Không lâu sau đó, một dáng người cao cao quay trở lại, trên tay còn cầm theo túi gì đó màu trắng. Đôi mắt màu nâu khẽ đảo vài vòng nhìn xung quanh. Cái cây to lớn đứng trơ trọi nãy giờ không đổi nhưng đã chẳng còn bóng người nào cả.
Trên khuôn mặt người nọ có chút gì đó thất vọng, vung vẩy cái túi trong tay.
" Đi đâu mất rồi?"
Cậu ta mặt xụ xuống như bánh bao bị nhúng nước, ngồi xuống cạnh gốc cây to, nhìn vào cả đống đồ trong chiếc túi.
" Phí công vào phòng y tế xin cả đống đồ."
Một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, mái tóc mềm màu nâu đỏ khẽ bay, xòa vài sợi trước trán. Trên cổ có một chiếc vòng hình thánh giá bằng bạc lấp lánh.
***
Căn phòng rộng màu trắng tràn ngập sự im lặng. Cách bài trí trong phòng tuy đơn giản nhưng lại cực kỳ tinh xảo. Đặc biệt là giá vẽ tranh được trạm khác cầu kỳ đặt tại giữa phòng. Trên giá, một tờ giấy trắng được kẹp sẵn. Trong phòng không một bóng người.
" Cạnh!"
Tiếng mở cửa khẽ vang lên, một dáng người nhỏ nhắn bước vào phòng. Linh Nhi bước từng bước khó nhọc đi đến bên chiếc giường, nhẹ nhàng ngồi xuống. Đôi mắt màu nâu khói khẽ chớp. Cô gái ấy ngồi ở đó rất lâu, không cử động, đôi mắt vô hồn nhìn vào nơi nào đó không rõ.
Một lúc sau, Linh Nhi khẽ đứng lên, đôi lông mày đột nhiên nhíu lại. Cánh tay đầy xướt xát khẽ run rẩy, toàn thân cơ hồ cũng run theo dường như là đang rất đau. Cô gái nhỏ bé lại bất lực ngồi xuống. Mái tóc đen nhánh trải dài trên chiếc giường trắng muốt.
Linh Nhi đột nhiên nhìn chăm chú vào mái tóc mình, đôi mắt nâu khẽ chớp như một dòng ký ức vừa vụt qua...
" Tóc cậu dài thật đấy."
"..."
" Tớ rất thích những cô gái có mái tóc dài."
Cô gái hướng đôi mắt màu nâu khói về phía giá tranh trước mặt. Tờ giấy trắng có vài nét phác chì chưa hoàn chỉnh. Không ngờ chỉ là một câu nói mà cô, đến bây giờ vẫn là lưu tâm...
" Cốc! Cốc! Cốc!"
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ của nhẹ.
" Tiểu thư, tôi vào nhé."
" Cạch!"
Cánh của phòng một lần nữa bật mở, Kim quản gia với bộ vest chỉnh tề bước vào phòng, kính cẩn cúi đầu nói:
" Tiểu thư, tối nay cô phải đi dự tiệc."
Cô gái ngồi yêu trên giường không hề có phải ứng, đôi mắt nhìn chằm vào tờ giấy trên giá.
Người quản gia lớn tuổi khẽ ngẩng đầu. Đôi lông mày đột nhiên nhíu lại, những nếp nhăn xô vào nhau tăng thêm tuổi tác cho khuôn mặt già nua khắc khổ. Mang đến cho người ta cảm giác đau lòng đến khó tả.
Ông nhìn vào những vết bầm tím trên tay vị tiểu thư chính mình nuôi lớn từ nhỉ, trong lòng không khỏ xót xa nhưng cuối cùng vẫn là thở dài không lên tiếng.
" Cô chủ, tôi ra ngoài trước."
***
Trong một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, chiếc đèn chùm phía trên được làm một cách tinh xảo tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt. Ngay chính giữa phòng một chiếc bào ăn được làm từ gỗ ép màu nâu nhạt sáng bóng loáng.
Trên ghế có một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest màu đen sang trọng. Ông ta có một ánh mắt sắc bén của người từng trải, cả người toát lên khí chất quý tộc lại có chút gì đó khó đoán. Ông ta nở nụ cười khách khí, hướng người đối diện mà nói:
" Vũ tổng, lâu rồi chúng ta mới gặp nhau."
Phía đối diện ông ta là một người đàn ông khác, tuổi tương đương nhau. Người đàn ông đó từ tốn uống một ngụm trà tươi cười nói.
" Hoàng tổng tài quá lời rồi, cũng tại công việc của tôi bận quá."
" Xem ra tập đoàn Vũ thị ngày càng phát triển."
Hai người đàn ông kia, chỉ dựa vào tư thế tác phong, địa vị trên thương trường cũng không phải là nhỏ. Một người là Vũ Diệp Lương - chủ tịch tập đoàn lớn mạnh Vũ thị, một người là Hoàng Minh Thành - chủ tịch tập đoàn chuyên sản xuất hàng điện tử với quy mộ vô cùng lớn. Hai người này, có thể coi như là bạn bè, sâu xa hơn một chút thì là hợp tác cùng nhau phát triển. Sự gắn bó giữa hai nhà này người ngoài không ai là không biết.
" Ngài cứ quá khen."
" Con gái anh càng lớn lại càng xinh đấy nhỉ, lúc tôi gặp con bé là hồi nó còn nhỏ xíu." Hoàng Minh Thành đôi mắt đột ngột chuyển hướng sang người ngồi bên cạnh Vũ Diệp Lương, trong nụ cười có chứa hàm ý gì đó.
Cô gái ngồi bên cạnh không ai khác là Vũ Linh Nhi. Cô mặc một chiếc váy liền dài tay màu trắng đơn giản mang lại cảm giác dễ chịu không chút chói mắt. Chiếc váy vừa vặn che được hết mấy chỗ bị thương, đôi bàn tay vô thức xoa xoa tách cafe vễn còn buốc khói. Khuôn mặt trắng nõn có hơi chút xanh không biểu hiện điều gì.
" Con bé hơi ít nói." Vũ tổng khẽ cười.
" Con gái anh bằng tuổi Thiên Vũ nhà tôi đúng không? 17 tuổi nhỉ?"
" Đúng rồi."
Hai người đàn ông, một người nói qua, một người nói lại câu chuyện càng kéo lại càng dài. Chỉ việc hai nhà này muốn kết thông gia, bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, nhưng cơ hồ người trong cuộc có ý kiến gì thì trời mới biết. Cuộc gặp mặt ngày hôm nay, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
" Nó tới mới nhớ, thằng nhóc này là gì mà bây giờ vẫn chưa đến." Hoàng Minh Thành nhìn chiếc đồng hồ trong tay, nhấm một ngụm cafe sốt ruột nói.
" Không vội, thời gian vẫn còn dài."
"' Nó vỗn là đứa ham chơi, tính tình vẫn còn trẻ con lắm."
" Cộc! Cộc! Cộc!" Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
" Hình như là đến rồi."
(hết chap 4)