-Cậu thực sự phải đi rồi sao?- Quyên San bịn rịn không buông An Nhiên.
-Cậu nhất định phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đó, có cơ hội thì tớ sẽ sang thăm cậu.
-Không cần đâu, sau khi cô ấy sinh xong, bọn anh cũng sẽ về nước.- Duy Khang nói.
-Thật sao?- An Nhiên và Quyên San ngạc nhiên.
-Ừ.- Duy Khang gật đầu khẳng định.
-Vậy tại sao bây giờ không đi luôn?- Quyên San hỏi.
-Bây giờ không phải thời gian tốt cho sức khỏe của em, đợi sau khi sinh xong, tĩnh dưỡng một thời gian cho sức khỏe tốt hơn mới đi được.- Duy Khang giải thích.
-Bây giờ em thấy rất khỏe mà.- Quyên San nói.
-Em đừng tùy hứng, đang mang thai, không thể như người thường được.
-Vậy thì tốt quá, chừng nào hai người về, tớ sẽ mở tiệc tẩy trần cho gia đình cậu.- An Nhiên tươi cười.
-Đương nhiên, đến lúc đó sẽ bám theo cậu mà ăn.- Quyên San nói.
-Anh vẫn nuôi được em, đừng nói nhảm.- Duy Khang ôm Quyên San vào lòng.
-Được rồi, không nói nữa, đến lúc đó, nhớ gọi cho tớ.- An Nhiên nói, cầm hành lý đi vào trong.
-Nhớ giữ gìn sức khỏe.- Duy Khang ôn hòa nói.
An Nhiên mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt hai người.
Soát vé, gửi hành lí, lên máy bay, lúc tìm được chỗ ngồi cũng đã là một tiếng sau. Lần này trở về cô không ngồi gần cửa sổ mà ngồi ở ghế kế bên, lúc này, ghế đó vẫn còn trống, An Nhiên cũng không quan tâm nhiều, ngồi vào chỗ của mình, tên tay cầm một quyển tạp chí để đọc.
Đến lúc máy bay phát thông báo về chuyến bay sắp khởi hành, có người vỗ nhẹ vào vai An Nhiên, cô giật mình ngẩng đầu lên.
-Xin lỗi, có thể để tôi vào trong không?- Giọng nói điềm nhiên, trầm tĩnh, đối lập hoàn toàn với vẻ mặt ngạc nhiên của cô.
-Sao lại là anh?- Trước mắt An Nhiên là Hiểu Quang.
-Thật trùng hợp, tôi cũng về nước.- Hiểu Quang trả lời.
An Nhiên vội vàng đứng dậy dành ra một lối đi cho Hiểu Quang vào trong, bỏi vì lối đi rất nhỏ, nên cô có cảm giác cô và Hiểu Quang gần như áp sát vào nhau, da mặt cô như có như không chạm vào chiếc áo khoác tây trang anh đang mặc, Hiểu Quang cũng có thể ngửi được hương thơm bạc hà từ trên người cô, gương mặt gần như dính vào tóc cô.
Xúc cảm được gần cô như vậy thật tốt, Hiểu Quang thầm cảm thán. Hiểu Quang vào trong chỗ ngồi, thắt đai an toàn, quay sang phía cô.
-Em trông có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi?
-Tôi không hề nghe anh nói gì về chuyện này cả.
Nói xong, An Nhiên mới cảm thấy mình nói không đúng lắm, việc anh ta đi đâu làm gì, đâu cần thiết phải nói cho cô biết.
-Là quyết định đột xuất thôi, không kịp thông báo.- Hiểu Quang vô cùng tốt bụng giải thích.
-À, vâng.- An Nhiên gật đầu.
-Không ngờ lại có thể đi cùng chuyến bay với em, lại ngồi cùng hàng.- Hiểu Quang nhẹ giọng nói.
-Vâng, đúng là trùng hợp thật.
Tuy hai người đã tiếp xúc một thời gian nhưng An Nhiên vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm, nhưng ngồi cùng nhau thế này, cũng chẳng thể lơ anh ta đi được. Vô cùng khó xử, vậy nên, cuối cùng An Nhiên quyết định... giả vờ ngủ. Nhưng vì tối hôm qua thức quá khuya, nên chẳng bao lâu thì... ngủ quên mất.
Hiểu Quang ngồi một bên, lúc đầu thì còn lấy tạp chí giả vờ đọc, lúc sau thấy cô đeo bịt mắt thì dứt khoát để tạp chí xuống, nhìn sang cô.
Anh làm sao không biết cô đang giả vờ ngủ chứ, rõ ràng tư thế cứng ngắc như vậy, cô không cảm thấy mỏi hay sao, thật là ngốc quá mà. Cô không biết rằng, để có thể ngồi gần cô, anh thậm chí đã đổi vé hạng sang của anh cho người ta, đương nhiên trước đó đã phải tốn rất nhiều sức lực để tìm hiểu xem chỗ ngồi này của ai nữa... Tóm lại thì, được ngồi cạnh cô như thế này, vè hàng trung cũng trở nên quý giá.
Hơi thở bên của người bên cạnh đã trở nên nhẹ nhàng và thong thả, khiến Hiểu Quang cong khóe môi, giờ thì cô ngủ thật rồi, không biết hôm qua cô đã làm gì mà có thể ngủ nhanh thế này, Hiểu Quang càng có cơ hội tỉ mỉ nhìn cô hơn.
Ngũ quan cô không đẹp nhưng lại thanh tú, cô không trang điểm đậm như nhiều người mà rất nhạt, tựa như chẳng có gì, rất sạch sẽ. Cả người cô thả lỏng, trông rất an ổn, lại có sức thu hút rất lớn với anh. Thật muốn an ổn bên cô ấy cả đời như vậy.
Hiểu Quang cầm tấm mền mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người cô, nhiệt độ của máy lạnh có hơi thấp, anh sợ cô sẽ bị lạnh. Sau đó một lúc, lại nhịn không được, nhẹ nhàng để đầu cô tựa vào vai anh.
Đến lúc này, Hiểu Quang mới cảm thấy có chút thỏa mãn, trông thế này mới giống một đôi chứ. Cuối cùng đeo bịt mắt, hơi ngả người về phía cô, nhắm mắt lại ngủ. Lúc này, trông thực sự giống hai người tựa vào nhau cùng ngủ.