The Sparkling One

Chương 6: Chương 6




Cậu bé giao hàng từ cửa hàng đồ ăn Thái đến trước Katie ba mươi giây. Zach thanh toán hóa đơn và boa cho cu cậu một khoản hào phóng vì đã giao hàng khá tốc độ, rồi đứng chờ bên cạnh cửa trước trong lúc Katie đỗ chiếc mui trần của mình phía trước nhà anh. Cô tắt máy rồi vơ lấy chiếc cặp tài liệu căng phồng hơn bao giờ hết và bước ra ngoài đường phố.

Đã gần bảy giờ và trời đã tối một lúc lâu. Ban đêm thật mát mẻ và ẩm ướt. Mùa đông - như nó vẫn thường như thế - đã quay trở lại miền Nam California, giữ cho nhiệt độ ban ngày trong khoảng từ năm mươi đến sáu mươi độ (độ này là độ F, tương đương với 10-15 độ C). Để phù hợp với điều kiện thời tiết giao mùa, Katie mặc một chiếc áo khoác nhẹ bên ngoài. Khi cô tới gần, ánh đèn đường hắt xuống chiếu sáng mái tóc đỏ rực của cô.

“Tôi không chắc là cô sẽ đến.” Zach nói vọng ra.

Cô bước vào con đường đi bộ. “Đây là công việc. Hơn nữa, tôi không dễ dàng bị dọa dẫm như thế.” Cô liếc nhìn chiếc túi to đùng mà anh đang cầm. “Tôi đến quá sớm à? Tôi nghĩ là anh hẹn lúc bảy giờ.”

“Đúng thế.” Anh xách chiếc túi lên. Mùi thơm của đồ ăn Thái đã làm cho anh chảy nước miếng. “Đây là một cách để giảng hòa.”

Cô khịt mũi, rồi mỉm cười. “Có lẽ tôi đã bị thuyết phục.”

Anh đã hi vọng rằng cô sẽ nói thế.

Zach dẫn cô vào trong ngôi nhà cao và hẹp của anh. Lối đi vào được chia làm nhiều đoạn dẫn xuống căn phòng khách chính và phía trên là khu vực phòng ngủ.

“Anh sống ở đây bao lâu rồi?” Cô hỏi trong lúc liếc nhìn xung quanh. “Nơi này giống như trong truyện cổ tích ấy.”

“Cách bờ biển hai tòa nhà với một tầm nhìn hoàn hảo.” Anh nói. “David và tôi chuyển tới đây hai năm trước. Chúng tôi đã sống ở khu vực phía Tây trong một vài năm và muốn có sự thay đổi.”

Họ bước vào trong nhà bếp và Katie đặt chiếc cặp tài liệu của mình lên mặt quầy lát bằng đá granite. Hai hàng tủ làm bằng gỗ bu lô màu trắng dọc theo hai bên tường. Ngoài chiếc tủ lạnh Sub-Zero và một cái bếp lò sáu kiềng, người sở hữu trước đó đã để lại một hầm chứa rượu vang được xây ở phía dưới quầy bếp và một mặt bếp Jenn-Air đặt trên chiếc bàn soạn đặt ở chính giữa phòng.

Katie chầm chậm quay lại. “Tuy không phải là một đầu bếp vĩ đại, nhưng ngay cả tôi cũng ghen tị với cách bố trí ở đây.” Cô liếc nhìn anh. “Để tôi đoán xem, anh chỉ gọi đồ ăn sẵn thôi đúng không?”

“Đại loại thế.” Anh đặt thức ăn lên quầy. “Để tôi cất áo khoác cho cô.”

Anh bước ra phía sau cô trong lúc cô tuột chiếc áo khoác ra khỏi người, phía bên trong cô mặc một chiếc quần màu đen và một chiếc áo len dài tay màu ngọc lục bảo trông khá mềm mại. Cô búi mái tóc dài lên trên đầu, để lộ chiếc cổ trần của mình.

Zach vắt chiếc áo khoác qua cánh tay mình, phớt lờ mùi hương từ cơ thể Katie và hơi ấm còn lưu giữ trên áo. Anh treo chiếc áo vào trong chiếc tủ đặt ở hành lang và quay trở lại nhà bếp. Anh phải giữ đầu óc mình tập trung vào công việc, ít nhất là lúc này. Nhưng khi anh nhìn thấy cô đang dựa người vào quầy bếp, mắt nhìn vào mấy bức ảnh của David phía bên trên tủ lạnh, anh cảm thấy ý nghĩ về công việc như trôi dạt dần đi. Thay vào đó anh tập trung vào những đường cong trên hông cô khi cô dồn trọng lượng của mình lên một chân, và vào cái cách các ngón tay của cô duyên dáng lướt qua những bức ảnh đó. Anh có thể tưởng tượng những ngón tay đó lướt trên những thứ khác - chính là anh. Đổi lại anh cũng sẽ chạm vào cô. Trần truồng, anh nghĩ. Anh muốn cô trần truồng.

Anh thầm thụi cho mình một quả. Đây là lúc để sao nhãng một chút. “Vậy là cô đã không gọi tôi lại và bảo tôi cút xuống địa ngục đi.” Anh nói.

Cô liếc nhìn anh. “Anh nghĩ tôi sẽ làm thế à?”

“Cô đã có thể làm như thế. Cô đã điên tiết lên.”

“Tôi luôn thiên về kiểu người ‘sống tốt là sự trả thù tốt nhất’ hơn. Tôi sẽ ném anh vào một buổi tiệc kỳ lạ không thể tin được, anh sẽ phải rút lại những lời nói của mình.”

Anh đánh giá cao chuyện cô đã lật ngược tình thế giành lại lợi thế cho bản thân mình và chuyện cô muốn là người chiến thắng. “Trong lúc chờ tới lúc đó thì hãy ăn món Thái này đã.” Anh nói, túm lấy chiếc túi đồ ăn và bước về phía chiếc bàn ở góc nhà. “Cô có sẵn lòng gạt công việc sang một bên cho đến khi chúng ta ăn tối xong không?”

“Chắc chắn rồi.”

Anh lấy cho cô món mì dẹt và gà Thái, trong lúc đó hỏi cô những câu hỏi như kiểu là lớn lên ở một nhà máy rượu vang thì như thế nào.

“Bốn cô gái,” anh nói, “có lời than phiền nào về chuyện không có một cậu em trai không?”

“Chuyện đó đúng là hơi đau lòng một chút.” Cô thừa nhận trong lúc xúc thêm một ít mì. “Ông bà tôi vẫn còn khá lạc hậu và muốn có một người thừa kế là đàn ông. Đó là lý do vì sao ở gia đình tôi luôn có chút áp lực về việc kết hôn và sinh con đẻ cái. Jeff, chồng Brenna, là một anh chàng dễ thương và tất cả chúng tôi đều ngưỡng mộ cậu ấy, nhưng cậu ấy không có hứng thú với rượu vang. Thay vào đó cậu ấy muốn trở thành một bác sĩ, nếu như anh có thể tin được chuyện đó.”

“Cô chưa bao giờ kết hôn.”

Đôi mắt nâu của cô mở to. “Đó là một câu hỏi hay một câu khẳng định?”

“Cái nào giúp tôi tránh được rắc rối?”

Cô mỉm cười. “Tôi nghĩ giờ đã quá trễ cho chuyện đó. Về chuyện kết hôn của tôi, tôi đã đính hôn lúc lên mười tám, nhưng mọi chuyện không diễn ra theo kế hoạch.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Cô cắn một miếng thức ăn, rồi nhai, sau khi nuốt xuống, cô nói. “Anh ta đi nghĩa vụ quân sự ba ngày trước lễ cưới. Tôi luôn nghĩ Greg khá là không khôn ngoan khi lại có hứng thú với cái khả năng tham gia quân đội hơn là chuyện kết hôn với tôi.”

“Hắn ta đá cô?”

Cô nhướn mày. “Cảm ơn vì đã bình luận về chuyện này quá tế nhị như thế, nhưng đúng là thế.”

“Cô đã vượt qua được chuyện đó chưa?”

“Chuyện đó xảy ra đã mười năm rồi. Tôi đã xoay xở được để tiếp tục sống tiếp.”

“Mà không hề kết hôn.”

Cô đặt chiếc nĩa của mình xuống. “Hôn nhân là một trong những chủ đề mà có lẽ hai ta nên tránh đề cập tới.”

Cô thủ thế với anh - anh thích điều đó. “Vậy thì hãy nói về tôi.”

“Chủ đề ưa thích của anh à?”

“Đúng thế. Cứ hỏi tôi bất cứ chuyện gì.”

“Anh muốn đại diện cho ai trong công việc của anh?” Cô hỏi và ngả người tựa vào lưng ghế. “Chồng hay vợ?”

“Tôi nhận lời với người nào thuê tôi trước.”

“Thế nghĩa là anh không quan tâm đến chuyện anh có đứng về phe đúng hay không?”

“Chúng ta đang nói về chuyện li dị. Gần như không có phe nào gọi là ‘đúng’ ở đây cả. Tôi chưa thấy một cuộc hôn nhân nào đổ vỡ mà tất cả lý do là vì một bên hoàn toàn xấu xa cả. Thông thường cả hai bên đều có lý do nào đó và đổ lỗi cho bên kia. Trong trường hợp nghiện thuốc hay nghiện rượu, người chồng hay vợ không nghiện thường không giải quyết các rắc rối của mình bởi vì vấn đề thực chất nằm ngoài khả năng kiểm soát của hai người họ, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.” Katie thừa nhận. “Gia đình tôi không có vụ ly hôn nào cả. Tôi đoán là chúng tôi khá may mắn.”

“May mắn có ích đấy. Trong công việc thì tôi không gặp nhiều trường hợp như thế lắm.”

“Tại sao anh lại làm luật sư ly dị? Có rất nhiều cách để một luật sư có thể sống được ở thành phố này. Tại sao anh lại chọn mảng đó?”

“Hãy chuyển sang phòng khách trước đã.” Anh nói và ung dung đứng dậy, rồi kéo chiếc ghế ra cho cô. “Ở đó sẽ thoải mái hơn.”

Cô với mấy chiếc đĩa trống trên bàn, nhưng anh gạt tay cô đi. “Tôi sẽ tính đến nó sau.” Cô nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, anh nhún vai. “Tôi có thể làm việc nhà nếu như hoàn cảnh đòi hỏi.”

Anh đặt bàn tay mình lên chỗ hõm ở lưng cô. Cô không tránh đi. 1-0 nghiêng về phía anh, anh thầm nghĩ và cảm thấy hài lòng vì cô thích ở gần anh. Anh cũng không cảm thấy chuyện ở gần cô là một thử thách gian khổ gì, điều đó có nghĩa là việc anh tỏ ra dễ thương để đạt được mục đích của mình sẽ có nhiều tác dụng. Điều kiện làm việc thoải mái luôn giúp cải thiện thái độ cư xử của anh.

Phòng khách thấp hẳn xuống và quay mặt về hướng Tây, với kiểu cửa sổ kéo dài từ sàn đến trần nhà. Katie bước về phía những khung cửa sổ đó.

“Anh hẳn là được ngắm bình minh đẹp tuyệt trần.” Cô nói và nhìn vào bóng tối.

“Nếu tôi ở nhà vào lúc đó.”

“Nếu tôi sống ở đây, tôi sẽ đảm bảo là sẽ luôn ở nhà đúng lúc.”

“Trang ấp nhà cô hướng về phía Thái Bình Dương. Cô cũng nhìn thấy bình minh từ đó chứ.”

“Đó là nơi tôi lớn lên, vì thế nó khác.”

Cô bước quay về chiếc ghế sô pha tách rời. Khi cô băng qua chiếc bàn cao tới hông, cô bỗng dừng lại. Anh nhìn thấy ánh mắt cô chăm chú nhìn vào mấy khung ảnh. Zach đút tay vào trong túi quần và chờ đợi những câu hỏi. Cho tới lúc này mọi việc vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch.

Một cô nàng tóc vàng xinh đẹp mỉm cười từ một trong những bức ảnh. Cũng cô nàng đó cười tươi trong hai bức ảnh khác. Cô ta và một anh chàng Zach trẻ hơn rất nhiều đứng cùng nhau trong bức ảnh thứ tư.

“Cô ấy gây ấn tượng rất mạnh.” Katie nói với một giọng ẩn chứa những câu hỏi.

“Mẹ của David đấy.”

“Ồ, cô ấy thật đáng yêu.”

“Vẻ bề ngoài thôi. Ở bên trong...” Anh nhún vai. “Cô ta bỏ David khi nó lên bốn, và tôi không nghĩ là cô ta gặp lại nó nhiều hơn hai lần kể từ lúc đó.”

Đôi mắt nâu điểm vàng của Katie mở to. “Tôi không hiểu. Làm thế nào mà cô ấy lại không muốn sống cùng con trai của mình chứ?”

“Cô ta chưa bao giờ muốn có con.”

Anh do dự, phần nhiều là vì cân nhắc xem nên nói đến đâu hơn là vì anh miễn cưỡng kể lại quá khứ của mình. Anh thường không vạch áo cho người xem lưng đối với những người mà anh mới gặp, nhưng hoàn cảnh không bình thường đòi hỏi những phương án không bình thường. Anh cần Katie trở thành đồng minh, nhưng anh cũng cần phải cẩn thận.

Zach ra hiệu về phía chiếc ghế sô pha. Katie thả người xuống trên những chiếc nệm. Anh ngồi xuống đối diện với cô. Vẻ mặt của anh như muốn nói lên một điều ‘Tôi lo lắng nhưng tôi ổn cả’.

“Tôi gặp Ainsley ở trường trung học. Cô ấy là đội trưởng đội cổ vũ, nữ hoàng khiêu vũ. Cô biết kiểu người đó rồi đấy.”

“Tôi đã gặp một hay hai người như thế.” Katie nói và cười nhẹ.

Zach gật đầu. “Tôi đã nghĩ Ainsley là một nàng công chúa. Vì thế tôi theo đuổi và cưa đổ được cô ta. Con trai gặp con gái, con trai mê tít con gái, con trai làm con gái có thai.”

Katie nhăn mặt. “Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?”

“Mới mười bảy tuổi. Chúng tôi kết hôn. David được sinh ra chín tháng sau đó. Đó không phải là những gì tôi đã lên kế hoạch cho mùa hè sau khi tốt nghiệp trung học. Nhưng chúng tôi đã học cách trở thành cha mẹ. Điều đó không dễ dàng một chút nào.”

Anh không đi vào chi tiết. Không có tác dụng gì khi kể về những cuộc cãi vã, về sự tức giận đã bùng lên giữa họ mỗi khi họ cãi nhau về chuyện chăm sóc đứa con trai. Cả hai người họ đều cảm thấy mình bị rơi vào bẫy. Tất cả sự đam mê mà họ đã từng một thời chia sẻ với nhau lúc đó đã nhanh chóng biến mất.

“Tôi có một ít tiền trong quỹ tài sản ủy thác.” Anh tiếp tục. “Chỗ đó trang trải cho cuộc sống của chúng tôi, mặc dù cũng không còn lại nhiều nhặn gì mà chỉ đủ cho những nhu cầu thiết yếu. Bố mẹ Ainsley trả tiền học đại học cho cô ấy. Tôi thì có học bổng. Cả hai bà nội ngoại giúp chúng tôi chăm David vào ban ngày. Nhưng mọi việc vẫn rất khó khăn.”

Khó khăn không phải là từ để miêu tả những gì đã xảy ra. Ainsley đã làm cho cuộc sống của anh trở thành địa ngục. Cô ta ghét David và ghét chuyện phải kết hôn. Cô ta vẫn còn trẻ và xinh đẹp, và cô ta muốn được bay nhảy ra bên ngoài thế giới.

“Cái ngày tôi tốt nghiệp đại học, Ainsley cho người gửi đến tôi giấy tờ xin ly hôn.” Anh nói thẳng thừng. “Cô ta thuê một trong những luật sư giỏi nhất trong thành phố. Luật sư của tôi là do một người bạn giới thiệu, ông ta không cùng đẳng cấp với đối thủ. Ainsley đã có được tất cả mọi thứ. Tôi đấu tranh giành quyền nuôi David, và điều đó cuối cùng lại hóa ra không phải là vấn đề khó khăn gì. Cô ta không chỉ là không muốn gặp con trai mình, cô ta còn muốn được bồi thường vì sự đau đớn và những gì cô ta đã chịu đựng vì phải sinh con ngay từ đầu. Cô ta khai rằng cô ta đã muốn phá thai và rằng tôi đã thuyết phục cô ta không làm điều đó. Thậm chí cô ta còn có cả giấy khám của bệnh viện nơi mà cô ta đã tới khám trong lúc cô ta có thai nữa.”

Katie cau mày. “Tôi không hiểu. Cô ta muốn phá thai à?”

“Tôi không biết. Cô ta chưa bao giờ nói bất cứ điều gì với tôi cả. Vào lúc đó cô ta nói với tôi cô ta có thai, rồi cô ta tuyên bố là chúng tôi sẽ kết hôn. Tôi được dạy là phải tin vào chuyện một người đàn ông luôn phải nghiêm túc gánh lấy trách nhiệm của mình, vì thế tôi chưa bao giờ nghĩ khác đi.”

Anh thả lỏng khuỷu tay trên đầu gối. “Nói về chuyện Ainsley đòi bồi thường, tôi đã phải trả hết một lần bằng số tiền trong quỹ tài sản ủy thác của tôi khi tôi lên hai mươi lăm tuổi. Cô ta có tất cả và không phải trả tiền nuôi con. Khi mọi chuyện đã xong luật sư của cô ta kéo tôi sang một bên. Ông ta vỗ vào lưng tôi và bảo tôi lần sau cần phải thuê một luật sư giỏi hơn. Vào lúc đó tôi đã thề là tôi sẽ trở thành một luật sư giỏi.”

Katie trông có vẻ choáng váng. Zach biết đó không phải là một câu chuyện hay ho gì, nhưng tất cả mọi điều anh nói đều là sự thật.

“Vậy là Ainsley đơn giản chỉ là biến mất khỏi cuộc đời anh?”

“Cô ta xuất hiện trở lại để lấy tấm séc của cô ta, nhưng khi cô ta đã lấy hết số tiền mà cô ta được hưởng, cô ta liền biến mất. Tôi nghe nói là cô ta đã quay trở về phía Đông. Tôi không quan tâm cô ta đang ở đâu.”

“Tại sao anh không bỏ ảnh của cô ta đi?”

“Chúng có ý nghĩa với David. Đã một lần tôi đóng gói chúng cất đi, nhưng thằng bé yêu cầu tôi để chúng lại đó. Nó gặp khó khăn trong việc nhớ mặt cô ta và những bức ảnh có thể giúp nó chuyện đó.”

Katie chưa bao giờ có con, vì vậy cô không thể hiểu được tình cảm sâu sắc mà Zach dành cho David. Tuy vậy, trong đầu cô không có một chút nghi ngờ nào về chuyện người đàn ông này yêu con trai của mình với mọi tế bào trong con người anh. Sự quyết tâm, sự dữ dội ở anh không chỉ làm cô rung động tận tâm can, nó còn khẳng định lại niềm tin của cô rằng Mia đã có một sự lựa chọn đúng đắn. David Stryker có một tấm gương tuyệt vời dẫn dắt cậu ta trong cuộc sống. Giờ khi cô đã nghe câu chuyện cuộc đời của Zach, cô hiểu được sự quan tâm của anh đối với cuộc đính hôn giữa hai đứa trẻ. Cô chấp thuận sự quan tâm đó mặc dù cô không đánh giá cao thủ đoạn của anh.

“Anh kể những chuyện này để giải thích thái độ của mình hay là để lôi kéo tôi về phía anh?” Cô hỏi.

“Cả hai.”

“Bởi vì đe dọa tôi không có tác dụng ư? Giờ anh dùng chiến thuật đánh vào trái tim à?”

“Tôi có tiến lại gần được chút nào không?”

“Không, nhưng tôi tuyệt đối tôn trọng tài năng của anh tại các phiên tòa. Anh có nhìn thấy các luật sư khác run rẩy không hay là họ giấu được điều đó?”

Anh cười toe toét. “Họ cố gắng tỏ ra thật lạnh lùng.”

Katie ngả người ra ghế sô pha. “Vậy nếu anh quá thông minh như thế, tại sao anh lại tiết lộ âm mưu của anh với tôi.”

“Tôi đã nói với cô rồi, tôi muốn xem liệu cô có bắt thóp được tôi không.”

“Nếu tôi nhượng bộ, anh hẳn là sẽ coi rằng mình đã chiến thắng.”

“Dĩ nhiên rồi. Và giải quyết cái vụ rắc rối cưới xin.”

Katie không thích cuộc đính hôn của em gái cô lại bị nhắc đến như là ‘rắc rối cưới xin’, nhưng cô hiểu ý Zach muốn nói gì.

“Anh có cân nhắc đến chuyện tôi có thể lôi kéo toàn bộ gia đình đứng về phía tôi không?” Cô hỏi.

“Tôi cũng có nghĩ tới chuyện đó, nhưng tôi không lo lắng.”

“Vì sao?”

Anh mỉm cười ranh mãnh. “Cô không thể mạo hiểm để hai bà và má cô căm ghét tôi. Sẽ thế nào nếu đám cưới vẫn diễn ra? Tôi sẽ trở thành một phần trong gia đình. Cô sẽ không muốn phải chịu trách nhiệm về chuyện làm xấu đi mối quan hệ đó.”

Miệng cô trễ xuống, rồi cô ngậm lại và suy nghĩ thật tỉnh táo, nhưng điều đó cũng không làm cô thoát khỏi cơn choáng váng. “Làm thế nào anh nhận ra điều đó?”

“Đàn ông dễ bỏ qua mọi chuyện. Đàn bà thì thù dai.”

Anh nói đúng, cô nghĩ và vẫn còn thấy choáng váng. Đối với tất cả những chuyện như thế này, bản năng đầu tiên của cô hẳn là muốn gọi điện về nhà và báo cho tất cả mọi người biết những gì mà Zach đang lên kế hoạch. Nhưng rồi cô sẽ cân nhắc lại khi cô nhận ra rằng má cô và hai bà sẽ căm ghét Zach ngay từ giây phút cô nói ra điều đó. Anh là người thông minh, có thể là quá thông minh. Cô không sánh được với anh trên nhiều phương diện chứ không phải chỉ một. Anh cũng làm cô bực mình bởi vì lúc nào anh cũng đi trước cô một bước.

Zach đột nhiên đứng dậy và chìa tay ra. “Đi nào. Tôi sẽ lấy cho cô cái gì đó để uống và chúng ta sẽ thảo luận về những kế hoạch của cô về bữa tiệc.”

Phải mất một giây sau cô mới quyết định được liệu cô có muốn đứng dậy hay không. Nhưng tranh cãi nhau để được cái gì chứ? “Thực ra thì tôi nghĩ rằng anh sẽ nói với tôi là tất cả mọi người đều thích cái ý tưởng của tôi, rằng họ nghĩ rằng tôi quá xuất sắc đến nỗi mà có lẽ là họ nên trả thêm cho tôi, và rằng họ đang nín thở chờ đợi đến ngày diễn ra sự kiện đó.”

“Làm thế nào mà cô lại nghĩ như thế?”

Sau khi đã tự nhủ với bản thân là không được làm điều gì ngốc nghếch, Katie đặt tay mình vào tay anh. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần với sự đụng chạm đó, cô vẫn cảm thấy tác động của nó chạy rần rần xuống tận đầu ngón chân cô. Nhịp tim của cô như nhanh gấp bốn lần, làn da cô đỏ bừng và lý trí của cô như biến mất. Cô có thể không tin anh, nhưng điều đó không có nghĩa là không tồn lại những liên kết hoá học giữa hai người họ.

Zach dẫn cô quay trở lại vào trong bếp. Anh thả tay cô ra, điều đó cho phép cô có thể lấy lại hơi thở của mình và cố gắng nhớ lại cảm giác khi trở thành người lớn là như thế nào. Trong lúc anh dọn sạch bàn, cô kéo giấy tờ hồ sơ ra khỏi cặp.

Tin tốt là sự đan xen giữa cảm giác bực bội và kích thích do Zach gây nên giúp cho cô thoát khỏi tình trạng căng thẳng đối với việc lên kế hoạch cho bữa tiệc.

“Chúng ta uống gì đây?” Anh hỏi trong lúc mở chiếc tủ búp phê trong đó có vài chai đồ uống.

“Tôi sẽ phải lái xe nên tôi xin kiếu, nhưng anh cứ uống chút gì đó đi. Nếu anh rót cho tôi một ít nước lạnh vào trong một chiếc cốc xinh xắn, tôi có thể giả vờ là tôi đang uống một thứ gì đó thật mạnh.”

“Theo ý cô vậy.”

Họ ngồi vào bàn. Katie trải vài tập giấy ra, rồi quay sang Zach. Họ ngồi gần nhau đến nỗi cô có thể nhìn thấy những nếp nhăn nhỏ xíu ở phía khoé mắt của anh và những hình dáng khác nhau tạo nên lòng đen trong đôi mắt xanh sâu thẳm của anh. Anh rất đẹp trai và có mùi rất dễ chịu. Một sự kết hợp thật khó mà cưỡng lại được.

“Nào giờ hãy nói chuyện.” Cô nói với anh. “Nói cho tôi biết sự thật - tôi có thể chịu được.”

Anh nhấm nháp một ngụm từ ly scotch mạch nha mà anh vừa rót ra cho mình. “Họ thích ý tưởng của cô. Người vợ đang mang thai của John nghĩ rằng mọi thứ, tôi trích nguyên xi nhé, ‘quá tuyệt diệu đến nỗi không thể nói nên lời’. Đó là một tin tốt.” Anh nói thêm. “Chị ấy cũng muốn gọi cho cô. Chị ấy có tên vài nhà thiết kế trang sức sẽ rất vui lòng nghĩ ra một số mẫu độc đáo để làm những phần thưởng khác nhau.”

“Tuyệt. Thực ra thì tôi cũng không lo lắng lắm, nhưng tôi phải thừa nhận là lúc này tôi thấy nhẹ cả người.”

“Tôi lại tin tưởng tuyệt đối.”

Cô chớp mắt nhìn anh. Liệu cô chỉ tưởng tượng, hay là anh vừa mới xích đến gần cô hơn?

“Tôi sẽ, à, gọi cho khách sạn vào sáng mai và chốt hợp đồng với họ. Thực đơn sẽ là vấn đề tiếp theo. Anh có muốn lên kế hoạch cho tất cả mọi người cùng đến nếm thử không?”

“Không, cảm ơn cô. Tôi tin vào quyết định của cô. Và tôi không muốn có một cuộc tranh cãi ầm ĩ về hoa hoè, màu khăn ăn hay cách sắp xếp bàn ghế.” Anh ghé sát vào cô. “Cô là một chuyên gia. Cô làm tôi loá mắt.”

“Theo ý anh vậy.” Cô nói. “Tôi sẽ dàn xếp mọi việc, chọn lựa một chút, và rồi anh sẽ phải điều hành mọi việc. Trong khi tôi đồng ý với chuyện bỏ qua công đoạn nếm thử đó thì có vài thứ tôi muốn anh trả lời.”

“Tôi sẵn sàng nghe đây.”

Giọng nói trầm ấm và quyến rũ của anh làm cô nghĩ đến những tấm khăn phủ giường nhàu nát, champagne và chocolate. Có còn sự kết hợp nào hấp dẫn hơn không nhỉ? Lao vào vòng tay của một anh chàng đẹp trai... tốt nhất là không mặc gì cả, với một thái độ từ-háo-hức-đến-thích-thú, và một buổi tối như thế không thể nào hoàn hảo hơn được nữa.

Có điều đó không phải là buổi tối của cô.

“Vậy là nếu những lời đe doạ và những câu chuyện tâm tình không có tác dụng gì, anh sẽ cố gắng thử quyến rũ tôi?” Cô hỏi.

Anh trông có vẻ muốn phá lên cười hơn là bối rối. “Liệu điều đó có tác dụng không?”

“Đối với tôi thì không.”

“Quá tệ.”

Một anh chàng kém cỏi hơn sẽ cảm thấy bối rối, cô nghĩ. Nhưng không phải là Zach. Rất điển hình.

“Okay.” Cô nhét đám hồ sơ vào trong cặp và đóng lại. “Đó là tất cả những gì tôi cần lúc này. Tôi sẽ không phiền nhiễu anh nữa để anh có thể có cả buổi tối làm bất cứ chuyện gì mà anh muốn.”

Cô nửa mong muốn anh mời cô ở lại, và khi anh không làm điều đó, cô cố gắng cảm giấy nhẹ nhõm hơn là thất vọng. Cô đã thành công được khoảng năm mươi phần trăm.

Zach lấy chiếc áo khoác từ trong tủ rồi đưa nó cho cô. Trong lúc khoác áo vào, cô nói. “Tôi biết anh lo lắng về chuyện Mia và David, nhưng tôi mong là anh có thể bớt căng thẳng đi. Tôi đã nghĩ rất nhiều về những gì anh đã nói, về những cuộc hôn nhân thất bại của những cặp đôi trẻ tuổi và tôi biết là điều đó có xảy ra, nhưng không phải với tất cả mọi người. Tôi đến ra từ một gia đình gồm những người rất thành công với hôn nhân.”

“Tôi là một người cha luôn lo lắng.” Anh nói và nhìn sâu vào trong mắt cô làm cô chỉ muốn lao vào vòng tay anh. “Tôi không thể khác đi được.”

“Anh cũng là một người cha tốt.” Thay vào đó cô nói. “Hãy tin vào điều đó và tin vào con trai anh. Nếu anh không làm được điều đó, hãy tự nhắc nhở mình rằng những cuộc hôn nhân trong gia đình Marcelli không bao giờ tan vỡ. Tôi hứa với anh đấy.”

“Và nếu như cô sai thì sao?”

“Tôi sẽ không sai. Anh có thể...”

Anh cắt ngang cô bằng một nụ hôn. Katie nghĩ rằng đáng lẽ cô phải biết điều đó sẽ xảy ra, nhưng cô đã không nghĩ tới. Một giây trước họ đang nói chuyện, giây tiếp theo cô đã ở trong vòng tay anh, và rồi miệng anh tham lam chiếm lấy miệng cô.

Đôi môi anh quét nhẹ lên môi cô làm các giác quan của cô rơi xuống theo đường xoắn ốc. Hơi nóng bao quanh cô khơi dậy nhu cầu và nỗi đam mê. Anh không hôn sâu hơn, điều đó chỉ làm cho cô muốn nhiều hơn nữa, và khi anh bước lùi lại, cô cảm thấy không thể nói nên lời.

Anh nhặt chiếc cặp tài liệu của cô lên và đặt tay mình sau lưng cô, rồi dẫn cô ra cửa trước. Khi họ đến cửa, cô đã lấy lại được năng lượng để lên tiếng.

“Tại sao anh lại làm thế?” Cô hỏi.

“Anh muốn thế. Anh có nên xin lỗi không?”

“Anh có thật lòng xin lỗi không?”

“Không.”

Cô cố gắng tỏ ra phẫn nộ để bảo vệ phẩm giá của mình, nhưng cô vẫn còn quá choáng váng. “Zach, chúng ta có một mối quan hệ làm ăn.”

“Anh không thể cưỡng lại được.”

“Anh nói dối.”

“Anh nói dối ư?”

Thật thống thiết, cô muốn anh sẽ nói thật. Đúng thế. Bởi vì cô chính xác là mẫu người của Zach. Không phải thế.

“Anh không thể dùng sex để đạt được những gì anh muốn ở tôi.” Cô nói với anh.

“Thế anh có thể dùng nó để làm gì?”

Cô phớt lờ anh và túm chặt lấy cái cặp tài liệu rồi hiên ngang bước ra khỏi nhà.

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Anh kêu lên phía sau cô.

“Biến xuống địa ngục đi.”

Anh bật cười. “Anh cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ, Katie.”

Cô nổi đoá lên trên đường ra xe. Khi đã vào trong xe, cô cắm chìa khoá vào trong ổ. Anh chàng đó làm cho cô trở nên mất trí.

Cô không muốn gặp lại anh ta.

***

Những hạt ngọc trai sẽ như nhân lên nhiều lần vào buổi đêm. Ít nhất đó cũng là kết luận của Katie vào buổi sáng thứ Ba khi cô quăng những chiếc túi đựng ngọc trai lên chiếc bàn ăn ở trang ấp. Cùng với những hạt ngọc trai là những hạt đăng ten bé tí và hàng xấp vải ren.

Bốn cặp mắt quay lại và nhìn với vẻ buộc tội từ cô sang Mia. Cô bé mười tám tuổi nhún vai. “Nghĩa là chiếc váy sẽ có rất nhiều đăng ten. Nó sẽ rất đẹp.”

Nội Tessa lướt ngón tay qua xấp vải đăng ten rồi quay sang nhìn đứa cháu gái. “Chúng ta sẽ phải xâu cả mấy tháng mới xong. Ngón tay của nội sẽ rời ra mất.”

Mia vẫn không nao núng. “Con là cục cưng của nội. Nội yêu con. Con muốn chiếc váy của con phải thật lộng lẫy.”

Nội Tessa mỉm cười. “Tất cả mấy chị em con đều là cục cưng của nội, nhưng đúng thế, nội thực sự mong muốn con sẽ có chiếc váy lộng lẫy nhất từ trước tới giờ. Ai cần ngón tay chứ, đúng không?”

Mia bật cười và ôm chầm lấy nội. “Con biết là nội sẽ hiểu mà.”

Francesca không dễ dàng bị lung lay như thế. “Làm thế nào chúng ta có thể giặt bỏ vết máu đi được?”

Katie bật cười. Francesca có rất nhiều phẩm chất tuyệt vời, nhưng cô không thể xỏ được một cây kim, và bất cứ khi nào cô khâu vá thì cũng đều có rải rác những vết lấm tấm đỏ trên bề mặt tấm vải mềm mại. Thật là một điều thần kỳ khi cô không bị chảy máu đến chết khi cô tham gia một lớp học may hai năm về trước. Nhưng Francesca là một con nghiện những sở thích lẻ tẻ. Nếu có một lớp học thủ công/nấu nướng/trang trí trong vòng bán kính năm mươi dặm, cô sẽ tham gia ngay.

“Chị có thể giặt sạch nó. Đừng lo chuyện đó.”

Katie liếc nhìn đồng hồ và cau mày. Brenna lại trễ. Có lẽ giao thông lại bị tắc nghẽn từ trong thành phố.

“Bắt đầu đi nào.” Katie nói. “Con sẽ cho Brenna xem mẫu khi nó đến đây.”

Cô mở quyển vở nháp, trải ra bản vẽ mà cô đã vẽ cho chiếc váy của Mia.

“Đẹp quá.” Ngoại M nói. “Thật tinh tế. Rất hoàn hảo đối với con, Mia.”

“Đó đúng là những gì con nghĩ.”

Má Colleen lướt ngón tay qua xấp vải đăng ten. “Má muốn biết cách con định đính những lớp đăng ten này lên thân váy.”

Ngay cả Francesca cũng phải thừa nhận là chiếc váy trông rất đáng yêu trước khi làu bàu về khối lượng công việc mà tất cả bọn họ sẽ phải làm.

Mia vốn biết rõ gia đình mình, cô phớt lờ những lời đùa cợt và thay vào đó bàn luận về kiểu tóc và dép guốc.

Katie với tay lấy mảnh đăng ten đầu tiên. “Nó khá đơn giản.” Cô nói. “Viền ngoài những cánh hoa là hạt ngọc trai. Chuỗi hạt đăng ten sẽ lấp đầy phần cánh hoa. Con đã thử làm một bông hoa vào cuối tuần vừa rồi, mất khoảng bốn giờ.”

Cô đã trải qua bốn giờ đó mà không hề nghĩ về chuyện con người Zach phức tạp như thế nào và cô thực sự ghét chuyện cô thích nụ hôn của họ nhiều ra sao.

Im lặng tuyệt đối. Francesca là người chớp mắt đầu tiên. “Cho một bông hoa à? Có bao nhiêu hoa thế?”

“Khoảng sáu mươi hay bảy mươi cho phần chân váy, một trăm năm mươi ở đường viền chân váy, khoảng hai mươi lăm bông cho phần thân.”

“Thế thì tốt hơn hết là chúng ta nên bắt đầu luôn đi.” Má Colleen nói và với lấy một vài chuỗi hạt ngọc trai cùng với các túi hạt đăng ten.

Ngay lúc đó Brenna lao ầm ầm vào trong phòng. Katie quay lại định mắng mỏ cô em vì đã chậm trễ, nhưng vẻ mặt thất thần của Brenna làm cô khựng lại trước khi kịp lên tiếng.

Má Colleen bước về phía Brenna. “Brenna, con yêu, có chuyện gì thế?”

Nước mắt trào ra trên đôi mắt sẫm màu của Brenna rồi lăn dài xuống má. “Jeff đã b-bỏ con,” cô cố lên tiếng khi một tiếng nức nở chặn ngang cổ họng cô. “Sáng nay. A-anh ấy nói anh ấy muốn l-ly dị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.