Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây

Chương 67: Chương 67: Khiến người khác yêu thích đến đòi mạng




Editor: Sanyu

Trước giờ Chu Thanh Lạc chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra cậu vẫn luôn rất nhút nhát khi bày tỏ tình cảm của mình, cậu luôn nghĩ đó là một chuyện riêng tư.

Mấy loại chuyện lãng mạn mờ ám này chỉ nên xảy ra ở mấy nơi chỉ dành riêng cho hai người.

Ví dụ như trong phòng ngủ đóng chặt cửa.

Cậu không bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có những hành động khác lạ ở bên ngoài, trước mặt Tống Lăng, cậu vẫn luôn bảo thủ, nhút nhát, vừa muốn kiềm chế lại vừa xoắn xuýt.

Nhưng Tống Lăng thì khác.

Con đường trưởng thành của hắn quá gập ghềnh, trong con người hắn tồn tại hai nguồn năng lượng cực đoan, một kiểu thờ ơ và điên cuồng, mang theo sức mạnh của sự hủy diệt, không gì có thể ngăn cản được.

Nhưng khi cởi bỏ lớp vỏ bọc này, hắn chỉ như một đứa trẻ mười tuổi, bộc lộ mong muốn của bản thân một cách đơn giản và thẳng thắn, không hề che giấu.

Chỉ cần hắn muốn, hắn đều sẽ tùy tâm sở dục, tự theo ý mình thích làm gì thì làm nấy, liều mạng và thẳng tay.

Giống như một người điều khiển, không cần đến lý trí gì hết.

Nếu không có ai kéo hắn lên, hắn sẽ sống trong hoang tưởng và làm theo phương pháp và cách làm của riêng mình, bất chấp đúng sai.

Cũng giống như trước đây, hắn không muốn sống nên mới mặc cho người khác làm tổn thương đến mình, như một công cụ vô cảm, lãnh đạm, một lòng chỉ nghĩ đến hủy diệt.

Lại giống như hiện tại, hắn điên cuồng muốn chiếm giữ cậu, thậm chí ngay cả cơ hội hít thở cũng không tha.

Chu Thanh Lạc trước giờ chưa từng nghĩ qua, bản thân hướng đạo phật cầu bình an, lại cứ khăng khăng thích một người điên cuồng và nóng nảy như vậy.

Bản thân hắn dường như lúc nào cũng trong trạng thái bùng cháy, mà cậu cũng sắp bị làm cho tan chảy đến nơi rồi.

Chu Thanh Lạc cũng kìm lòng không đậu mà nhắm mắt lại, đưa tay ôm eo hắn.

Tiếng răng môi dây dưa và hơi thở nặng nề trong không gian xa lạ này vừa ngọt ngào vừa kích thích.

Thỉnh thoảng ngoài cửa có người qua lại, có người vặn nắm cửa nhỏ giọng phàn nàn tại sao nhà vệ sinh lúc nào cũng thấy hỏng, Chu Thanh Lạc cả người căng thẳng đến nỗi cứng đờ, mà Tống Lăng lại càng ngày càng táo tợn hơn, tay hắn lần mò từ vai xuống phía dưới cạp quần cậu, hắn nắm lấy eo cậu, vén vạt áo lên cẩn thận luồn tay vào, bàn tay đặt lên eo nhẹ nhàng xoa bóp.

Tống Lăng hơi tách ra, lời lẽ đậm chất bỡn cợt: “Eo của vợ thật là mềm.”

Toàn thân Chu Thanh Lạc run lên, cả người cậu nóng rực, mà bàn tay Tống Lăng lại lạnh lẽo, trượt trên làn da nhạy cảm trên eo, cậu không nhịn được muốn nhúc nhích thì Tống Lăng bỗng thu tay lại, hai người tựa sát vào nhau.

Chu Thanh Lạc đột nhiên tỉnh táo lại.

Suýt thì cọ ra lửa thật.

Chu Thanh Lạc nhanh chóng đẩy Tống Lăng ra, lùi lại phía sau một chút, giữ khoảng cách với Tống Lăng.

Nhưng Tống Lăng làm gì có chuyện nghe theo, dứt khoát không cho cậu có cơ hội chạy thoát.

Chu Thanh Lạc mặt đỏ bừng: “Tống Lăng, anh đừng quậy nữa.”

Tống Lăng nhẹ nhàng hôn lên trán Chu Thanh Lạc, nhìn người nào đó trong lòng mình xấu hổ đến mức muốn ngất luôn tại chỗ, có lẽ là do quá căng thẳng, ánh mắt cậu vẫn sáng rực, đôi mắt đảo qua, ánh sáng lấp lánh, cảnh đẹp ý hay.

Tống Lăng lùi lại một chút, day day trán, cười khẽ.

“Thanh Lạc, nếu có một cây kem vị dâu và kem vị vani, em sẽ chọn vị nào? Em có muốn ăn không?”

Chu Thanh Lạc gật đầu.

“Nói chuyện.”

“Có!”

Tống Lăng nghiêng đầu sang một bên, cắn nhẹ vào vành tai cậu, thấp giọng nói: “Anh sẽ quết kem lên người em, sau đó vừa liếm vừa cắn, chậm rãi ăn em.”

“!”

“Thanh Lạc, đây mới là liếm và cắn.”

Chu Thanh Lạc đã xấu hổ muốn độn thổ rồi, lấy tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, dựa vào vai Tống Lăng, tùy ý để cho tay Tống Lăng du tẩu ở trên eo cậu.

Tống Lăng ôm chặt lấy cậu, không hề che giấu sự nóng bỏng của bản thân, khàn giọng nói: “Thanh Lạc, đây mới chính là tình yêu, đã hiểu chưa?”

Vì Tống Lăng mà Chu Thanh Lạc bỏ lỡ thời gian ngủ trưa, nếu không có thợ đến sửa nhà vệ sinh gõ cửa, có lẽ Tống Lăng đã hôn rách môi cậu rồi bóp gãy vòng eo ấy luôn rồi.

May mà hôm nay cậu mặc một cái quần có thắt lưng, cạp quần khá chật, nếu không Tống Lăng ắt hẳn đã...

Anh thợ sửa chữa gõ cửa, hét lên: “Bên trong có ai không? Nhà vệ sinh bị hỏng à? Tôi đến sửa nè.”

Chu Thanh Lạc hốt hoảng sửa sang lại quần áo, kéo Tống Lăng kiếm chỗ trốn.

Tống Lăng có chút buồn cười, trầm giọng nói: “Trốn cái gì?”

Chu Thanh Lạc phớt lờ hắn, muốn một mình trốn vào nhà vệ sinh.

Tống Lăng từ từ lấy điếu thuốc trong túi ra, cho vào miệng rồi bật lửa ra, châm điếu thuốc và hít một cái.

Chu Thanh Lạc: “?” Anh ấy vẫn còn hút thuốc lá hả?

Thấy cửa sắp bị mở ra, dưới tình hình cấp bách, Chu Thanh Lạc cũng chẳng còn thời gian kiếm chỗ trốn, vội vàng cầm điếu thuốc nhét vào miệng mình, tay cầm bật lửa với vẻ mặt bối rối.

Không biết châm lửa.

Tống Lăng cắn điếu thuốc, im lặng cười cười, rút điếu thuốc trong miệng Chu Thanh Lạc ra thay vào điếu thuốc của chính mình, rồi tự châm một điếu khác, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

Chu Thanh Lạc bỗng nhiên nhớ tới Tống Lăng cũng từng hút thuốc trong đêm tiệc chia tay Giang Thời Ngạn, lúc đó trông hắn có chút cô đơn, từng làn khói như chất chứa một câu chuyện nào đó.

Nhưng hiện tại, vẻ mặt của hắn lại mang theo dục vọng hơi giảm sút, ánh mắt vừa mê li vừa mập mờ, không cẩn thận một cái khiến người khác nhìn ra, lúc này mỗi một làn khói đều là tai nạn chết người.

Cũng may hôm nay cả hai người đều mặc quần áo rộng rãi, áo khoác ngoài dài nên có thể che đậy lại.

Anh thợ vừa bước vào cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là hai cậu thanh niên xã hội quấn quấn quần áo phì phèo điếu thuốc, một đứa thì chảnh chó kiêu ngạo đang nuốt mây thổi khói, một đằng thì mặt đỏ hít thuốc, như thể đang chột dạ vì làm điều gì đen tối.

Cái người đang nhả khói như mây kia trên người còn có hình xăm, ánh mắt thờ ơ vẻ mặt cao ngạo, vừa nhìn cái đã thấy như một đại ca xã hội đen kinh nghiệm đầy mình, không có vẻ nào là người tốt.

Người còn lại thì tay cầm điếu thuốc nhưng lại không hút lại càng trông quỷ dị, nhưng nhìn chung thì vẫn giống một cậu bé lương thiện, cầm điếu thuốc như đang cầm cây kẹo mút, tư thế cũng không quen thuộc cho lắm.

Có lẽ là lần đầu hút thuốc, chắc là mới bị sặc nên mặt mới đỏ như thế.

Anh ta biết ngay mà, trong nhà vệ sinh chắc chắn có người đang lén lút hút thuốc, lại còn mượn cớ anh ta đến sửa chữa, mấy chuyện này anh ta đã đụng phải quá nhiều lần rồi.

Nhà vệ sinh làm gì có chuyện dễ dàng hỏng như vậy chứ.

Cậu bé lương thiện Chu Thanh Lạc không biết hút thuốc, cầm điếu thuốc vẫn đang cháy trong tay.

Thợ sửa chữa: “Hai cậu em này, trong này không được hút thuốc, tòa cao ốc này có hệ thống cảnh báo khói lửa, lỡ như làm chuông báo reo lên thì hai người chịu trách nhiệm bồi thường đó.”

Chu Thanh Lạc lập tức vặn vòi nước dập tắt điếu thuốc: “Được ạ, tôi không hút nữa, cảm ơn đã nhắc nhở.”

Thợ sửa chữa quay đầu lại vừa định nhắc nhở người đàn ông xăm hình nhưng lại bị ánh mắt của hắn làm gạt bỏ ý định.

Con ngươi của người này chếch lên trên, đuôi mắt vẫn hếch lên, mang theo một sự tàn nhẫn khó tả, khi gương mặt không có chút biểu cảm gì nhìn chằm chằm vào người khác, người nào nhát gan một chút chắc sẽ run lên bần bật, ánh mắt có chút thần bí khó lường, không biết chừng giây tiếp theo hắn có tung nắm đấm hoặc rút dao xiên cho bạn một phát hay không.

Nhưng anh thợ sửa chữa cũng là người từng trải.

Thời còn trẻ anh ta cũng có một thời không hiểu chuyện và ngu dốt, biết rằng những người như vậy cũng không đáo để là mấy, những nhóm người như vậy thì thường được xưng là sói đầu đàn.

Sói đầu đàn rất để ý thể diện, có lẽ cái người trông có vẻ hơi ngoan kia là đàn em vừa mới thu nạp của hắn, nếu khiến hắn mất mặt trước mặt đàn em của mình, vậy thì tên sói kia rất có thể ra tay lấy lòng bàn tay anh ta làm gạt tàn thuốc lá.

Vừa là để tạo dựng uy tín vừa là để trừng phạt kẻ khác, một phát trúng hai con chim.

Cũng chỉ là cái trò cũ rích.

Nếu không phải anh ta bây giờ phải kiếm tiền nuôi vợ nuôi con thì có lẽ đã dạy dỗ hắn một trận ra trò luôn rồi.

Thợ sửa chữa: “Nhóc con muốn hút thuốc thì xuống dưới mà hút.”

Tống Lăng âm thầm dập điếu thuốc trên bệ rửa mặt rồi ném vào thùng rác.

Thợ sửa chữa nháy mắt về phía Chu Thanh Lạc: “Nếu chú em không biết hút thuốc thì đừng nên hút, hút thuốc có hại cho sức khỏe.”

Chu Thanh Lạc gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng.”

“Lần sau để tôi bắt gặp các cậu lại hút thuốc ở đây, tôi sẽ gọi bảo an đấy, bảo an sẽ không dễ nói chuyện như tôi đâu.”

Chu Thanh Lạc: “Vâng vâng vâng.”

Thợ sửa chữa thu dọn đồ nghề, ra hiệu rồi rời đi, lúc ra cửa còn nhìn Chu Thanh Lạc một cái đầy ẩn ý, khẽ làm động tác là gọi điện thoại cho anh ta, từ khẩu hình môi của anh ta Chu Thanh Lạc đọc ra, anh ta nói “110“.

Chu Thanh Lạc: “?” Sao cậu lại tự dịch biểu cảm này là “nếu cậu bị ép buộc, thì hãy cho tôi biết” nhỉ?

Thợ sửa chữa vừa mới đi, Chu Thanh Lạc liền thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bệ rửa mặt, hai chân mềm nhũn ra.

Tống Lăng có chút buồn cười: “Chu Thanh Lạc, em đây là yêu sớm sợ bị bắt gặp à?”

Chu Thanh Lạc tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Anh còn ở đó mà không biết ngượng, đây là nơi công cộng đấy.”

“Cũng chẳng có ai, sao phải ngại?”

“Thợ sửa chữa vừa nãy không phải người à?”

“Em yên tâm đi, anh sẽ không để bất cứ ai nhìn thấy đâu.”

“Sau này nếu anh có phát bệnh thì tự mình điên đi, đừng kéo em vào.”

“Em mềm mại như vậy, để người khác dòm ngó anh chịu sao nổi?”

“Anh im đi.”

“Muốn anh im miệng thì em dùng phương pháp như lúc nãy đi, thêm lần nữa không?”

Lúc này Chu Thanh Lạc đã bình tĩnh lại, cũng không tiếp tục chủ đề dễ khiến hắn chệch đường ray nữa, vì vậy liền hỏi hắn: “Anh lấy thuốc ở đâu ra?”

Tống Lăng: “Anh từng nhìn thấy có người hút thuốc ở trong này, để đề phòng thì anh đã chuẩn bị trước đó.”

“...” Hóa ra cái người này đã tính toán sẵn luôn rồi!

Còn chưa đợi Chu Thanh Lạc mở miệng, Tống Lăng đã nói một cách không biết ngượng là gì: “Đúng vậy, anh đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ đợi em đến rồi hôn em.”

“...”

Tống Lăng giơ điếu thuốc trong tay lên: “Xong việc là có thể hút điếu thuốc.”

“...”

Chu Thanh Lạc rửa tay, liếc nhìn hắn qua gương một cái: “Sao anh không giống như lần trước ý, dùng tay tự dập thuốc cho nhanh, bây giờ lại còn dập một cách bình thường như vậy?”

Tống Lăng cười đểu: “Hôm đó là do anh nghe thấy em mắng anh là thiểu năng, nên anh mới cố ý dọa em thôi.”

Chu Thanh Lạc buồn cười: “Em có một người bạn muốn biết là lấy ngón tay dập thuốc liệu có nóng không.”

Tống Lăng khẽ giọng cười: “Không nóng bằng cơ thể của em.”

“...”

Chu Thanh Lạc chậm rãi rửa tay, sau đó rửa mặt, hất tay vẩy nước vào mặt Tống Lăng, rồi chuồn khỏi người hắn như một con chạch, tươi cười chạy về phòng làm việc.

Tống Lăng lau nước trên mặt đi rồi cười thầm.

Chẹp.

Người nào đó đúng là khiến người ta yêu thích đến đòi mạng.

Chu Thanh Lạc trở lại văn phòng, ngồi lại chỗ làm việc, mặc dù hormone trong cơ thể đã trở lại bình thường rồi nhưng cậu vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên như lửa đốt.

Chiều nay làm thế nào để tiếp tục làm việc đây?

Thợ sửa chữa cầm theo đồ nghề bảo trì đi qua văn phòng làm việc thì vừa đúng lúc gặp Lương Khâu trở về từ bên ngoài hỏi: “Anh thợ, sao nhà vệ sinh hỏng hoài vậy, đã sửa ổn chưa anh?”

Chu Thanh Lạc cảm thấy chột dạ, im lặng ngồi uống nước.

Thợ sửa chữa: “Nhà vệ sinh không có hỏng.”

Lương Khâu: “Không đúng, vừa nãy tôi thấy ngoài cửa ghi biển cấm vào, khóa cũng không mở được.”

Thợ sửa chữa: “Có một tên lưu manh lớn dẫn theo một tên lưu manh nhỏ ở trong đó hút thuốc, để tránh bị hệ thống báo động khói phát hiện ra nên khóa cửa lại.”

Chu Thanh Lạc loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lương Khâu và thợ sửa chữa, nghe có chút buồn cười.

Lưu manh lớn dẫn theo lưu manh nhỏ hút thuốc...

Hóa ra vừa nãy anh thợ nói câu “110”, có lẽ là cho rằng cậu bị Tống Lăng ép đi hút thuốc.

Lương Khâu đi tới, liếc nhìn Chu Thanh Lạc một cái, cúi gằm người nhìn chằm chằm vào cậu: “Thanh Lạc sao môi cậu lại sưng lên thế kia? Lại còn bị rách một chút nữa.”

Chu Thanh Lạc thở ra một hơi, gãi gãi đầu cười nói: “Ò, vừa nãy tôi ăn đậu hũ thúi cay, vừa cay vừa nóng nên lỡ miệng cắn một cái.”

Nói đến ăn, Lương Khâu lập tức thích thú: “Hả? Quán đậu hũ thối nào vậy? Ăn ngon không?”

Chu Thanh Lạc lắc đầu, trên mặt lộ vẻ chê nha: “Cũng thường thôi, mùi vị không ổn lắm.”

Tống Lăng ở bên cạnh lặng lẽ hắng giọng.

Lương Khâu cười cười đáp: “Vậy hôm nào tôi đi thử xem, sau này cậu đi ăn nhất định phải rủ tôi đi cùng đấy nhé.”

Chu Thanh Lạc cười lắc đầu: “Cậu đi ăn quán khác đi, quán này thật sự ăn không ngon đâu.”

Tống Lăng bất thình lình lên tiếng: “Đậu hũ thối của quán này vừa nóng vừa cay nên chỉ bán cho Chu Thanh Lạc.”

Lương Khâu: “?” Hóa ra đại thần cũng biết nói một câu dài?

Chu Thanh Lạc nhất thời hít thở không thông, ho khan hai tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình.

Lương Khâu tỏ ra khó hiểu: “Sao tôi lại cảm thấy lời hai người nói không phải là nói về đậu hũ thối nhỉ?”

____________________

Tác giả có điều muốn nói:

Tiếp tục theo dõi tình tiết ở chương tiếp theo nha, trời lạnh rồi, đã đến lúc cho nhà họ Tống phá sản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.