Sáng sớm hôm sau, Tô Kha Văn cùng Trương Thiên Hâm ngồi ở cầu thang bên cạnh ban sáu, bọn họ cùng nhau thoải mái ngồi hưởng thụ tia nắng ấm áp dưới mặt trời.
Mặt hướng về phía ánh nắng, Tô Kha Văn hít thở sâu vài lần, cứ như thế qua lại, anh cảm giác được không khí trong phổi đều cùng ly tán dưới ánh sáng cùng cơn gió nhẹ kia.
Tựa như lại có thể làm bộ cái gì cũng không biết mà nở rộ mỉm cười.
—— sau khi nhìn tới đứa bé Vương Hạo kia mặt mày bầm dập, bị bố của chính mình cho một cái tát, bị đuổi ra khỏi trường học.
Đầu ngón tay của bàn tay trái kẹp điếu thuốc, tay kia gắt gao nắm chặt đối phương, Tô Kha Văn cúi đầu cười ra tiếng, lúc sau lại ngẩng đầu lên, chuyên chú mà nhìn sườn mặt cương nghị của Trương Thiên Hâm, nói:
“Anh Hâm.”
Trương Thiên Hâm lông mi run rẩy, hắn hút một ngụm thuốc lá, thanh âm rầu rĩ trong cổ họng, đáp lời:
“Ừ.”
“Em muốn làm anh.” Tô Kha Văn nghiêm túc nói. (1)
“Tê ——” Trương Thiên Hâm đồng tử hơi co lại một cái chớp mắt, “Khụ khụ khụ......”
Sau khi khụ xong vì bị sặc khói thuốc, hắn quay người, cùng mặt đối mặt với Tô Kha Văn. Tiếng nói không biết vì sặc hay vì gì mà trở nên đen tối sàn sạt không rõ: “Em muốn *** anh?”
Tô Kha Văn gật gật đầu, ánh mắt người nào đó lại tập trung vào phần hạ bộ của anh.
Tô Kha Văn: -_-#
Thế nhưng lại dám dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, thật đúng là tức chết người.
Anh lập tức mếu máo, làm ra vẻ đáng thương hề hề: “Em muốn làm công, tất cả là do anh lớn lên quá cường tráng, em chịu không nổi.”
Dưới ánh mặt trời, con ngươi kia tựa tẩm thấu hơi nước, thanh triệt rõ ràng, y như con mèo nhỏ vậy.
Trương Thiên Hâm nhìn lên đôi mắt đó, một biểu tình không hàm hồ nghiêm túc, còn có chút không biết nên nói sao.
Hắn yên lặng quay đầu đi, nhưng tiếp theo lại bị ép xoay trở lại ——
“Hừ, tại sao lại không trả lời.”
Con mèo nhỏ tức giận, lộ ra răng nanh nhỏ bé. Nhìn bộ dáng đáng yêu làm ra vẻ hùng hổ của người yêu mình, nội tâm của Trương Thiên Hâm chung quy vẫn trở nên mềm mại.
Trong giọng nói là ngữ điệu sủng nịch cưng chiều mà trước kia chưa bao giờ từng có.
“Được.”
“Thật sao?”
“...... Ừ.”
“Anh Hâm.”
“Ừ.”
“Em muốn vĩnh viễn cùng anh ở bên nhau, không xa rời.”
“Ừ, vĩnh viễn không xa rời nhau.”
Hai thiếu niên tay cầm chặt, ánh mặt trời chiếu vào đầu vai của bọn họ.
Cảm xúc cuồn cuộn.
*
[ anh đang ở đâu? ]
[ anh Hâm: Đang ở cổng trường chờ em. ]
[ Hừ, phải chờ đó nha, thầy giáo đang dạy quá giờ đây. ]
Thầy giáo dạy hóa học đang dạy lố giờ có tướng mạo rất hòa thuận, thường xuyên cười hì hì, đối với những học trò có một chút động tác lén lút nhỏ cũng không quá để ý. Có thể nói đây là một trong những giáo viên hiền lành hiếm hoi dạy lớp ban một.
Hôm nay dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có mưa, nhưng ban ngày vẫn oi bức như cũ. Phòng học gồm bốn quạt trần vẫn không thể nào thỏa mãn được anh.
Nghỉ nghỉ, điều hòa! Điều hòa!
Nhưng trong nhà của nguyên thân cũng không có điều hòa, nếu trở về thì chắc chắn sẽ lăn lộn ban đêm không ngủ được. May mà hiện tại anh có một tên bạn trai nghe nói là giàu nứt đố đổ vách, lại còn có thể cùng người ta ở chung hành sự ban đêm.
Tin đồn bạn trai nhà giàu cũng là từ học sinh đàm luận mà ra. Nghe nói nhà hắn xác thực rất có tiền, nhiều nơi trong tỉnh mở các loại nhà xưởng, cũng là xí nghiệp lớn nhất của thị trấn này.
Rất nhiều phụ huynh, đồng thời có cả con em học sinh của bọn họ cũng chú định tương lai đều sẽ đi làm trong các nhà xưởng đó.
Biết được những điều này xong, Tô Kha Văn hài lòng muốn ngất.
Nhắc lại, mục đích nhân sinh quan trọng nhất của cả đời anh là —— “Ăn bám người khác”, anh không nghĩ nỗ lực!
Rốt cuộc thầy giáo cũng buông tha bọn họ, không dạy lố giờ nữa. Cho đến khi thu thập đồ vật, mới phát hiện có một phần bài thi chưa nhận ở bục giảng.
Hắn híp mắt, nhìn qua vị trí của Vương Hạo, hỏi: “Nhà Vương Hạo ở gần đây phải không. Có ai ở gần đó thì đem cả bài tập và bài thi cho bạn ấy đi.”
Lớp học đang nhốn nháo đùa giỡn đột nhiên im lặng như bị nhấn nút tạm dừng, Tô Kha Văn lặng im nhìn qua từng gương mặt kia, có mang ý cười, có mặt mày hớn hở, có cả bỡn cợt châm chọc, đủ loại biểu cảm.
Thầy giáo nhướng mày, “Không có ai sao? Cùng ở chung một thị trấn thì chắc chắn phải biết nhà bạn ở đâu chứ.”
Có người đeo cặp sách, đẩy ghế dựa thu dọn chỗ ngồi.
“Em không biết.”
“Em cũng không rõ ràng lắm......”
“Bọn em không thân nên cái này thì.....”
“Được rồi.” Thầy giáo dựng sách giáo khoa vỗ vỗ bục giảng, “Vậy thôi....”
“Thưa thầy.”
Tô Kha Văn ngẩng đầu nhìn người phía trước.
“Em sẽ mang về cho cậu ấy.”
Là nam sinh ngồi bàn trước, kêu là...... Gì gì Dương ấy nhỉ?
Nam sinh vừa gầy vừa lùn đi xuyên qua đám người, bước lên bục giảng cầm bài thi. Tô Kha Văn nhìn không tới vẻ mặt của hắn, tầm mắt lại đặt trên bờ vai cũng không rộng lớn kia.
—— gầy, quá gầy. Đây là ý nghĩ đầu tiên của anh khi nhìn hắn, giống như mỗi ngày đều ăn không đủ chất vậy, lộ ra cánh tay cùng cẳng chân làm anh cũng chẳng nỡ nhìn —— gầy yếu như que củi khô, tựa hồ hơi dùng sức gập lại liền sẽ bị gãy.
Thầy giáo đi rồi, đám người rộn ràng nhốn nháo ra khỏi phòng học, nam sinh bàn trước cũng thực mau liền không thấy bóng dáng.
Lớp học chỉ còn lại mỗi Tô Kha Văn.
Anh thu thập sách vở không nhanh không chậm, đem ghế dựa thu gần lại bàn học, sửa sang lại tóc, sau đó mới đóng lại công tắc điện.
Trước khi đóng cửa phòng học, Tô Kha Văn ngước mắt nhìn toàn bộ căn phòng.
Bàn ghế hầu như được thu dọn chỉnh tề ngay ngắn, chỉ có một cái không hợp đàn.
*
Ra cổng trường, Tô Kha Văn liền nhìn đến Trương Thiên Hâm cách đó không xa đang ngậm thuốc lá đứng dựa vào thân cây, bên người hắn tụ tập nhiều người có tướng mạo bất hảo. Có vài cái nhìn không giống như học sinh trong trường.
Đàn em của Trương Thiên Hâm nhìn đến Tô Kha Văn sau, đối với đám người đằng sau nói:
“Chị dâu kìa.”
Có người hỏi: “Chị dâu có hút thuốc không?”
“Có.”
“À à.”
Đến khi Tô Kha Văn lại gần, liền có cả mấy điếu thuốc được giơ lên trước mặt anh.
“Chị dâu.”
Nhìn quét một vòng đám trẻ người non dạ nhưng nỗ lực giả bộ làm người trưởng thành kia, Tô Kha Văn suýt chút nữa bật cười thành tiếng, lại cẩn thận nhìn một chút, một vài điếu thuốc đủ loại vị cùng hãng loại đều có cả. Đúng là dân chơi có khác.
Nội tâm hơi hơi bĩu môi, vẫn là của anh Hâm được hơn, điếu thuốc luôn là loại anh thích nhất.
Tô Kha Văn trên mặt cười hì hì, tiếp nhận hết những điếu thuốc kia rồi bỏ vào túi, rất biết điều mà sắm vai nhân vật 'chị dâu', “Chào mọi người.”
Đán người du côn còn muốn khen nịnh vài câu nhưng Tô Kha Văn lại trực tiếp ôm lấy cánh tay của Trương Thiên Hâm, nhẹ lay lay.
“Anh Hâm ~”
Trương Thiên Hâm nhướng mày nhìn anh, cổ họng buồn cười, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Uhm......” Tô Kha Văn lại thuận thế ôm lấy eo Trương Thiên Hâm, đầu cọ cọ vào ngực kiên cố của đối phương.
“Anh Hâm, nóng quá, chúng ta đi đâu đó đi.”
“Em muốn đi nơi nào.” Trương Thiên Hâm ôm anh, hỏi.
“Em á?” Tô Kha Văn hắc hắc cười một tiếng, “Em muốn đi nhiều nơi lắm.”
Anh liệt kê ra, nói: “Em muốn đi ăn lẩu, uống bia lạnh, muốn đến quán bar nhảy disco ——”
Ngữ điệu xoay ngược lại.
“Nhưng mà hiện tại chưa muốn đi những nơi đó, em bây giờ muốn đi nhất là nhà anh ——”
Tô Kha Văn nhón chân để sát vào bên tai Trương Thiên Hâm, thổ lộ nhiệt khí, thấp giọng nói:
“Em muốn về nhà nhanh nhanh.”
“Sau đó tự tay cởi quần áo của anh.”
Vòng tay đang ôm lấy eo anh đột nhiên trở nên chặt hơn, vừa nhấc đầu liền đối diện với ánh mắt ám trầm kia, trừ bỏ phản chiếu ngược lại thân ảnh của anh, nơi đó còn cất giấu một đầu hung thú đang rục rịch đói rã rời, dục vọng kêu gào mãnh liệt, chỉ chờ thời cơ thích hợp liền sẽ lao ra đem người nuốt chửng.
Chuyện xảy ra giây tiếp theo đúng là cái mà Tô Kha Văn không thể lường trước được.
“Ngô!! ——” Tô Kha Văn kinh ngạc trợn to mắt.
Trước bàn dân thiên hạ, tay của Trương Thiên Hâm chậm rãi từ vây quanh vòng anh thăm dò vào bên trong áo thun, đè lại người yêu, không coi ai ra gì mà hôn môi anh.
Làm bàn tay kia tự do hành tẩu khắp da thịt, máu như muốn sôi trào nóng bỏng theo khắp người, Tô Kha Văn không nhịn được mà run rẩy.
Ánh mặt trời chiếu xuống khắp thế gian, chỉ chừa mỗi bọn họ.
Mà Trương Thiên Hâm mãi thật lâu lúc sau mới buông ra anh, thân hình cao lớn che lấp ánh nắng, khuôn mặt kiên nghị hiện ra biểu tình mê loạn nhưng lại khắc chế.
Trừ cái này ra, còn có sủng nịch cùng dày đặc yêu thương đối với Tô Kha Văn.
Bàn tay nhẹ nhàng phóng tới đỉnh đầu của người trong lòng, Trương Thiên Hâm thấp giọng dỗ dành: “Được, chúng ta về nhà.”
——————————
(1) cái này mình không biết có nên dịch hẳn ra không, câu gốc là “ta muốn thảo ngươi” mà 'thảo' là gì thì chắc chắn ai đọc truyện H convert nhiều sẽ biết, mà nếu dịch ra thì lại sợ mất hay. Cũng chẳng biết như lào:/