước khiến lòng cô luôn không yên. Đôi tay đặt trên cánh tay Trần Hà Duy hơi siết chặt.
Là cô sợ, cô sợ một lúc nào đó sẽ vụt mất
Chỉ cần không giữ chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến
Bởi vì cô thật sự không tự tin
Bởi vì con người đó… vốn không hề yêu cô…
Không hề…
Trần Hà Duy ngược lại không hề có phản ứng gì. Hắn nhìn con người tóc tai rối bù phía dưới bằng đôi mắt lạnh tanh. Sau đó lại nhanh chóng nhàm chán mà mà chuyển ánh mắt sang hướng khác. Đôi môi mỏng khẽ thở ra một làn khói trắng đục, đôi tay cầm điếu thuốc lá cũng vung vẩy không ngừng.
Vũ Linh Nhi cực mẫn cảm với khói thuốc lá, liền ho sặc sụa mấy cái, đầu lại càng thêm đau.
“ Còn giả câm giả điếc.” Đinh Trần Hải Yến dùng chân đá vào thân người nhỏ bé phía trước.
Vũ Linh Nhi hoàn toàn không có phản ứng, cả thân người chỉ khẽ co lại, như vật nhỏ sợ hãi mà cuộn mình lại.
Trần Hà Duy liếc mắt nhìn một cái, bên trong lại hiện lên vài tia trào phúng. – Thật, giống như hắn trước đây. Hắn ta đột nhiên lòng lại lạnh đi vài phần, tim khẽ nhói đau.
Đinh Trần Hải Yến tâm tình lại cực kỳ không tốt, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Cốc nước đang cầm trong tay cũng bị ném xuống dưới đất. Vỡ tan! Mảnh thủy tinh bắn tung tóe trên sàn, cả đám người đang đứng xung quanh đồng loạt đều lùi lại mấy bước.
“ Đánh nó!” Cô ta ra lệnh một tiếng, cả đám người liền ngay lập tức xông vào.
“ Là mày thách thức sự nhẫn nại của tao trước.” Đinh Trần Hải Yến lạnh lùng nói, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ.
Đinh Trần Hải Yến và Trần Hà Duy, thật ra hai con người này đều có chung một tính cách. Mặc dù xuất phát điểm không giống nhau nhưng đều là tàn khốc. Bởi vì vậy, dường như cô lại rất hiểu rõ con người kia, là hiểu rõ nên mới yêu hắn ta. Dù biết rõ đây là người không nên yêu, nhưng… vẫn không thể ngăn lại trái tim.
Trái tim dù có lạnh nhạt vô tình, nhưng ở một góc nào đó vẫn có yếu ớt. Hai con người đó, cùng là che giấu khoảng kín mềm yếu đó ở tận nơi sâu nhất của trái tim, cũng nơi lạnh lẽo nhất. Giống như muốn đóng băng thứ tình cảm có thể đánh đổ lý trí ấy.
***
Vũ Linh Nhi toàn thân cả người đều đau nhức. Những cú đấm đá, thậm chí là cào cứ tiếp nối không ngừng. Cả người cô toàn những vết xanh tím bầm dập. Cánh tay đột nhiên truyền đến tia đau đớn không dứt, những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn găm đầy vào cánh tay kia. Từng giọt máu dọc theo chảy xuống, chảy xuống bộ đồng phục trắng loan thành một màu đỏ tươi, giống như đóa hoa đỏ nổi trên nền tuyết trắng, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo rồi héo tàn trong cơn đông.
Sắc mặt cô dần trở nên trắng bệch. Đầu óc đau nhức vô cùng, những khoảnh khắc đáng sợ trong quá khứ ồ ập dồn về. Cô! Sợ máu!
Thật sự sợ, như quá khứ nhìn người thân thấm đẫm máu ôm chặt cô mà chết. Từng giọt máu đỏ tươi tới đáng sợ tí tách tí tách chảy xuống, nhưng rằng… mãi mãi… mãi mãi… không dừng lại…
Trần Hà Duy đột nhiên đứng lên, trước sự kinh ngạc của Hải Yến, hắn đi ra phía cửa căn tin, chỉ bỏ lại đằng sau một câu: “ Thật vô vị.” – Giọng nói trầm khàn mang đầy sự lạnh lùng chưa bao giờ thay đổi.
Hắn ta đi đến cửa lại dừng lại, mặt hơi ngoảnh ra đằng sau như nhìn gì đó, hoặc người nào đó trong đám đông, trong lòng dấy lên một thứ cảm xúc kỳ lạ rồi nhanh chóng xoay người bước đi khỏi nơi ồn ào.
“ Dừng lại!”
(hết chap 30)