“ Cậu có thấy là cậu hát cực dở không?” Chan Jung Gyu khẽ nhăn mặt, nhìn nhìn Lưu Anh Phương – người đang cầm mic hát say sưa kia.
“ Gì chứ? Cậu nghĩ cậu hát hay lắm chắc?” Phương Phương trừng mắt với cậu bạn, cái mic đang cầm trên tay cũng sắp ném vào mặt người kia đến nơi.
“ Không chắc. Nhưng mà ít nhất cũng hay hơn cậu.” Jung Gyu châm chọc nói, thử tưởng tượng đến giọng hát không khác vịt giời là mấy kia cậu lại khẽ rung mình, biểu tình trên mặt cũng hết sức trung thực, nhăn nhó đến khó coi.
“ Điều này thì tớ công nhận.” Hà Vi Băng gật gù góp ý, vẻ mặt vô cùng chân thành.
“ Đến đây không phải để chơi sao? So sđo cái đấy làm gì.” Lee Woon Kyo ngồi một bên uống rượu, khẽ cười nói.
“ Kyo! Đúng là có mỗi anh hiểu em.” Lưu Anh Phương quăng luôn cái mic cho Hà Vi Băng, nhào vào ôm chặt lấy cánh tay Woon Kyo.
“ Nhóc con! Lên hát một bài thử coi.” Lee Woon Kyo cũng mặc kệ cô nhóc kia, khẽ xoa đầu Phương Phương một cái.
“ Không phải Tiểu Băng hát rất hay sao?” Lưu Anh Phương hướng ánh mắt nhìn Hà Vi Băng đang chọn bài. “ Cuộc đời thật là bất công.” Gào to.
“ Trời cũng không có nghe cậu nói đâu. Có lẽ tại kiếp trước làm nhiều việc ác quá nên mới bị báo ứng đấy.” Chan Jung Gyu lời nói như nửa đùa nửa thật.
“ Cậu từ khi nào thì dính máy cái mê tín dị đoan thế hả?” Phương Phương quay sang lườm Chan Jung Gyu, cái tên này chưa nói ra được lời nào tốt đẹp bao giờ.
Âm nhạc nhanh chóng tràn đầy trong phòng, một bản nhạc không nhanh cũng không chậm. Hà Vi Băng hát những nốt đàu tiên.
Giọng của cô gái này cao, lại đặc biệt trong trẻo, nhưng lại có một chút đặc biệt. Một giọng hát hiếm thấy đi.
Có nhiều lúc mọi người thường đùa bảo, “cậu mà đi làm ca sĩ sẽ kiếm được khối tiền”. Điều này cũng không phải là vô lý, giọng hát này có lẽ là do gien di truyền. Đến cả Lee Woon Kyo giọng hát cũng thực hay.
Chan Jung Gyu nhìn cô gái đang hát kia, mỗi khi Hà Vi Băng hát dường như lại là một con người khác. Nét mặt không mang theo tia bướng bỉnh, ngang ngạnh nào mà lại hoàn toàn bình yên. Vẻ mặt đó lại khiến cậu có chút gì đó luyến tiếc.
Lee Woon Kyo lẳng lặng quay sang nhìn Chan Jung Gyu, khẽ thở dài.
“ Reng! Reng! Reng!”
***
“ Reng! Reng! Reng!”
Đột nhiên điện thoại của Lee Woon Kyo vang lên. Anh ta ra hiệu cho Hà Vi Băng tắt nhạc đi, trực tiếp nghe điện thoại.
“ Alo! Ba!”
“ Chuyện đó… Con biết rồi.”
“ Anh có chút việc phải đi trước. Mấy đứa cứ chơi tiếp đi.” Lee Woon Kyo vừa đi vừa nói, ra đến cửa lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Hà Vi Băng.
“ Nhóc con, đừng có về quá muộn đấy. Em mà bị cấm cửa dăm bữa nửa tháng thì đừng có đổ là tại anh đấy.”
Hà Vi Băng khẽ lườm ông anh một cái. “ Nếu em mà bị cấm cửa thì chỉ có tại anh thôi, đến lúc đó em nhất định sẽ tìm anh tính sổ. Anh đừng có nói gì với bác đấy.”
“ Ok! Được rồi, không đùa với nhóc nữa.”
Lee Woon Kyo nhìn Hà Vi Băng lại có chút khác thường, quay người nhanh chóng đi ra ngoài. Anh nghĩ, vẫn là không nên nói ra thì tốt hơn.
“ Anh ấy đi đâu thế?”
“ Không biết, chắc là công ty có việc.” Hà Vi Băng nằm ườn ra trên ghế. “Ashiii!!! Chán rồi. Kiếm trò gì chơi đi.”
“ Được thôi. Tớ mới biết trò này rất hay. Nếu ai thua phải uống một cốc rượu nhé.” Lưu Anh Phương chỉ nghĩ đến trò chơi là đã cảm thấy khí thế bừng bừng, rót sẵn một cốc rượu đặt trên bàn.
“ Không phải tửu lượng của cậu rất kém sao?” Jung Gyu không bỏ qua bất cứ cơ hội nào chọc cô bạn này.
“ Cậu cứ chờ đó.”
***
… 1 giờ sau…
Chan Jung Gyu nhìn đồng hồ treo tường vừa đúng điểm 12 giờ, lại nhìn đến hai cô bạn say mèn nằm trên ghế ngủ không biết trời đất ra sao.
“ Biết ngay sẽ thế này mà. Làm sao vác hai của nợ này về đây.” Chan Jung Gyu cảm thán nói, cậu cũng uống không ít rượu, đã bắt đầu ngà ngà say, sắc mặt có chút hơi đỏ.
Cậu đột nhiên lại nhìn Hà Vi Băng, cô bạn đó là cậu gặp từ 7 năm trước. Hồi đó Lee Woon Kyo vẫn còn sống bên Hàn, Hà Vi Băng cũng thường sang đấy chơi. Hai người vì thế mà quen nhau. Ấn tượng về Hà Vi Băng đầu tiên trong mắt cậu là một cô gái hoạt bát, bướng bỉnh. Nhưng cậu biết, ẩn sâu bên trong đó là một con người đầy đau khổ và mất mát. Ngay từ lần đầu tiên đó, cậu đã có một quyết định là sang Việt Nam định cư. Cậu không hiểu nổi quyết định lúc đó của mình là gì. Có lẽ là có thứ gì đó trong cậu đang chậm rãi biến đổi. Nó thay đổi cuộc đời cậu… và có lẽ thay đổi cả số phận cậu.
“ Cậu đấy. Nếu không nhanh chóng sẽ mất cơ hội đó.”
Đúng vậy, nếu cậu không nắm nắm mắt lấy thì có lẽ cơ hội đó cũng sẽ tuột mất. Nhưng… cậu hoàn toàn không có dũng khí. Cậu cảm thấy mình thật vô dụng.
Cậu sợ rằng nếu kết quả không được như mong muốn thì cậu không biết lấy cái gì để tiếp tục đối mặt với con người đó. Cậu đến cùng thì vẫn chỉ là một kẻ nhát gan không hơn không kém. Ai bảo cậu, tự dưng lại vướng vào chuyện này là gì chứ. Để rồi đến bây giờ có thoát ra thì cũng không thể thoát được.
***
“ Cộc! Cộc! Cộc!”
Lee Woon Kyo đứng trước cửa phòng, gõ nhẹ bao tiếng, bên trong truyền ra tiếng trả lời.
“ Vào đi.”
“ Cha.” Lee Woon Kyo vừa vào tới nơi cũng không dài dòng, ngồi vào ghế sofa gần đó.
“ Ta vừa kiểm tra lại tình hình Hà thị. Cổ phiếu hôm nay lại tụt giảm.” Người đàn ông ngồi đằng sau mớ giấy tờ lộn xộn kia hơi nhíu mày, thái dương hai bên lại âm ẩm đau.
“ Con cũng đã điều tra thêm thị trường, cũng không tìm được nguồn vốn nào cả.” Lee Woon Kyo hai tay đan vào, nhau đặt trên đầu gối.
“ Nếu không phải công ty bên Hàn có dư tiền thì cũng có thể lấy nguồn vốn từ đó. Đằng này…”
“ Con sẽ tiếp tục tìm cách. Có thể sẽ tìm được nhà đầu tư nào đó.” Bấy lâu này anh luôn đi tìm nguồn vốn từ các công ty lớn khác nhưng đều không có kết quả. Đâu có ai chịu đầu tư vào một công ty đang trên đà phá sản chứ, kể cả nói là đối tác nhưng đến khi khó khăn thì còn có ai?
“ Hiện tại cả tiền trả lương cho nhân viên cũng đều phải vay ngân hang, chỉ sợ không trả họ sẽ đình công. Đến lúc ấy tổn thất còn lớn hơn.” Ông ta khẽ thở dài, vẻ mặt phiền não khiến ông tăng thêm vài tuổi, cá nếp nhăn dường như xuất hiện nhiều hơn.
“ Cha đừng lo lắng nhiều quá. Cứ để con lo.” Lee Woon Kyo rót một cốc nước đặt lên bàn làm việc cho cha mình.
Ông ta cầm cốc lên uống một ngụm nước, như nhớ ra điều gì lại ngẩng đầu lên hỏi. “ Còn nữa. Đứa nhỏ kia đã biết chưa?”
“ Chưa! Con chưa nói cho nhóc đó biết.” Lee Woon Kyo lắc đầu. “ Dù biết cũng đâu giúp được gì. Chỉ thêm đau đầu thôi.”
“ Thật ra… cũng còn một cách. Nhưng…”
“ Có cách gì sao cha?”
“ Thôi! Vẫn là không nên thì hơn. Ta không thể làm như vậy được.”
(hết chap 42)