Bữa cơm trưa hôm nay làm Tô Kha Văn có thể coi như tiếp thu, nhưng vì mùa hè quá nóng, dẫn đến khẩu vị ăn uống của anh không tốt cho lắm, nên quyết định đến nhà ăn mua chén cháo rồi tìm chỗ không người để ngồi.
Dung nhan dù xa lạ nhưng phá lệ xuất chúng làm nhà ăn công cộng trông có vẻ đặc biệt lên.
Đám ban sáu du thủ du thực đang hi hi cười cũng nhìn theo tầm mắt của Trương Thiên Hâm tới thiếu niên kia.
“Học sinh mới à? Ban mấy tên gì thế?”
Một tên có vẻ linh thông hiểu biết tin tức liền nói: “Tên Tô Kha Văn, mới chuyển tới, hiện tại đang ở ban một.”
Trong cả đám cũng không thiếu kẻ ác ý, Văn Hạo chính là dạng người điển hình mồm thối đó, nói: “Mặt mũi như vậy nhìn khác gì thằng ẻo lả không....”
Trương Thiên Hâm nghe xong liền nhíu mày.
“Anh Hâm, hay chúng ta đi gặp tên học sinh mới đó đi? Cho nó biết điều xem....”
Nam sinh còn đang liến thoắng nói, một lát sau, có người kéo kéo quần áo của hắn.
“Hạo tử, đừng nói nữa......”
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, gọn gàng dứt khoát đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo sắc bén của Trương Thiên Hâm ——
“Văn Hạo, mày nói nhiều quá.”
*
Ăn xong chén cháo Tô Kha Văn liền đi siêu thị mua một cây kem, lúc trả tiền ông chủ còn nhìn anh nhiều lần nhưng vì nơi đông người nên cũng chẳng thể nói cái gì.
Sân thể dục lúc này có không ít người đang tản bộ, đèn đường ban đêm cũng sáng rực.
Anh mua xong liền một người thẳng tắp về phòng học. Không nghĩ ra được trên đường đi còn đụng mặt phải Lý Triều Dương.
Lý Triều Dương cùng đồng bạn lên tiếng kêu gọi, bọn họ đứng tại chỗ, ánh nhìn đánh giá dừng lại trên người Tô Kha Văn.
Tô Kha Văn phát hiện những người này anh đều không gặp qua ở lớp, chắc hẳn là từ ban khác. Còn có mấy người giống như đang học trung học.
“Tô Kha Văn, không phải lúc trước hẹn cậu cùng nhau đi sao? Như thế nào lại ăn xong rồi đi một mạch thế?” Lý Triều Dương trêu ghẹo nói, ngữ khí tựa hồ thoải mái hào phóng không hỏi tội.
Tô Kha Văn cắn miếng kem, trả lời: “Người trên hành lang quá nhiều, mới quay ra liền đã không thấy được bọn cậu. Tôi cũng không biết nhà ăn ở chỗ nào, tìm nửa ngày mới thấy.”
Lý Triều Dương gật gật đầu tỏ vẻ lý giải: “Ha ha, vậy lần sau để tôi chờ cậu, vừa kịp lúc mang cậu đi gặp bạn bè của tôi, mọi người hiểu biết lẫn nhau mới có thể giúp đỡ nhau được.”
Tô Kha Văn cười cười: “Được thôi.”
Nói cho hết lời liền mỗi người một ngả.
Ban đêm tuy rằng vẫn là nóng, nhưng lại so với ban ngày tốt đi không ít. Tô Kha Văn tiếp tục gặm cây kem. Dọc theo đường đi người xem anh phá lệ nhiều, nữ sinh chiếm đa số, mỗi lần anh nhìn lại đều ngại ngùng trốn tránh.
Anh cười vui vẻ lên lầu. Mà ban sáu tầng cao nhất bên kia chướng khói mùi mịt một mảnh, trưng bày đống bàn ghế đặt bài Poker. Trên mặt đất toàn là tàn thuốc, các thiếu niên thiếu nữ ngậm điếu thuốc không dám lớn tiếng.
Trương Thiên Hâm ngồi ở ghế sô pha được bày duy nhất, rũ mắt phun khói thuốc lá, một bộ dáng gợn sóng bất kinh —— nhưng chân hắn lại hung hăng đạp lên mặt của một nam sinh.
Nam sinh nước mắt nước mũi giàn giụa, lớn tiếng khóc kêu: “Thực xin lỗi anh Hâm, thực xin lỗi, em về sau không dám nhiều lời nữa...... Em, em em sẽ câm miệng, về sau đều câm miệng......”
Đầu của hắn bị lực đạo hung ác dẫm áp kề sát mặt đất, chật vật không chịu được. Lúc này Trương Thiên Hâm mới bỏ chân ra, nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc.
Hắn ngã xuống mặt đất, đôi mắt bầm tím sưng to sợ hãi nhìn những chiếc giày trước mặt. Những người hắn đã cùng xưng huynh gọi đệ, hoặc những người coi hắn không vừa mắt đều tiến lên đạp lên người hắn. Nắm đấm cú đá như mưa trút toàn bộ đều thi triển lên trên người mình.
—— phi thường đau đớn.
Lúc này có một đám người lên lầu, là Lý Triều Dương. Lý Triều Dương đi lên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, kinh ngạc vài giây nhưng cảm xúc lại biến hóa cực nhanh, ánh mắt cũng chưa đặt lên người nọ dù chỉ một lát.
Lý Triều Dương bật lửa giúp người kia, hành động quen thuộc như đã làm rất nhiều lần, “Ha ha, Hạo tử sớm nên được dạy dỗ.” Cuối cùng mới đưa điếu thuốc mới cho Trương Thiên Hâm, nhưng chẳng qua người nọ không thèm để ý tới.
Trong mắt hắn loáng thoáng hiện lên sợ hãi, nhưng thực mau lại giấu đi.
“Anh Hâm......”
Trương Thiên Hâm híp mắt liếc nhìn hắn, khóe môi xả ra độ cung như có như không, “Cậu ấy nói như thế nào.”
Lý Triều Dương cung cung kính kính trả lời: “Cậu ta bảo lần này là bị đám đông tách ra, lần sau sẽ đi theo em.”
Hắn không rõ vì cái gì anh Hâm sẽ làm hắn mang học sinh mới chuyển tới cùng nhau tới nhà ăn để ăn chung, lại có ý muốn đem người gia nhập với bọn họ.
“Vậy sao...... Thế được.” Ngay sau đó một thứ gì đấy bay qua, Lý Triều Dương hoàn hồn, ngơ ngác tiếp lấy.
—— là một túi bánh mì nhân đậu.
“Đưa cho Tô Kha Văn, nói là tao đưa.” Câu nói mệnh lệnh không dung cự tuyệt khác hoàn toàn với dĩ vãng.
Khoan, chắc không phải là như bọn họ nghĩ đến đi......
Ở đây tất cả mọi người khiếp sợ nói không ra lời, cả đám nhìn nhau, trong lòng phỏng đoán.
Lý Triều Dương cảm thấy bịch bánh mì trong lòng bàn tay tựa như củ khoai nóng bỏng rát, cơ hồ không dám đi cầm.
Mà Trương Thiên Hâm lại hút thuốc, yên lặng nghĩ tới bộ dáng tên kia một hơi ăn mấy túi còn bị nghẹn.
—— thật đáng yêu.
Cho nên bữa cơm kia chỉ ăn một chén cháo không mấy hạt gạo, như thế nào gọi là đủ đâu.
Nghĩ như vậy, bàn tay còn đang cầm điếu thuốc lá, che lại nửa khuôn mặt.
Trong mắt hiện lên một mạt ánh sáng cực đạm, vui sướng thiệt tình.
“À, đúng rồi!” Lý Triều Dương nói, “Anh Hâm, Tô Kha Văn cùng phòng với em.....”
*
Lúc Lý Triều Dương trở về, tiết tự học thứ nhất vào buổi tối mới vừa đánh chuông vào lớp, giáo viên tới rất nhanh.
Tiết tự học buổi tối luôn bắt đầu vào lúc trời vừa tối. Mặc dù ban ngày giả làm học sinh chăm ngoan nhưng buổi tối Tô Kha Văn lại không hề có ý tập trung học hành.
Nhớ tới ngày hôm qua, anh còn đang cùng các đại lão cấp cao ăn chơi sa đọa, cùng các mỹ nam mỹ nữ vui đùa với nhau. Đêm nay thì phải làm học sinh.
Anh thậm chí nhớ nhung khoảng thời gian sinh hoạt đó tới nỗi muốn viết một cái bảng rồi treo trên cổ #thiếu niên thanh thuần bị ép chịu khổ yêu cầu phú bà bao dưỡng cấp bách#
Muốn quang minh chính đại chơi điện thoại, muốn nằm một mình trên chiếc giường lớn, muốn đi quán bar nhảy disco..... Ôi trời ơi!
Uể oải không hề phấn chấn ghé vào trên bàn, bụng cũng đang rầm rì ai oán. Anh hối hận vì không mua đồ ăn vặt, buổi tối siêu thị cũng không mở, hiện tại cũng chẳng còn nơi nào tìm cái ăn được nữa.
Tô Kha Văn nằm dài chờ tới lúc tan học, rốt cuộc cơn buồn ngủ cũng đánh bại cảm giác đói khát, anh muốn ngủ.
Lúc này dựa cạnh cửa góc Lý Triều Dương đứng lên gọi anh ——
“Tô Kha Văn.” Sau đó đi vòng vòng đến trước mặt anh.
Tô Kha Văn khó chịu nhướng mày xem hắn, “Làm sao?“. Bạn có biết trang truyện -- ТRU МTRUYEN. V Л --
“Nhạ.”
Một bao bánh mì nhân đậu cùng khoản với bịch bữa trưa được để trên mặt bàn của anh, Tô Kha Văn khó hiểu hỏi: “Cậu cho tôi bánh mì để làm gì?”
Lý Triều Dương lắc đầu, chỉ hướng ý bảo đối diện ngoài cửa sổ, Tô Kha Văn theo hướng hắn chỉ dẫn nhìn lại. Tầng lầu đối diện vừa lúc tan học đang nhốn nháo ồn ào, vẫn là chỗ lan can đó, thiếu niên đầu đinh mặc áo ngắn tay đang hút thuốc nhìn về phía anh.
Bởi vì ban công không có đèn, dưới bóng đêm Tô Kha Văn thấy không rõ sắc mặt của hắn. Chỉ có thể thấy được ánh lửa tàn thuốc.
“Là anh Hâm đưa.” Lý Triều Dương nói.
“À cảm ơn.”
Có người đưa tới cửa ngu gì không nhận. Tô Kha Văn hướng Trương Thiên Hâm triển lộ nụ cười xán lạn rồi thu hồi tầm mắt, không vội vã mở bịch bánh, anh đem bánh mì để ở hộc bàn rồi chuẩn bị ngủ một giấc mới nhấm nháp.
Lý Triều Dương vẫn luôn hoang mang, học sinh mới này như thế nào đã ngày đầu tiên cùng anh Hâm quen biết. Anh Hâm còn làm hắn đưa bánh mì, hẹn cùng nhau ăn cơm..... Chắc không phải là bởi vì nhất kiến chung tình đi?
Người nhất kiến chung tình kia đối mặt với nụ cười của Tô Kha Văn làm hít thở không thông vài giây, lúc sau mới hung hăng cắn điếu thuốc.
Trương Thiên Hâm cổ họng phát ngứa.
Mẹ kiếp...... Cười đến thật câu hồn.
Nhưng đồ vật mình đưa được người đó đón nhận, vị thuốc sáp tựa hồ cũng chậm rãi chuyển thành ngọt ngào.
Cảm giác này cũng không đáng ghét.