Dư Huy trái tim như ngừng đập nhìn bé trai trước mắt.
Trong đầu lướt qua một đoạn ký ức thống khổ quay trở lại ngày ấy tại phi trường.
-”Tiểu Vy mang thai, đó là con anh” Âu Thần âm thanh mang theo nức nở nói như vậy.
Lúc đó, anh có cảm giác Trái Đất ngừng quay, toàn bộ thế giới đảo lộn.
Tiểu Vy mang thai, con của anh..
Dư Huy đột nhiên trừng lớn mắt, hô hấp trở nên dồn dập nhìn chằm chằm bản sao lúc nhỏ của chính mình ngay trước mắt.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khoá chặt thân thể Dạ Lam.
Dạ Lam bị ánh nhìn của Dư Huy làm cho khiếp đảm lùi hai bước, khuôn mặt trắng bệch.
Anh ..đã biết?
Dư Huy thu hồi đường nhìn, lại nhìn tiểu bánh bao, ánh mắt cơ hồ toát lên kích động quang mang.
Đó là con anh.
Đó là con anh.
Đó là con anh.
...
Trong đầu Dư Huy giờ phút này chỉ còn bốn chữ này vang vọng, không chú ý đến tiểu bánh bao hơi run cơ thể bé nhỏ, đôi mắt ngận nước loé lên tia sợ hãi.
Tiểu bánh bao đầu tiên có chút chờ đợi nhận được que kẹo xinh đẹp như tiểu cháo cải, sau đột nhiên bị ánh mắt nóng cháy của vị thúc thúc trước mặt làm cho sợ hãi, cũng quên mất sự hấp dẫn của que kẹo xinh đẹp, chuyển thân trốn sau người chàng trai tên Thù.
Tiểu bánh bao nhìn que kẹo nằm dưới đất, lại nhìn vị thúc thúc kia trong lòng uỷ khuất phải chết, gương mặt non nớt mếu máo, ánh mắt đỏ lên, lại cố gắng nhịn xuống không rơi nước mắt.
Cả gương mặt tiểu bánh bao đỏ bừng, như tiểu nhân bị người khi dễ uỷ khuất nhìn Dư Huy tâm đều phải hoá.
Anh run run giơ hai tay chìa ra phía trước, tận lực để âm thanh thực ôn nhu, mang theo đạo khàn khàn mở miệng.
-”Đến, đến đây..” anh run giọng.
Có lẽ ánh mắt anh tình yêu thương quá nùng, trẻ con liền rất nhạy cảm, biết người trước mắt không hại nó.
Cũng có lẽ máu thịt tương liên, cha và con vốn chảy chung một dòng máu, giờ phút này sợi dây liên kết đó phát huy tác dụng.
Tiểu bánh bao từ phía sau Thù, hé ra gương mặt nhỏ nhắn nhìn nhìn Dư Huy, sau đó thận trọng bước ra hai bước, lại nhìn nhìn Dư Huy.
Dư Huy kiên nhẫn dang tay chờ đợi, ánh mắt ôn nhu đến người khác chết chìm.
Tiểu bánh bao đi đến trước mặt Dư Huy, ánh mắt hãy còn đỏ, môi nhỏ hơi chu lên vạn phần uỷ khuất, bàn tay nhỏ bé giương lên đặt vào tay Dư Huy.
Dư Huy run rẩy ôm đứa bé vào lòng, nước mắt kìm không được rơi xuống.
Dạ Lam nhìn một màn này hơi mím môi, rũ xuống mi mắt.
Mà Thù đứng một bên nhìn trong phòng vi diệu không khí có chút kinh ngạc.