4.00 PM, sân bay quốc tế F.Kenned, NewYouk…
Ở Mỹ vẫn đang là mùa thu, không khí tương đối dễ chịu và mát mẻ. Không biết có phải vì thế không mà khách quốc tế đến đây lại đông hơn bình thường. Sân bay hôm nay hết sức náo nhiệt, nổi bật lên đó là một đoàn người mặc toàn đồ vest màu đen. Người đàn ông trung niên đứng đầu đang căn dặn gì đó với đám người đứng sau, ánh mắt ông lại như đang trông ngóng ai đó. Có một chuyến bay hạ cánh.
Từ phía cửa dành cho hành khách, có một dáng người cao cao bước ra. Anh ta mặc một bộ vest màu xanh lam, đeo chiếc kính râm màu đen. Đằng sau anh ta còn có hai người đàn ông nữa dáng người như vệ sĩ, kéo chiếc vali màu đen đi theo. Ba dáng người đó nhanh chóng là tâm điểm chú ý của mọi người.
Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy bọn họ mắt liền sáng lên, nói với đám người đằng sau.
“ Thiếu gia đến rồi.”
Cả đám người mặc đồ đen nhanh chóng đi đến trước mặt ba người kia, tất cả đều đồng loạt cúi đầu.
“ Thiếu gia!”
Người thanh niên mặc bộ đồ vest mà lam kia gỡ kính xuống, lộ ra một đôi mắt màu nâu không biểu hiện gì ngoài sự điềm tĩnh. Cậu ta, chính là Hoàng Thiên Vũ mà ngày thường luôn nói cười không ngớt. Nhưng giờ đây lại như một người xa lại. Mái tóc màu nâu đỏ được chải chuốt gọn gàng. Cậu ta không còn cái dáng vẻ ngây thơ lại ngốc nghếch nữa, ánh mắt là của một người thương nhân, phong thái cũng là của một người trên thương trường. Cậu chính là chủ nhân tương lai của tập đoàn nhà họ Hoàng.
“ Thiếu gia ngồi máy bay lâu như vậy cũng mệt rồi. Hay cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước rồi mai chúng ta hẵng bàn công việc.”
“ Không cần. Tóm tắt tình hình chi nhánh ở đây cho tôi.” Hoàng Thiên Vũ đeo lại kính râm, bước chân ra khỏi sân bay, đoàn người kia lập tức đi theo.
***
Vũ Linh Nhi ngồi một mình trên giường, trong căn phòng im lặng chị vang lên những tiếng “tích tắc” đều đều của đồng hồ treo trên tường. Bây giờ đã là 4 giờ sáng. Cô không ngủ được.
Nửa đêm cô thức giấc, cả thân mình đều lạnh toát, cô lại gặp ác mộng. Nỗi ám ảnh cứ như thế luôn bám theo cô. Khiến cô không tài nào ngủ được nữa. Cô cứ ngồi như vậy trên giường, đợi trời sáng.
Cánh cửa sổ mở, căn biệt thự bên kia vẫn đóng chặt. Ngoài trời vẫn là một mảng tối đen, nhưng lại không có ngôi sao, chỉ là một màu đen vô tận. Gió từ khe hở duy nhất trong phòng lùa vào, lạnh buốt. Xem ra, mùa đông đã bắt đầu.
Vũ Linh Nhi ngồi bất động trên giường, từng luồng không khí lạnh tràn vào phòng khiến của người cô càng trở nên lạnh hơi, làn da có chút tím tái đi vì lạnh.
“ Tích tắc! Tích tắc!”
Đồng hồ điểm đúng 4giờ 15phút.
***
Một tuần rất nhanh chóng trôi qua, cuộc sống hằng ngày của cô vẫn không có gì thay đổi, giống như một quy luật, nó cứ lặp đi lặp lại, một cuộc sống nhàm chán. Nếu nói đến điều thay đổi duy nhất thì có lẽ là một tuần nay, không có sự xuất hiện của Hoàng Thiên Vũ. Có đôi lúc cô cũng sẽ có cảm giác như thiêu thiếu một cái gì đó… nhưng cảm giác đó lại nhanh chóng tan biến. Cuộc sống của cô vẫn diễn ra như một cách tất yếu, bình yên và thầm lặng.
“ Vũ Linh Nhi! Chào!” Lưu Anh Phương vừa bước vào lớp đã chạy ngay đến bàn của Hoàng Thiên Vũ, ngồi xuống, quay sang nói chuyện với cô.
Không hiểu vì lý do gì mà dạo gần đây Lưu Anh Phương rất hay bắt chuyện với cô. Vũ Linh Nhi khẽ ngẩng đầu lên, rồi cúi xuống, im lặng.
Hà Vi Băng và Chan Jung Gyu bước vào sau, cũng không thèm để tâm đến con người nhiều chuyện kia, ai náy về chỗ mình ngồi.
“ Cậu chẳng dễ thương gì cả.” Phương Phương khẽ bĩu môi nói. “ Cười một cái xem nào.”
“ Reng! Reng! Reng!”
“ Phương Phương, vào lớp rồi kia.” Chan Jung Gyu dùng chân đá vào cái bàn mà Lưu Anh Phương đang ngồi.
“ Biết rồi!”
“ Không nói nổi.” Chan Jung Gyu nhìn Lưu Anh Phương đi đến chỗ ngồi của mình còn quay đầu lại nhìn Vũ Linh Nhi, khẽ lắc đầu nói. Đôi mắt của cậu lại vô tình lướt qua Hà Vi Băng. Một cảm xúc khó hiểu.
***
Trời đã lạnh hơi nhiều, những chiếc lá cuối cùng cũng đã rụng xuống, chỉ còn lại một thân cây trơ trọi với mùa đông. Bầu trời không còn chút nắng mà trở nên trong xanh. Trên sân thượng, Trần Hà Duy ngồi dựa lưng vào tường, miệng nhả ra là khói màu trắng đục. Đám khói trắng lẩn quẩn trong không khí rồi dần tan biến, giống như màn sương mờ ảo bao lấy hắn. Có chút gì đó quỷ mị, lại có chút gì đó yêu hoặc.
“ Biết ngay anh đang ở đây mà.” Đinh Trần Hải Yến đứng trước mặt Trần Hà Duy khẽ cười.
Trần Hà Duy ngước đầu lên, nhìn con người trước mặt kia, ánh mắt vãn lạnh lẽo không thay đổi.
“ Tôi không rảnh.”
Nụ cười trên mặt cô ta vì câu nói kia mà vụt tắt, sau đó lại khôi phục dáng vẻ ban đầu. Chuyện này cô đã sớm quen rồi, sớm quen với việc hắn luôn thờ ơ với cô, nhưng dù quen đến bao nhiêu, mỗi lần như vậy tim cô vẫn cảm thấy nhói đau… rất đau… Cô hận hắn… nhưng lại rất yêu hắn…
Càng hận lại càng yêu, càng yêu thì lại càng đau khổ…
“ Em là bạn gái anh mà.” Cô ta không để ý đến vẻ mặt của kia, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn, dựa đầu vào vai hắn. Mỗi khi làm như vậy, cô lại có cảm giác thật hơn, rằng hắn là người yêu của cô, rằng chỉ cô mới có thể sở hữu hắn. Nhưng… đối với hắn, cô có lẽ chỉ là một công cụ.
“ Hôm nay tôi không có tâm trạng.” Trần Hà Duy đẩy cô ra, đôi lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút bực bội.
“ Anh… Anh biết đúng không? Em là người duy nhất ở bên anh, cũng là người duy nhất có thể giúp anh. Bởi vì chúng ta là cùng một loại người.” Đinh Trần Hải Yến đứng lên, nhìn hắn ta từ trên xuống, cười nhạt nói.
“ Đi đi.”
***
… 8.30 PM, NewYouk…
“ Mọi việc cứ theo như chỉ thị của tôi mà tiến hành.” Hoàng Thiên Vũ đi vào khách sạn, đằng sau vẫn có người đàn ông trung niên nọ đi theo. Ông ta là tổng giám đốc chi nhánh ở bên Mỹ, rất được ba cậu tin tưởng.
“ Nhờ có cậu mà khó khăn này mới có thể giải quyết nhanh đến thế. Tôi phải về trước đây, có việc gì cậu cứ gọi tôi.” Người đàn ông đó nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã hơn 8giờ rồi.
“ Được rồi. À, khoan đã, đặt cho tôi một vé máy bay vào ngày kia nhé.”
“ Cậu không ở lại thêm sao?”
“ Không cần, tôi còn có việc ở bên đó.” Cậu đột nhiên lại nhớ đến Vũ Linh Nhi. Không biết cô gái đó bây giờ sao rồi, trong lòng cậu lại có chút lo lắng.
“ Vậy tôi đi trước.”
Người đàn ông kia hơi cúi đầu rồi nhanh chóng dời khỏi khách sạn.
Hoàng Thiên Vũ khẽ thở ra một hơi, công việc cuối cùng cũng đã giải quyết xong. Cậu ta dùng tay nới lỏng cà vạt ra một chút. Cả ngày cứ phải mặc đồ vest khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Cậu hoàn toàn không thích công việc này, nhưng biết làm sao được. Cậu đâu có thể tự quyết định.
Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên lại nhớ đến Hoàng Thiên An. Nếu có thể giống như chị hai thì tốt, cậu sẽ được làm những việc mà mình thích, cũng không phải sống trong cái thế giới đầy rẫy mưu mô này.
Hoàng Thiên Vũ hai tay đúi túi quần, bước chân đi về phòng mình.
“ Tiểu Vũ?”
(hết chap 49)