Chu Thanh Lạc chưa từng thấy thằng đàn ông nào lòng dạ hẹp hòi như vậy, không biết cậu đã đá hắn từ năm tháng nào rồi mà hắn vẫn còn nhớ tới tận bây giờ.
Ăn vạ(*) mặc dù muộn nhưng sẽ tới.
(*) 碰瓷: Nói về hiện tượng những người chạy ra trước đầu xe của người khác, giả vờ bị đụng xe rồi ăn vạ nhằm tống tiền.
Chu Thanh Lạc: “Trước không phải đã nói rồi sao, không thể ăn vạ hả?”
Tống Lăng mím môi, bỗng nhiên buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Chu Thanh Lạc quay đầu nhìn hắn, không ngờ người nào đó một tay lái xe, một tay với tới, vỗ lên đầu cậu rồi xoa xoa.
Chu Thanh Lạc không nhịn được mà quay đầu đi, tay Tống Lăng sượt qua khuôn mặt cậu.
“Bỏ ra, lo lái xe đi.”
Tống Lăng thu tay về, vê vê đầu ngón tay.
Mặt người nào đó cho dù bị phơi nắng đen thui, lại có mấy nốt mẩn, nhưng vẫn mềm.
“Chu Thanh Lạc, mặt của cậu thật...” Mềm.
Chữ “mềm” còn chưa nói ra, hắn đã nhận được ánh mắt muốn giết người không để lại vết tích của Chu Thanh Lạc.
Hắn lập tức ngậm miệng.
Chu Thanh Lạc tưởng hắn lại nói ra mấy câu kiểu “Cậu trắng thì đẹp hơn”, lập tức cảnh cáo nhìn hắn: “Mặt tôi thật làm sao?”
Tống Lăng: “Mặt cậu trắng thì đẹp hơn.”
Chu Thanh Lạc: “...”
Chu Thanh Lạc quyết định rồi, sau này đánh thắng lại được Tống Lăng, cậu nhất định phải đánh hắn thành phế vật, khiến cho hắn thật sự không thể chịch được nữa.
Xe đi ngang qua ngân hàng, Chu Thanh Lạc bảo dừng lại.
“Dừng lại, tôi muốn vào ngân hàng một lát.”
“Làm gì?”
“Rút tiền trị bệnh cho anh.”
“...”
Tống Lăng đạp ga tăng tốc độ.
“Có việc thật mà, anh dừng lại đi.”
Đến lúc Chu Thanh Lạc xong việc, Tống Lăng vẫn còn đứng chờ ở bên đường.
Chu Thanh Lạc thật sự muốn làm như không nhìn thấy hắn, không biết sao mắt Tống Lăng quá tốt, cậu vừa ra đã có tiếng còi.
Hơn nữa thấy dáng vẻ cậu không có ý định lên xe, hắn lại càng bấm còi liên tục.
Chu Thanh Lạc lên xe, cầm biên lai giải quyết nghiệp vụ trong tay.
Tống Lăng liếc mắt, thờ ơ hỏi: “Cậu muốn ra nước ngoài hả?”
Chu Thanh Lạc hào phóng cho hắn nhìn biên lai trong tay, “Ồ, không phải, chị tôi muốn ra nước ngoài du học, tôi phải chuẩn bị một ít quà cho chị, đây chính là thành quả hai tháng tích góp, đổi hết thành ngoại tệ, đủ thảo rồi ha?”
Tống Lăng nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của cậu, từ từ hạ khoé miệng.
“Không phải cậu coi tiền như mạng sao, còn chịu đưa tiền cho người khác hả?”
“Người khác gì? Đó là chị ruột của tôi, sinh viên của nhà chúng tôi, sau này phải hành y cứu đời làm rạng rỡ tổ tông.”
Tống Lăng nhìn ánh mắt tự hào của Chu Thanh Lạc, cười cười không thành tiếng.
Tình thân có thật, chỉ là hắn chưa từng có thôi, cũng không phải tất cả mọi người lúc nào cũng tính toán vì tư lợi, chỉ là hắn chưa từng gặp thôi.
*
Chu Thủ Lâm đến tiệm thuốc mua thuốc dị ứng, lúc đi về thì gặp được chị Lý hàng xóm.
Chị Lý hàn huyên mấy câu với Chu Thủ Lâm rồi trách cứ ông: “Ây yo, ông Chu này, sao Thanh Lạc nhà ông lại phơi đen xì vậy? Hôm đó tôi gặp thằng bé suýt thì không nhận ra, vốn dĩ Thanh Lạc đã không vạm vỡ rồi, giờ đen đi, nhìn vừa đen vừa gầy, thấy vậy tôi đau lòng lắm.”
Chu Thủ Lâm có chút tự trách nói: “Thanh Lạc gần đây đi ship đồ ăn bên ngoài.”
Chị Lý: “Con trai thì cũng phải chăm sóc thân thể chứ, giờ các cô gái đều thích con trai trắng nõn trắng nà, không thích mấy ông chủ yếu ớt đâu. Thanh Lạc có ngoại hình đẹp, tìm công việc trong nhà làm, tốt hơn là ship đồ ăn.”
Tạm biệt chị Lý, Chu Thủ Lâm càng nghĩ càng thấy có lỗi với đứa trẻ Chu Thanh Lạc này.
Xem ra không thể để cho Thanh Lạc tiếp tục ship đồ ăn nữa, vừa đen vừa gầy, sau này sẽ không có cô nào thích.
Lúc Chu Thủ Lâm về nhà, đúng lúc Chu Thanh Lạc và Tống Lăng trở về.
Dáng vẻ Tống Lăng vui vẻ vênh váo, nhưng vẻ mặt Chu Thanh Lạc không dễ nhìn lắm.
Chu Thủ Lâm: “Thanh Lạc, sao con không vui vậy? Có phải bệnh nặng lắm không?”
Đương nhiên Chu Thanh Lạc không vui rồi.
Tống Lăng lập tức tiếp lời: “Chú Chu ạ, bệnh dị ứng ánh mặt trời này của Thanh Lạc, bác sĩ bảo không thể làm công việc ngoài trời, cháu vừa mới khuyên cậu ấy đừng ship đồ ăn nữa, cậu ấy giận cháu, nói đừng có xía chuyện của cậu ấy.”
Chu Thanh Lạc: “?”
Mặt Tống Lăng không cảm xúc, mắt nhìn thẳng, đứng không thẹn với lương tâm.
Chu Thanh Lạc: “Ba, ba đừng có nghe anh ta nói.”
Tống Lăng: “Thanh Lạc bị dị ứng với tia cực tím ạ, phơi nắng trong thời gian dài sẽ rất dễ bị ung thư.”
Chu Thanh Lạc tức giận trừng mắt nhìn Tống Lăng: “Ba, Tống Lăng bắt tay với bác sĩ để lừa con.”
Tống Lăng: “Cháu không làm.”
“Anh nói to như vậy, chắc chắn là vì chột dạ.”
Tống Lăng: “Sao tôi lại phải làm như vậy chứ?”
Hai người cậu một câu, tôi một câu, Chu Thủ Lâm luống cuống, “Thanh Lạc à, từ mai con đừng ship đồ ăn nữa nhé, đổi sang việc khác đi.”
Tống Lăng vội vàng phụ hoạ: “Cháu tán thành ạ.”
Chu Thanh Lạc im lặng, hình như đang dao động.
Tống Lăng thở phào nhẹ nhõm, “Cháu đi ra ngoài gọi điện chút ạ.”
Tống Lăng gọi điện cho Thôi Tử, “Giờ cô gọi cho Chu Thanh Lạc, nói về việc quán cà phê đang tuyển người.”
“Sếp, anh cũng nhìn thấy tác phẩm của Chu Thanh Lạc rồi phải không? Tác phẩm của cậu ấy...” Đúng là vô cùng tinh xảo.
Tống Lăng cắt ngang: “Ngay lập tức.”
“Vâng.”
Thôi Tử cúp điện thoại, cảm thấy sếp nhà mình thật sự là một người sếp tốt, cầu hiền nhược khát(*).
(*) 求贤若渴:Thành ngữ chỉ thái độ sốt sắng và quý trọng trước người tài.
Tống Lăng để điện thoại xuống mới phát hiện ra mấy bức ảnh Thôi Tử đã gửi cho hắn khoảng hai giờ trước.
Một giờ trước Thôi Tử gửi cho hắn mấy bức ảnh.
Là ảnh áp phích tuyên truyền.
Ý tưởng bức tranh mới mẻ độc đáo, màu sắc phối hợp nhẹ nhàng, dưới góc phải còn có một cái cốc béo được nhân hoá khiến cho người ta rất thích thú, có thể trở thành linh vật của quán.
Lần đầu tiên Tống Lăng cảm thấy đồ vật cute cũng rất đáng yêu.
[Thôi Tử]: Sếp, khả năng hội hoạ của Chu Thanh Lạc thực sự rất tốt. Giờ tôi đã hiểu vì sao anh lại quyết định dùng sáng tác của cậu ấy làm ảnh bìa thiệp kỉ niệm rồi!
[Thôi Tử]: Tuyển được cậu ấy vào quán, sau này áp phích, banner, bản tin ở trong quán đều dựa vào cậu ấy rồi!
[Thôi Tử]: Vừa hoàn mỹ vừa chuyên nghiệp, mỗi một nhân tố ở bên trên đều là tự sáng tác!
[Thôi Tử]: Mắt nhìn của sếp thật tinh tường, tôi nhất định sẽ kí hợp đồng với cậu ấy!
Tống Lăng nhếch nhếch khoé miệng, xoay người trở về.
Chu Thanh Lạc đang nghe điện thoại, đang bàn chuyện tiền lương, thù lao làm việc,... Chu Thủ Lâm ở bên cạnh nghe.
Người gọi tới là Thôi tử, cô nói: “Quán của chúng tôi đang cần một hoạ sĩ, một tuần một bản tin, một tấm thẻ đưa cho khách, vẽ figure,... Tôi cũng thấy CV của cậu ở trên mạng rồi, cảm thấy cậu có thể thử, cậu cân nhắc một chút, tuyệt đối không phải là tôi mở cửa sau cho cậu, chỉ đơn thuần là rất tán thưởng năng lực của cậu. Tôi biết năng lực của cậu không chỉ như vậy, nhưng cậu có thể bắt đầu tại quán của chúng tôi, dù sao thì khách tới quán chúng tôi đều là người yêu thích truyện tranh.”
Thôi Tử nói rất chân thành, cậu có chút xúc động, “Vậy để tôi suy nghĩ một chút.”
Chu Thanh Lạc cúp điện thoại xong, Chu Thủ Lâm hỏi: “Có phải con có cơ hội công việc mới rồi không?”
Chu Thanh Lạc: “Lần trước con giúp chị Thôi sửa lại áp phích cho quán cà phê của chị ấy, chị ấy rất hài lòng, bảo là muốn con đến làm hoạ sĩ của quán, tiện đường hỗ trợ luôn.”
Chu Thủ Lâm vừa nghe đã vui vẻ ra mặt: “Trùng hợp vậy, Thanh Lạc, gần đây không phải con rải CV sao, công việc này ba thấy cũng được đó.”
Sau khi chuyện của Chu Thanh Mộc được quyết định xong, Chu Thanh Lạc quả thật muốn đổi nghề, không làm shipper đồ ăn nữa, nhưng vì trình độ học vấn không ổn lắm, cho dù CV của cậu có kèm thêm một ít tác phẩm nhưng chắc đã bị đào thải ở vòng hồ sơ.
Nhưng cậu và Thôi Tử không quen không biết, cậu không có cảm giác đó với cô ấy, cũng không muốn nhận ý tốt của mẹ cô ấy.
Nhưng Thôi Tử nói cô nhìn trúng năng lực của cậu...
Có điều Tống Lăng là VIP của quán cà phê kia...
Lúc này, Tống Lăng lên tiếng, “Quán cà phê kia ổn áp lắm, hỗ trợ đủ loại bảo hiểm, nghe nói hàng năm còn được tăng lương 10%.”
Chu Thanh Lạc: “Vậy anh biết hết.”
Tống Lăng trầm ngâm, “Chu Thanh Lạc, suy nghĩ không bằng hành động, suy nghĩ xem nếu tiếp tục ship đồ ăn, nhẹ thì huỷ dung, nặng thì ung thư da.”
Chu Thanh Lạc: “...”
Tống Lăng cười không rõ ý tứ, nhỏ giọng nói: “Không phải cậu muốn sống thật khoẻ mạnh sao? Ung thư da chết đấy.”
Con ngươi của Chu Thanh Lạc co lại, “Anh đừng có mà doạ tôi, tôi còn lâu mới sợ.”
Tống Lăng: “Thế cơ à?”
“...” Mấy chữ âm dương quái khí này của người nào đó, thật là sát nhân chu tâm(*).
(*) 杀人诛心: Có nghĩa là hủy hoại tiêu diệt một người, tốt nhất là nên vạch trần động cơ và ý định của hắn.
Chu Thủ Lâm rửa xong nho, đi ra khỏi phòng bếp, “Ba cảm thấy Tiểu Tống nói không sai đâu, Thanh Lạc con đi xem thử chứ, không được thì nghỉ. Lại đây, Tiểu Tống, tự nhiên đi cháu, ăn chút nho, hai đứa nói chuyện, ba ra ngoài chút.”
Nếu như từ chối nữa thì Chu Thanh Lạc lại có vẻ làm kiêu, cậu nhận lấy nho trong tay Chu Thủ Lâm, đặt trên bàn trà, “Tới đây ăn chung đi.”
Nho màu tím đậm chắc nịch, Chu Thủ Lâm rửa rất sạch, từng quả như phát sáng.
Tống Lăng nhìn chằm chằm vào đĩa nho này, ngay lập tức ngực khó thở, đầu óc trống rỗng, trước mắt là bóng tối, mùi mục nát thối rữa chui vào mũi hắn, như rơi xuống địa ngục.
Từng quả nho này như con ngươi, tràn lên từ bốn phương tám hướng, leo lên người hắn, chui vào cổ họng hắn, xé thực quản của hắn, cào dạ dày của hắn, dùng giọng nói của Tống Triệu Quang rêu rao: “Mày ăn đi, mày ăn nữa đi, ăn cho chết đi.”
Chu Thanh Lạc ngắt một quả nho bỏ vào miệng mới phát hiện ra Tống Lăng mặt xám ngoét vẫn còn đang đứng tại chỗ, mồ hôi đầm đìa.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nho, miệng khẽ nhếch, nhưng khó thở, hai tay siết chặt, ánh mắt vừa chán ghét vừa kinh hoàng.
Dường như hắn muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng lại cố chấp ép bản thân, không cho mình trốn đi, cả người run rẩy đối đầu với nho.
Chu Thanh Lạc cũng từng trải nghiệm điều này.
Lúc nhỏ cậu ra ngoài chơi, vô tình rơi xuống hồ, trong hồ có rất nhiều trứng ếch, còn có rất nhiều nòng nọc. Những trứng ếch trơn nhẵn kia bám vào người cậu, nòng nọc đen thùi lùi chui vào trong người cậu. Từ đó, vô số lần cậu nghĩ tới, răng nanh của nòng nọc dài ra gặm mình, những trứng ếch kia quấn chặt lấy cậu.
Về sau, chỉ cần nhìn thấy một đám nòng nọc, cậu đã liều mạng chạy thật nhanh.
Sau này trưởng thành rồi, bác sĩ chữa trị giải mẫn cảm(*) cho cậu, chính là phản ứng này của hắn.
(*) 脱敏治疗: Trong y học, giải mẫn cảm là một phương pháp để giảm hoặc loại bỏ phản ứng tiêu cực của sinh vật đối với một chất hoặc kích thích.
Đối với Chu Thanh Lạc mà nói, giải mẫn cảm thật sự là một kiểu tự ngược, không chạm vào là được, không phải là bất đắc dĩ thì cậu không đi chữa làm gì.
Nho, hoặc có lẽ tuổi thơ của Tống Lăng đã gặp phải sự sợ hãi nghẹt thở và thống khổ.
Chu Thanh Lạc vội vàng cất nho đi, lại đi về chỗ đó, lẩm bẩm giống như đang trấn an mình: “Được rồi, được rồi, không sao nữa rồi.”
Cả người Tống Lăng cứng đờ, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào chỗ đặt nho, đứng không nhúc nhích.
Địa ngục đáng sợ trong đầu bỗng nhiên biến mất.
Chu Thanh Lạc đứng ở bên cạnh hắn, vẫn nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, người Tống Lăng mềm nhũn, hắn thở ra từng hơi, như đã sống sót sau tai nạn.
Chu Thanh Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa khăn giấy cho hắn, “Nào, lau mồ hôi đi.”
Tống Lăng quay đầu kinh ngạc nhìn cậu, máy móc cầm khăn giấy lên lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt dần dần lấy lại tiêu cự, mí mắt hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi.”
“Không dám đối mặt trực tiếp thì trốn đi, ép bản thân làm gì.” Chu Thanh Lạc nghiêm túc nói: “Chưa từng nghe nói câu này sao, không có việc gì khó, chỉ cần chạy trốn đi.”
Tống Lăng cười, khôi phục lại dáng vẻ uể oải, dường như sự sợ hãi vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác. Nếu như không phải sự mệt mỏi và hoang mang không che giấu được trong mắt hắn thì Chu Thanh Lạc đã thật sự nghĩ là hắn không sao.
“Chu Thanh Lạc, như vậy không chính đáng đâu nha.”
Chu Thanh Lạc khá có kinh nghiệm đối phó với chuyện kiểu này, những lúc như bây giờ, bác sĩ sẽ nghĩ biện pháp để giúp cậu dời sự chú ý, làm vài chuyện mà cậu thích.
Chu Thanh Lạc vỗ vai hắn một cái nhẹ, chỉ vào phòng: “Cùng đi xem phim thả lỏng một chút không?”
Tống Lăng ngẩn ra, nhìn cái giường Chu Thanh Lạc đã dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, lại nhìn dáng vẻ thành thật của cậu, nhướng mày.
Chu Thanh Lạc kéo ngăn kéo ở bàn học ra, bên trong có xếp mấy cái đĩa mềm chỉnh tề.
Tống Lăng nghĩ, hoá ra Chu Thanh Lạc còn có sở thích sưu tầm nữa.
Chu Thanh Lạc: “Anh thích kiểu gì? Kích thích hay nhẹ nhàng?”
Tống Lăng nhướng mày: “Kích thích.”