The Smile !

Chương 78: Chương 78




Sáng hôm sau, một chiếc taxi đỗ trước cổng nhà họ Vũ. Vũ Linh Nhi lết theo cái chân đang đau nhức xuống xe.

“ Pính poong! Pính Poong!”

Chuông cửa vang lên hai tiếng. Rất nhanh sau đó cánh cổng được mở ra, người đứng trước mặt khiến cô phải giật mình.

“ Con đi đâu bây giờ mới về?” Vũ Diệp Lương khuôn mặt lộ đầy vẻ mệt mỏi, ánh mắt ban đầu còn lo lắng lại chuyển thành tức giận.

“ Con…” Vũ Linh Nhi hai bàn tay nắm chặt, đầu cúi gằm, cô rất ít khi đối diện với người này, người mà cô gọi là ba.

“ Có biết mọi người ở nhà đều lo lắng không?” Vũ Diệp Lương nhìn cô rồi bỏ vào trong nhà để lại một người đang đứng ngơ ngác tại chỗ.

Lo lắng? Ông lo lắng cho cô sao?

“ Cô chủ, vào nhà đi.” Đúng lúc này quản gia Kim đi đến bên cạnh cô, khẽ nhắc nhở.

Cả ngày hôm qua Vũ Linh Nhi không về nhà. Không chỉ ông lo lắng mà Vũ Diệp Lương còn lo lắng hơn ông gấp trăm lần. Nếu sáng nay cô không về, không chừng ông ta báo cảnh sát thật chứ chẳng đùa. Tuy người đàn ông đó luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng người quản gia này biết rất rõ ông chủ của mình thương đứa con này thế nào.

“ Cháu biết rồi.” Vũ Linh Nhi gật gật đầu, khập khiễng đi vào trong nhà.

“ Cô chủ? Cô bị thương?”

“ Cháu không sao.” Vũ Linh Nhi nhìn bên chân mình đã được băng bó, khẽ lắc đầu. Lúc nãy hắn ta đã lôi cô vào bệnh viện để băng bó, cũng không có gì to tát chỉ là chân đi lại có chút khó khăn.

***

Hai tuần sau, cái chân của Vũ Linh Nhi cũng đã khỏi. Hoàng Thiên Vũ dạo gần đây ít sang rủ cô đi chơi hơn. Cậu ta nói là vì chân cô đang bị thương không tiện đi lại. Nhưng hôm nay cậu ta lại sang kéo cô đi chơi, địa điểm là một trung tâm thương mại.

“ Nhi Nhi. Cậu thấy con gấu bông này dễ thương không?” Cậu giơ ra trước mặt cô một con gấu khá to màu café trông rất dễ thương.

“ Ừ.”

“ Mà con heo tôi mua cho cậu cậu vẫn giữ đấy chứ?”

“ À, có.”

“ Cậu mà vất đi là tôi giận đấy.” Hoàng Thiên Vũ nhỏ mọn nói. Sau đó lại kéo tay cô đi chỗ khác.

“ Kia không phải là chị Linh sao?” Cậu đột nhiên chú ý đến một người cách họ không xa. Đấy chính xác là Phương Tử Linh.

Phương Tử Linh cũng nhìn thấy bọn họ. Cô vẫy vẫy tay rồi chạy lại.

“ Trùng hợp, chị cũng ở đây sao?” Hoàng Thiên Vũ nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Phương Tử Linh khẽ cười nói.

“ Thấy chán nên đi mua sắm thôi. Cô bé, lại gặp nhau rồi.” Phương Tử Linh hướng ánh mắt về phía Vũ Linh Nhi, thân thiện cười.

“ Chào chị.” Vũ Linh Nhi gật gật đầu, cô thấy người này cũng là một người tốt, đối với cô cũng rất thân thiện.

“ Không cần khách sáo. Bạn của Vũ thì cũng là bạn của chị.”

“ Chị đi có một mình sao?” Cậu hỏi.

“ Chị từ nhỏ đều sống ở nước ngoài, ở đây làm gì có bạn.” Phương Tử Linh ngẫm nghĩ khi nào đó phải kiếm vài người bạn mới được.

“ Vậy chị đi cùng bọn em đi. Càng đông càng vui.” Cậu đề nghị.

“ Được không đấy?” Phương Tử Linh nhìn sang phía Vũ Linh Nhi như có chút dò hỏi.

“ Được mà.” Vũ Linh Nhi cười cười, cô rất có thiện cảm với người này.

***

“ Cũng sắp đến năm mới rồi a.” Lưu Anh Phương nằm bò dài trên bàn học, buồn ngủ nói.

“ Lần đầu tiên tớ đón tết ở Việt Nam.” Hoàng Thiên Vũ hứng thú nói, rồi đột nhiên quay đầu sang nhìn Chan Jung Gyu, tò mò hỏi. “ Gyu, cậu không định về Hàn sao?”

“ Mấy ngày nữa.” Chan Jung Gyu ngẫm một chút rồi nói, sáng nay ba cậu ta cũng có gọi điện sang giục.

“ Lúc về nhớ mua quà nhá.” Lưu Anh Phương quay người ra đằng sau, cười tít mắt nói.

“ Mơ đi.”

“ Xì, ai thèm.” Anh Phương bĩu bĩu môi, quay đầu lên.

“ Này. Linh Nhi. Năm nay cậu đón tết như thế nào?” Hoàng Thiên Vũ quay sang nhìn cô.

Vũ Linh Nhi đang đọc sách ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“ Vẫn như mọi khi.” Đối với cô năm mới cũng không phải là một cái gì quá đặc biệt, cũng không có nhiều hồi ức. Dù sao mọi năm cũng chỉ có một mình cô.

“ Reng! Reng! Reng!”

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hoàng Thiên Vũ lấy điện thoại từ trong túi quần ra.

“ Alo! Chị Linh.”

***

Đường phố dạo này đông người hẳn ra. Cũng sặp đến năm mới, người người đều sắm sửa, không khí cũng có những cái náo nhiệt của những ngày giáp tết.

Phương Tử Linh lần đầu đón tết ở Việt Nam cảm thấy đặc biệt có hứng thú. Ngoài đườn đủ loại màu sắc tràn ngập trong mắt cô. Nhưng thành thật mà nói thì cô cũng chẳng biết phải đi đâu. Lần đầu về Việt Nam, dĩ nhiên klaf cô không quen đường. Đột nhiên cô lại nhớ đến một người. Phương Tử Linh rút điện thoại từ trong túi xách ra, gọi điện.

Trong điện thoại vang lên vài tiếng “tút tút”, nhanh chóng có người bắt máy.

“ Tiểu Vũ, chiều nay có bận không?”

“ Không có gì, chỉ là chị muốn xin của em một buổi hẹn.”

“ Không phải em nói đã đi vòng quanh thế giới rồi sao? Dẫn chị đi chơi đi. Ở đây chị chẳng biết đi đâu cả. Cũng sặp đến năm mới rồi, chị muốn mua một ít đồ.”

“ OK! Chiều gặp!”

Phương Tử Linh mỉm cười, cất điện thoại vào trong túi. Hôm nay đối với cô là một ngày đẹp trời.

***

Thời gian thấm thoát như thoi đưa, ngày 30 cuối cùng của năm đã trôi qua được nửa ngày. Bầu trời bị nhuốm bởi một màu đen. Bây giờ là 8 giờ tối. Ngày hôm nay là ngày cả gia đình sum họp thế nhưng đối với một số người thì không phải là như vậy. Đối với ngày này, trong họ không có gì ngoài một nỗi cô đơn.

Vũ Linh Nhi ngồi trước bậc thềm nhà mình, ánh mắt nhìn về bầu trời tối đen kia. Hôm nay cũng có sao. Lòng cô chợt có chút buồn, ba cô không ở nhà. Có lẽ giờ này ông đang ở một đất nước xa xôi nào đó chứ không phải ở bên cạnh cô. Bên cạnh cô giờ chẳng còn ai cả, không có anh hai, không có mẹ. người thân duy nhất còn lại trên đời của cô cũng không.

Trong cô chỉ còn lại nỗi cô đơn. Cô rất nhớ trước đây khi cả nhà bốn người luôn luôn vui vẻ. Nhưng… căn nhà này giờ chỉ còn lại cái vẻ ngoài của nó mà bên trong thì đã sớm thối nát từ bao giờ. Căn nhà mà cô đang sống đã trở nên ảm đạm từ bao giờ, đã không còn tiếng cười nữa rồi. Ba cô, cũng không còn yên thương cô như trước nữa.

Nghĩ đến đây, một giọt nước mặt lại chảy xuống. Cô khóc, cô không thể ngăn cản được bản thân mình khóc, cũng không muốn mình phải ngăn cản. Cô cảm thấy mình cứ khóc như vậy sẽ tốt hơn, ít nhất lòng cũng không cảm thấy khó chịu nữa. Cô khóc càng ngày càng lớn, từng giọt nước lạnh buốt thấm ứt một góc áo len.

“ Cô chủ.” Quản gia Kim ngồi xuống bên cạnh cô, tay vỗ vỗ nhẹ lên vai cô như an ủi. Cô bé này thật ra rất đáng thương.

“ Bác Kim.” Cô đưa đôi mắt ướt đẫm nước nhìn sang người đàn ông kia.

“ Đừng buồn, còn có tôi ở đây.”

“ Cháu rất nhớ trước đây.” Vũ Linh Nhi vẫn tiếp tục khóc, tiếng huyên náo từ mấy căn nhà bên cạnh càng làm cô cảm thấy buồn. Cô rất tủi thân.

Quản gia Kim im lặng, ông không biết nói gì. Ông không thể làm được gì cho cô bé tội nghiệp này cả.

(hết chap 78)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.