Nghe được lời giải thích của Chu Thủ Lâm, chỉ trong chớp mắt, Chu Thanh Lạc muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Mình sinh vào tiết khí Tiểu Mãn, còn Tống Lăng vừa vặn tên là Tiểu Mãn?
Đây là sự trùng hợp hiếm hoi gì thế này?
Ánh mắt Tống Lăng dần dần sáng lên.
Hai người im lặng hồi lâu, Chu Thủ Lâm hỏi: “Hai đứa sao thế?”
Chu Thanh Lạc phục hồi tinh thần trước, cười nói: “Dạ, nhớ được một chuyện vui thôi ạ.”
Chu Thanh Lạc nói xong quay đầu đi thì mới phát hiện ra Tống Lăng vẫn đang nhìn cậu chằm chằm.
Chu Thanh Lạc cười với hắn, nhướng nhẹ mày: “Tiểu Mãn Tiểu Mãn, nhỏ nhưng no đủ, thật là một ngày tốt, đúng không Tống Lăng?”
Tống Lăng nhìn chằm chằm vào cậu, yết hầu lăn lộn, không nói lời nào.
Chu Thủ Lâm diệt trừ tận gốc sự bất thường của Tống Lăng, lại hỏi: “Vậy sinh nhật Tiểu Tống vào ngày nào?”
Tống Lăng thu lại ánh mắt đang dính vào Chu Thanh Lạc, môi cong cong, vừa định trả lời thì bị Chu Thanh Lạc cướp lời, “Sinh nhật anh ấy cũng vào một ngày đẹp, ngày 18 tháng 8 dương lịch, ngụ ý là càng ngày càng phát, nhiều may mắn.”
Tống Lăng cười, lần đầu tiên có người liên kết hắn với “may mắn”, hình như cảm giác cũng không tệ.
Hắn đưa tay, xoa vào sau gáy Chu Thanh Lạc vô cùng thân thiết, “Vậy cậu có nên gọi tôi là anh không?”
Chu Thanh Lạc không thể nhịn được nữa, liếc hắn.
Chu Thanh Lạc tưởng rằng chuyện gọi anh này cứ như vậy mà đi qua. Không ngờ Tống Lăng không buông tha, đến trước khi đi ngủ, hắn vẫn còn nhớ.
Chu Thanh Lạc tắm xong nằm trên giường thoa Đại Bảo(*), Tống Lăng nghiêng đầu nhìn cậu, “Chu Thanh Lạc, gọi anh đi.”
(*) Đại Bảo: Tên một hãng kem dưỡng da. Ở đây hình như là kem dưỡng thể.
Chu Thanh Lạc nghiêng đầu nhìn hắn một cái, tỏ như đã đáp lại.
Bỗng Tống Lăng đứng dậy, tung chăn của hắn ra, chui vào giường cậu, doạ cậu đến mức thoa chệch Đại Bảo, dính sang cả tóc.
Tống Lăng ôm eo cậu, hai người dính sát vào nhau.
Chu Thanh Lạc không phản ứng kịp, một lúc lâu sau mới bắt đầu đá người.
Không ngờ Tống Lăng chân dài, đè chân cậu lại.
Chu Thanh Lạc chỉ còn tay có thể cử động, vươn tay đẩy mặt Tống Lăng ra, Tống Lăng bắt cổ tay cậu lại, để ở bên cạnh, nhìn thẳng vào cậu.
Sau khi lăn qua lăn lại, Chu Thanh Lạc thở hổn hển, ngực phập phồng, còn Tống Lăng mặt không đổi sắc, ung dung tự nhiên, nhìn cậu đầy hứng thú.
Chu Thanh Lạc cảm thấy lúc này Tống Lăng giống như con sói đuôi to, mà mình thì giống như một con gà con, hoàn toàn không có năng lực phản kháng lại.
Giờ Chu Thanh Lạc chỉ có miệng là cử động được, nhưng nhà cũ cách âm không tốt, đêm cậu không thể mở miệng mắng to, tránh quấy rầy tới Chu Thủ Lâm.
Chu Thanh Lạc không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói với hắn: “Phắn về giường của anh đi!”
“Cậu gọi anh thì tôi đi ngay.”
“Tống Lăng, nếu anh còn như vậy thì mai anh cút khỏi nhà tôi!”
“Ngoan nào, gọi anh đi. Không gọi thì tôi hôn cậu.”
Tống Lăng sáp lại gần, hai người chỉ cách nhau một gang tay, chỉ cần cử động một cái là chóp mũi chạm vào nhau. Chu Thanh Lạc ngửi được mùi nước súc miệng và mùi bọt cạo râu thoang thoảng của Tống Lăng.
Tống Lăng lại gần hơn một chút, Chu Thanh Lạc vội vàng quay đầu né tránh hắn, Tống Lăng cười khẽ, hít nhẹ một cái.
Chu Thanh Lạc cảm thấy mình là một miếng xương thịt, có một con chó không nói đạo lý, đang tìm miếng nào ngon, gầm gừ ăn một miếng.
“Thanh Lạc, cậu thoa gì mà thơm như vậy?”
“Đại Bảo đó, anh muốn thì đứng lên thoa đi, để ở tủ đầu giường.”
“Tôi không thoa, cậu thơm là đủ rồi.”
Không giống làn da lạnh như băng của hắn, hơi thở của Tống Lăng nóng bỏng, nóng đến mức bên tai cậu cũng nóng bỏng theo, nóng đến mức tất cả lý trí của cậu đều tan chảy.
Chu Thanh Lạc không có cách nào cựa quậy được, xoay người phản kháng, “Đm anh nhanh dậy đi!”
Không ngờ mắt Tống Lăng nặng nề hơn, hắn nghiêng đầu, cắn dái tai của cậu vào miệng.
Chu Thanh Lạc chợt mở mắt, hơi thở không tự chủ được mà chùng xuống.
Tống Lăng cười nhẹ, “Cậu sao thế, vẫn mạnh miệng như vậy, gọi anh đi, gọi rồi tôi sẽ tha cho cậu.”
Chu Thanh Lạc biết tối nay tiếng anh này không thể chạy thoát được, người nào đó quá mức không biết xấu hổ, da mặt hắn dày như vậy, không thể chống lại hắn.
Chu Thanh Lạc cũng chỉnh lại hơi thở, “Được, có điều anh phải đồng ý một điều kiện của tôi.”
“Cậu nói đi.”
“Mai đi phỏng vấn.”
“Không đi.”
“Không đi tôi sẽ tức giận, không thèm động vào mấy túi kem nữa.”
“Đi thì đi. Gọi anh, nhanh lên một chút.”
Chu Thanh Lạc cong cong môi, mặt mày cười chúm chím, nhỏ giọng gọi: “Anh ơi.”
Tống Lăng cảm thấy, giây phút này, Chu Thanh Lạc có bảo hắn lên núi đao xuống biển lửa, hay là lên trời hái trăng hái sao, hắn cũng không chùn bước.
*
Chu Thanh Lạc bảo Tống Lăng đi phỏng vấn cũng không phải là đùa.
Cậu không để ý Tống Lăng kiếm được bao nhiêu tiền. Dù sao thì khoảng thời gian Tống Lăng ở nhà cậu vẫn rất tiết kiệm, nhưng đề xuất ý kiến cho Tống Lăng đi làm này nhận được sự đồng ý của Quan Minh Lãng.
Quan Minh Lãng nói với cậu: “Bình thường Tống Lăng quá ít tiếp xúc với môi trường giao tiếp xã hội. Để cho nó đi trải nghiệm một chút cũng được, với điều kiện tiên quyết là cậu cũng phải đi cùng.”
Cộng thêm gần đây chưa tìm được chỗ đẹp để mở phòng làm việc hội hoạ, Chu Thanh Lạc tạm thời đi làm đã, tích thêm một ít tiền.
Công ty có tên là Công ty TNHH Kỹ thuật Thông tin Lịch Chí. Ông chủ tên là Triệu Đại Du, nghe nói là một con nhà giàu, đã từng giữ chức cao nhất của Trung tâm Kỹ thuật An toàn thông tin của tập đoàn Bảo Mộc. Sau khi hắn từ chức ở tập đoàn Bảo Mộc thì ra ngoài gây dựng sự nghiệp.
Mục tiêu của công ty rất đơn giản, đó là làm ra một tường lửa mà đến cả END cũng không phá được, bảo vệ an toàn thông tin của mọi người.
Chu Thanh Lạc và Tống Lăng đến công ty theo lịch hẹn, nhân viên ở quầy lễ tân đưa bọn họ tới phòng làm việc.
Công ty thuê nguyên một tầng cao nhất làm phòng làm việc. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng, nên các ban ngành đều có, môi trường cũng không tệ lắm.
Tống Lăng nhìn bộ phận nghiên cứu chưa tới mười người, lại nhớ tới ý chí mạnh mẽ của bọn họ thì cười lạnh, muốn quay đầu đi.
Chu Thanh Lạc kéo hắn, “Tới nơi rồi, xem một chút đi mà.”
Tống Lăng không ngờ, cuối tuần vẫn còn nhiều người tăng ca như vậy.
Những người này cố gắng như vậy làm gì?
Lời vừa dứt, Triệu Đại Du và Lâu Dương đi tới.
Lâu Dương giới thiệu: “Đây là sếp của bọn tôi, ngài Triệu, Triệu Đại Du. Đây là đại thần Tống Lăng. Đây là Chu Thanh Lạc, hoạ sĩ có thể làm giao diện cho chúng ta.”
Triệu Đại Du rất nhiệt tình: “Tốt quá, chưa gì đã có hai người rồi.”
Thấy ông chủ “khát người tài” như vậy, Chu Thanh Lạc cảm thấy mình có phải đã vào công ty đa cấp rồi không, nhưng thấy sơ mi cùng một màu, kính mắt gọng đen của bộ phận nghiên cứu, Chu Thanh Lạc lại yên tâm hơn.
Tống Lăng liếc nhìn Triệu Đại Du. Hắn chưa từng gặp người này bao giờ, trên mạng có đấu đá mấy lần, có thể so mấy chiêu với hắn, nhưng vẫn gà.
Triệu Đại Du: “Chuyên ngành của công ty là an toàn thông tin, đương nhiên cũng sẽ nhận một ít công việc bên ngoài, đồng nghiệp đều là người say mê công việc kĩ thuật an toàn thông tin trên mạng, thường hoạt động sôi nổi trên [Diễn đàn hacker], nếu như hai người cũng ở diễn đàn thì... chào mừng bung lụa.”
Tống Lăng: “...” Hoá ra một đám người tự xưng là pro kĩ thuật lại được phát hiện trên mạng.
Công ty như vậy có thể kiếm tiền không?
Chu Thanh Lạc lắc đầu một cái, “Em không có ở trên đó.”
Triệu Đại Du nhìn về phía Tống Lăng, Tống Lăng phát huy bản sắc cool ngầu, mặt không cảm xúc, vô cùng lạnh lùng, không trả lời hắn.
Triệu Đại Du: “Cậu thì sao?”
Chu Thanh Lạc diss Tống Lăng, lại nháy mắt thêm, ám chỉ hắn đang phỏng vấn.
Tống Lăng mới gắng gượng hu tôn giáng quý(*) mở miệng: “Không.” Nhưng ông đây là thần của diễn đàn mấy người.
(*) Người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp.
Triệu Đại Du: “Tình huống của công ty chúng ta đó, hai người đều hiểu rồi nhỉ?”
Chu Thanh Lạc phối hợp gật đầu.
Triệu Đại Du: “Chúng tôi nuôi chí làm được phần mềm tường lửa kiên cường nhất thế giới, đến cả END cũng không phá được, thậm chí có thể theo dõi END!”
Có vẻ Triệu Đại Du càng nói càng sục sôi, Tống Lăng mũi hừ một tiếng như khinh thường.
Triệu Đại Du không nói nữa, nhìn về phía Tống Lăng.
Triệu Đại Du là bạn thân của Chu Anh, nếu không phải Chu Anh đã từng chứng kiến khả năng thần thánh của Tống Lăng, miêu tả lại cho hắn thì hắn cũng đã đánh cái thằng ngạo mạn coi trời bằng vung trước mặt này một trận rồi.
Giờ Triệu Đại Du cảm thấy làm sếp quả thật không dễ dàng gì, phải nhẫn, phải nhường, phải cúng nhân viên kĩ thuật hạng nhất.
Trước đây hắn làm ông nội của tập đoàn Bảo Mộc, giờ làm cháu trai của người ta rồi.
Chu Thanh Lạc vội vàng giảng hoà: “Công ty không dồn lực chế tạo tường lửa kiên cố nhất thế giới sao?”
Triệu Đại Du sửng sốt: “Tường lửa đến END cũng không phá được chính là tường lửa kiên cố nhất thế giới.”
Chu Thanh Lạc khẽ khàng nhìn sang Tống Lăng, quả nhiên bề ngoài lạnh băng đã lộ ra sự bỡn cợt.
Chu Thanh Lạc định lĩnh hội tâm tình bây giờ của hắn một chút, cảm giác cầm khiên tự phòng thủ mũi giáo của mình thật là vi diệu.
Triệu Đại Du: “CV của hai cậu tôi cũng xem rồi, vậy lúc nào mới đi làm?”
Tống Lăng trưng ra vẻ mặt hờ hững “không hứng thú, cút xa bố mày ra một chút”, ánh mắt nhìn Triệu Đại Du như nhìn một hòn đá, muốn đứng dậy đi luôn.
Triệu Đại Du: “...” Kiêu ngạo.
Chu Thanh Lạc khẽ khàng vươn tay lôi hắn trở lại.
Tống Lăng: “?”
Chu Thanh Lạc nháy mắt với hắn.
Tống Lăng im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống, mặt không cảm xúc nhìn Triệu Đại Du.
Triệu Đại Du: “...” Chó sói biến thành chó bông rồi nè.
Triệu Đại Du cảm thấy nếu như tuyển người này vào công ty, hắn sẽ phải chuẩn bị sẵn thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
Nhưng công ty vẫn đang ở giai đoạn đầu, mọi người đều làm việc nhiệt tình, nhân tài là sức sản xuất lớn nhất.
Triệu Đại Du nghĩ: Chờ đến khi công ty ổn định rồi, người đầu tiên ông đây khai đao là cậu!
Triệu Đại Du cười cười: “Có điều kiện gì, cậu có thể nói.”
Gương mặt Tống Lăng lạnh lùng, đơn giản là chưa từng nghĩ tới.
Chu Thanh Lạc hỏi: “Môi trường ở công ty như thế nào?”
Triệu Đại Du: “Đều là người trẻ tuổi, không khí rất thoải mái. Cái này thì cậu yên tâm đi, mọi người đều có chung một ước mơ.”
Tống Lăng mặt không cảm xúc mở miệng, giọng nói còn có một chút vênh váo đắc ý, “Chiến thắng END hả?”
Triệu Đại Du: “...”
Chu Thanh Lạc: “...”
Chu Thanh Lạc: “Vậy công ty anh tuyển hoạ sĩ để làm những gì?”
“Để duy trì hoạt động của công ty, bọn tôi nhận làm một ít đơn hàng trò chơi, cậu có thể giúp bọn tôi thiết kế cảnh và nhân vật, phù hợp với chuyên môn của cậu.” Triệu Đại Du suy nghĩ xong lại nói: “Hai cậu có thể làm việc cùng nhau, cũng không có vấn đề gì cả.”
Tống Lăng nghiêng đầu hỏi Chu Thanh Lạc: “Thanh Lạc, cậu muốn làm ở đây hả?”
Triệu Đại Du: “Nếu như lo lắng vấn đề hoạt động thì các cậu yên tâm, công ty chúng tôi đang ở giai đoạn phát triển, cũng đang mời một vị cố vấn hoạt động dày dặn kinh nghiệm, lát nữa cô ấy tới sẽ giải thích cho hai cậu.”
Lúc này, có tiếng giày cao gót bên ngoài phòng họp, Chu Thanh Lạc đang nghĩ sao tiếng giày cao gót này lại quen như vậy thì cửa phòng họp được đẩy ra, Chu Thanh Lạc quay đầu lại, ngớ người.
Cậu không ngờ, người kia lại là Thôi Tử.
Chu Thanh Lạc thấy Thôi Tử thì vẫn rất vui, nhưng lúc cô nhìn Tống Lăng, ánh mắt ngay lập tức tối đi.
Thôi Tử gặp được bọn họ thì cũng không phản ứng kịp, ngây ra, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, “Sếp Triệu, anh tìm tôi hả?”
Triệu Đại Du chỉ vào Thôi Tử: “Đây chính là giám đốc hoạt động riêng của công ty chúng tôi, người quen cũ, nên là các cậu yên tâm đi.”
Ba người im lặng.
Triệu Đại Du không ngờ không khí giữa ba người lại kỳ quặc như vậy, “Tôi nghe Chu Anh nói, trước kia hai người cũng là nhân viên của quán cà phê của cô, được Lâu Dương giới thiệu tới đây, cô giới thiệu cho bọn họ về công ty chúng ta đi.”
Thôi Tử làm việc rất chuyên nghiệp. Mặc dù trong lòng còn rất nhiều ưu tư, nhưng vẫn giới thiệu rất chuyên nghiệp, “Công ta đang ở giai đoạn phát triển, không thu được nhiều, người đầu tư chỉ có một mình Triệu Đại Du, nhưng sếp Triệu có tiền, sẽ không ăn bớt tiền lương của mọi người. Chuyên môn của công ty là theo hướng an ninh mạng, nhưng để duy trì lợi nhuận, cũng sẽ nhận một ít công việc bên ngoài. Nhân viên công ty đều là người trẻ tuổi có nhiệt huyết, có hăng hái, có ước mơ, cũng có thực lực, hoan nghênh những người tài hoa gia nhập công ty.”
Trong nháy mắt Chu Thanh Lạc có ảo giác như quán cà phê Lời Thề vẫn còn tồn tại.
Mặc dù quán cà phê theo chủ đề có chút ghê tởm người khác, nhưng người ở bên trong thật sự đáng yêu, là một hồi ức đáng nhớ.
Chu Thanh Lạc gật đầu, “Tôi đồng ý gia nhập công ty.”
Chu Thanh Lạc lải nhải bên cạnh Tống Lăng, “Công ty tốt lắm í, thử một lần đi ha?”
Tống Lăng: “Tôi có một điều kiện.”
Triệu Đại Du: “Cậu nói đi.”
“Công ty có phụ trách cơm trưa không?”
Chu Thanh Lạc: “?”
Cậu không nghe lầm chứ, sao Tống Lăng lại quan tâm đến vấn đề liên quan đến dân sinh như vậy. Quả nhiên là càng ngày càng tiếp đất rồi.
Triệu Đại Du: “Đương nhiên là có cơm trưa rồi.”
Tống Lăng móc một tờ quảng cáo trong túi ra, đưa cho Triệu Đại Du, “Mong là công ty sẽ đặt cơm cửa hàng này, vừa kinh tế vừa đảm bảo sức khoẻ.”
Chu Thanh Lạc liếc nhìn tờ quảng cáo mà sợ hãi.
Đây là quảng cáo quán đồ ăn bên ngoài vừa mới mở của ba, đầu bếp Chu tiện lợi!
Từ bao giờ mà đã có cả quảng cáo vậy?
Tống Lăng mang tới từ lúc nào?
Triệu Đại Du vui vẻ, “Đúng lúc lắm, công ty tôi đang đặt quán này, là Thôi Tử đề cử, được lắm đó.”
Tống Lăng: “Vậy tôi tới đây làm.”
Tất cả mọi người: “...”
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Gọi anh đi! Gôn còn xa nữa không!