The Smile !

Chương 44: Chương 44




Vũ Linh Nhi như thường lệ vào lớp liền đi thẳng xuống chỗ ngồi của mình. Những người trong lớp này cũng đã sớm xem cô như người cô hình.

Đột nhiên có tiếng ồn ào từ ngoài truyền tới, không lâu sau liền có một đám người xuất hiện trước cửa lớp. Đinh Trần Hải Yến đi đầu tiên, sắc mặt cô ta hôm nay lại cực kỳ không tốt. Những người có mặt trong phòng đều có cùng chung một suy nghĩ, phải chăng là sắp có chuyện?

Vũ Linh Nhi ngồi ở cuối lớp khẽ ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ngay ánh mắt đầy sát khí của ai đó phóng tới. Cả phòng học đang ồn ào nhất thời đều im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về người mà họ luôn cem như là vô hình kia.

“ Hay lắm.” Hải Yến cười lạnh một tiếng, thân thủ đi đến chỗ ngồi của cô.

“ Chát!”

Trong phòng không một tiếng động, cái tát kia lại nghe được quá rõ ràng. Vũ Linh Nhi mặt in hằn lên năm vết ngón tay.

Những người ở đây cũng đã chứng kiến những cảnh như thế này rất nhiều rồi. Họ cũng không hiểu tại sao mỗi lần cô tiểu thư họ Đinh kia nhìn thấy Vũ Linh Nhi là lại sinh khí. Họ cũng không muốn nhiều chuyện mà đi quản, nhìn thấy người ta đáng thương thì có tác dụng gì? Vẫn là không ai dám lên tiếng ngăn cản.

“ Gan mày càng ngày càng to rồi đấy.” Cô ta như muốn bốc hỏa đến nơi, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm con người đang ngồi yên bất động kia, lại một cái tát nữa giáng xuống.

“ Chát!”

Vũ Linh Nhi im lặng không lên tiếng, má bên phải nhận hai cái tát đã bỏng rát vô cùng khó chịu. Cô cũng chỉ có thể vô lực chống cự. Nhưng dường như càng làm như vậy lại càng khiếu cho Hải Yến kia tức giận hơn.

“ Chát!”

“ Hôm qua mày làm những gì? Quên rồi sao?”

Vũ Linh Nhi khẽ nghiêng đầu sang một bên, ánh nhìn vô hồn không biết là đã rải đi đâu.

Hải Yến nhìn thấy biểu hiện kia thì vô cùng chướng mắt, cô ta nắm chặt lấy cằm Vũ Linh Nhi, bắt cô phải nhìn thẳng vào mình. Khi hai ánh mắt giao nhau, Đinh Trần Hải Yến có thể nhìn thấy. Trong đôi mắt tuyệt đẹp kia hoàn toàn trống rỗng. Giống như đang coi thường cô ta.

Cô ta ghét nhất là loại ánh mắt đó, cái ánh nhìn vô hồn ấy khiến cô ta cực kỳ khó chịu.

“ Để xem này trưng bộ mặt đó đến bao giờ.”

Đinh Trần Hải Yến tay dung chút lực, liền thuận lời đẩy ngã Vũ linh Nhi xuống sàn. Cô ta cũng theo đó ngồi xuống, đôi mắt nhìn con người nhỏ bé kia như muốn ăn tươi nuốt sống. Vũ Linh Nhi hơi nghiêng người, lùi về phía sau một chút liền bị cô ta nắm chặt lấy tóc dí sát đầu xuống đất.

Vũ Linh Nhi hơi nhăn mày, mái tóc dài cứ thế bị người ta kéo.

“ Tóc mày cũng thật dài quá đi. Cũng rất mềm.” Đinh Trần Hải Yến khẽ nhếch môi, cười nhạt một tiếng, tay sờ sờ mái tóc đen bóng kia.

Những người xung quanh đều cảm thấy rung mình, nhất loạt không có ai dám lên tiếng, kể cả một cử động nhỏ cũng không dám.

“ Nhưng tao lại cực kỳ ghét nó.” Hả Yến trừng mắt nhìn Vũ Linh Nhi, lời nói thoát ra khỏi khẽ răng tràn ngập mùi nguy hiểm.

Cô ta không biết lấy đâu ra một cái kéo, “xoạt” một tiếng, một đoạn tóc dài đen bóng rơi trên mặt đất.

Vũ Linh Nhi nhìn tóc của chính mình rơi trên sàn nhà, ánh mắt có chút lay động.

" Tóc cậu dài thật đấy."

"..."

" Tớ rất thích những cô gái có mái tóc dài."

Lại một lần nữa hy vọng của cô bị dập tắt. Cô không nghĩ, mình vì một lời nói mà hy vọng đến tận bây giờ, cũng không nghĩ là vì hy vọng đó mà lại tiếp tục tồn tại. Nhưng thứ hy vọng nhỏ nhoi đó dường như bị thổi tắt mất.

Cô không chịu được nữa rồi. Buông tay!

Vũ Linh Nhi vô lực nằm trên sàn, để mặc người kia muốn làm gì thì làm. Những sợi tóc dài ngắn cứ thế rơi xuống.

“ Dừng lại!”

Đột nhiên có một tiếng nói truyền đến, Hoàng Thiên Vũ chen qua đám đông chạy vào trong. Cũng không biết nặng nhẹ đẩy Đinh Trần Hải Yến một cái khiến cô ta ngã ra sàn.

“ Cô làm cái gì thế hả?”

***

“ Cậu có phải là đồ ngốc không? Sao lại cứ để yên cho người ta đánh thế hả?” Hoàng Thiên Vũ có chút tực giận, nắm chặt lấy cổ tay Vũ Linh Nhi kéo đi, cũng không quản ánh mắt những người kia đang nhìn cậu.

“ Khốn kiếp! Con nhỏ đó!” Đinh Trần Hải Yến ngồi dưới sàn nhà, hai bàn tay nắm chặt, khiến cho móng tay cắm vào lòng bàn tay đến suýt bật máu. Ánh mắt cô ta vằn lên vài tia máu đáng sợ.

Hoàng Thiên Vũ kéo cô ra khỏi lớp, một mạch liền đi thẳng đến phòng y tế.

“ Cả người cậu đều bầm tím hết rồi. Cậu không biết tự lo cho bản thân mình sao?” Cậu quay đầu ra nhìn người đằng sau, thấy toàn thân cô không chỗ nào là không bị thương, trong lòng lại có chút xót xa.

“ Đúng là luôn khiến người ta lo lắng.”

Vĩ Linh Nhi bị cậu kéo đi, cổ tay bị nắm chặt hơi đỏ lên, khiến cô cảm thấy có chút đau. Cô dừng lại, muốn giãy tay ra khỏi lòng bàn tay kia.

“ Cậu không yên lặng đi theo được à?” Hoàng Thiên Vũ bị cô kéo lại, cậu nhất thời có chút to tiếng. Nhưng lại nhìn đến cổ tay người kia bị mình nắm đến đỏ lên, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“ Xin lỗi.” Cậu khẽ ho một tiếng liền buông lỏng tay đang nắm chặt lấy cổ ta Vũ Linh Nhi ra, tiếp tục kéo cô đi.

***

“ Cạch!”

“ Chị…”

Cậu vừa đẩy cửa vào phòng y tế đã không thấy Hoàng Thiên An đâu, mới sực nhớ ra là sáng nay Hoàng THiên An đã đưa ba ra sân bay rồi.

“ Làm sao bây giờ?” Cậu nhìn vết thương trên người Vũ Linh Nhi, má bên phải còn có hơi sưng lên.

“ Đành vậy.” Hoàng Thiên Vũ tặc lưỡi một cái, kéo cô ngồi lê chiếc giường màu trắng, còn mình thì ở trong phòng tìm kiếm cái gì đó.

Cậu luôi ra một ít bong băng cùng dụng cụ sơ cứu cá nhân, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

“ Nếu đau thì nói nhé.” Cậu nói thì nói thế thôi chứ cậu biết chắc cô gái kia cũng sẽ chẳng nói tiếng nào.

Cậu dùng bông thấm một ít oxi già, lau nhẹ lên vết thương trên cánh tay, còn đặc biệt cẩn thận quan sát sắc mặt Vũ Linh Nhi.

Vũ Linh Nhi hơi nhíu mày, hẳn là rất xót. Cậu lại giảm lực đạo đi vài phần, nhẹ nhàng lau rửa vết thương, động tác thập phần ôn nhu.

Cô không biết con người này sao lại đối tốt với cô, nhưng mỗi lần như vậy lại khiến cô cảm động, lại khiến cô nhớ về người đó – người thương yêu cô nhất. Điều đó làm cô cảm thấy đau, không phải vết thương ngoài da, mà là đau trong tim. Vết thương bên ngoài thì có thể lành, nhưng… vết thương trong lòng cô thì lại mãi không thể lành, cứ như vậy rướm máu.

Hoàng Thiên Vũ sau khi xử lý xong vết thương ở cánh tay liền lấy thuốc mỡ bôi lên mặt cô, cảm giác mát lạnh làm dịu đi cái bỏng rát trên mặt.

“ Cô ta làm gì mà ra tay nặng thế chứ?” Hoàng Thiên Vũ nhíu mày, nhìn má phải của cô bị đánh tới đỏ ửng lên.

“ Thật không hiểu nếu tôi không đến thì cậu sẽ ra làm sao nữa.” Hoàng Thiên Vũ sau khi bôi thuốc xong liền cất đống bông băng kia vào chỗ cũ, ngồi xuống ghế nhìn cô.

“ Cậu xem tóc cậu đẹp như thế bị người ta cắt thành cái dạng gì rồi.” Hoàng Thiên Vũ sờ sờ mái tóc bị cắt lung tung kia không khỏi cảm thấy tiếc. Vũ Linh Nhi để tóc dài thật sự rất đẹp.

“ Hay là… Đi thôi! ” Hoàng Thiên Vũ lại như nghĩ ra cái gì đó, nắm lấy tay Vũ Linh Nhi kéo ra khỏi phòng.

(hết chap 44)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.