Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây

Chương 80: Chương 80: Lúc nào có thể hiểu sâu sắc?




Chu Thanh Lạc không để ý tới Giang Thời Ngạn bị mắng ngây ra không kịp phản ứng. Cậu dửng dưng nhìn cậu ta một cái rồi đi.

Chu Thanh Lạc không nói cho cậu ta biết, túi tài liệu kia là thứ mà hôm cuối cùng quán cà phê đóng cửa, Thôi Tử đã ôm nó khóc rất lâu, cuối cùng cô ném nó vào quán cà phê Lời Thề.

Giang Thời Ngạn nhìn bánh matcha mousse tinh xảo trong túi và văn kiện ở trên tay, không biết phải tiếp thu như thế nào.

Giang Thời Ngạn vốn không dám mở những tài liệu này ra. Cậu đã có thói quen trốn tránh, vẫn muốn chờ đợi, chờ một khoảng thời gian sau sẽ ổn hơn thôi.

Rồi sẽ đến một ngày, nhà họ Tống không còn mạnh như vậy nữa, nhà họ Giang không cần nhìn sắc mặt nhà bọn họ, đến lúc đó sẽ tốt thôi.

Nhưng không ngờ, nhà họ Tống cực kì giống một cây đại thụ, bao nhiêu năm qua cành lá càng ngày càng tươi tốt, đã nhanh chóng che khuất bầu trời rồi.

Tống Cẩm Dịch là người có IQ cực kì cao. Y đã dùng tài hoa và thiên phú không ai sánh kịp để thao túng tất cả, lợi dụng sự ích kỉ và tham lam của con người, với ý đồ dùng quyền và tiền làm cho lương tri con người phai mờ.

Nhiều năm như vậy, quả thật y đã rất thuận lợi. Nhiều năm như vậy, chuyện của Tống Lăng, không ai dám nói, cũng chẳng ai dám hỏi.

Lần này, y lấy 50% cổ quyền của Bảo Mộc ra mê hoặc cậu.

Và cậu xiêu lòng.

Nhưng Tống Lăng đã thay đổi rồi. Hắn không chỉ là một công cụ nữa mà bắt đầu có suy nghĩ và tam quan, có mục tiêu và dục vọng, có niềm tin và sự kiên trì của bản thân.

Những thứ mà bao nhiêu năm qua Tống Cẩm Dịch vẫn luôn liều mạng cướp lấy đó, hắn đã tìm lại từng thứ từng thứ một.

Trước khi ra nước ngoài, Tống Lăng đã nói chuyện với cậu, con người không phải chỉ biết cá lớn nuốt cá bé, chưa từng thấy không có nghĩa là không tồn tại, tất cả mọi người đều có quyền sống hạnh phúc.

Hắn nói cuộc sống trước kia quá tệ, phải thoát ra sớm hơn, làm chút chuyện mình thích đi.

Đúng vậy, cuộc sống trước kia quá tệ.

Giang Thời Ngạn ngồi xuống, mở túi tài liệu ra, đều là ảnh chụp mấy đoạn chat trên mạng, bị người ta in ra, trên đó còn có chữ.

Giang Thời Ngạn nhận ra, đó là chữ viết của Thôi Tử.

Tờ thứ nhất là lúc cậu dùng bút danh Lời Thề vẽ tranh trên Tieba, có người đã để lại tin nhắn cho cậu.

[Khoai tím nhỏ]: Bánh matcha mousse mẹ tôi làm rất ngon nhưng lại không có ai mua. Mẹ rất buồn. Ba tôi lại vừa ly dị với mẹ nữa. Tôi phải an ủi mẹ như thế nào đây?

Phía dưới có tin nhắn trả lời của cậu.

[Lời thề]: Quán mẹ cậu ở chỗ nào?

[Khoai tím nhỏ]: Ở đường Tây thành phố A, quán bánh ngọt Duy Nhất.

Trên tấm ảnh này còn có chữ viết tay:

[Nam thần của mình là một người lương thiện, dịu dàng]

Giang Thời Ngạn nhận ra, đây là nét chữ của Thôi Tử.

Tấm ảnh thứ hai là tin nhắn cậu đã từng post lên Weibo, ảnh chụp cửa quán bánh ngọt, còn gắn thêm định vị.

[Matcha mousse của quán bánh ngọt Duy Nhất ngon lắm]

Giọng văn máy móc, hoàn toàn không giống với tin nhắn cậu hay đăng lên Weibo.

Năm ấy cậu 16 tuổi, Tống Lăng 13 tuổi, Tống Lăng nói: “Có matcha mousse ở một quán bánh ngọt ngon lắm, tôi mua cho cậu ăn nhé.”

Tống Lăng mua về, cậu ăn xong, Tống Lăng lại quấn lấy cậu để cậu post Weibo.

Giang Thời Ngạn không dám lật sang trang tiếp, nhưng lại tự ngược lật từng trang từng trang, có mặt bìa truyện tranh mới của cậu, có ảnh trên Weibo của cậu, mỗi một tấm Thôi Tử đều nghiêm túc ghi lại những lời trong lòng.

[Nam thần của mình kí hợp đồng với mạng Ngôi sao rồi! Vui quá, kho báu nhỏ của mình cuối cùng cũng được rất nhiều người biết đến rồi! Cố gắng lên!!]

[Nam thần của mình xuất bản sách rồi! Anh ấy còn có một fan nhiều tiền, á á á!] [Thật nhiều người thích anh ấy! Cố gắng lên!]

[Nam thần của mình còn lâu mới đạo nhái, không bao giờ, cố gắng lên!]

[Nam thần của mình cuối cùng cũng thành đại thần rồi, kho báu nhỏ của mình cuối cùng cũng hot rồi, cố gắng lên!]

[Hình như anh ấy yêu rồi, người kia là nam, xuỵt, chúc mừng! Cố gắng lên!]

...

Trang A4 cuối cùng, phía trên chỉ có mấy chữ viết ngoáy.

[Đợi anh ấy nói lời xin lỗi, cố gắng lên nhé.]

Tập tài liệu rất dày, là bằng chứng trưởng thành của một cô gái, giữa những con chữ từ khi trẻ trung ngây thơ cho đến lúc trưởng thành lý trí, thứ duy nhất không đổi là trong mỗi câu nói đều có chữ “Cố gắng lên“.

Giang Thời Ngạn vội vàng lên mạng, tra cái tên Khoai tím nhỏ trên Tieba và Weibo, chỉ tiếc là không tìm được, đã bị xoá sạch sẽ.

Giang Thời Ngạn ngồi im tại chỗ. Những status và chú thích này giống như một tấm gương, soi chiếu rõ ràng mặt hèn yếu và xấu xí của cậu. Những con chữ chân thành này biến thành vô số cái miệng há ra, cười nhạo cậu, không để cho cậu chạy trốn.

Nhưng bản thân như vậy, lại được một người chân thành nhiệt huyết yêu thương, cậu đã giúp cô gái đi trọn thanh xuân của mình.

Nhưng cậu lại không biết gì cả.

Tống Lăng nói không sai, cuộc sống của cậu, quả thật quá tệ.

Những chuyện rách nát về nhà họ Giang, nhà họ Tống nổi tiếng trên mạng, sự nghiệp học tập,... ngày nào cũng quấy rầy cậu không thể ngủ yên, ác mộng quấn thân, cậu thật sự đã phiền muốn chết rồi.

Nhiều con đường có thể đi như vậy, vì sự yếu kém và trốn chạy của bản thân, không có chủ kiến và nguyên tắc, bị cha mẹ định đoạt, bị nhà họ Tống định đoạt, bị buộc phải đi con đường mà mình ghét nhất.

Lúc này Tống Lăng gửi tin nhắn cho cậu, chất vấn cậu có phải đã nói gì không nên nói không.

Cậu cười, gửi cho hắn đoạn ghi âm vừa rồi mình ghi lại.

Đầu óc cậu trống rỗng, trước mắt cũng trống rỗng, lúc nhắm mắt lại, trong lòng hoàn toàn nhẹ nhõm.

Vậy thì để cho cậu ngủ một giấc thật ngon đi.

*

Lúc Chu Thanh Lạc lên xe, Tống Lăng hoàn toàn không nhìn thẳng vào cậu, mà bí mật liếc cậu một cái.

Dáng vẻ chuẩn bị làm việc gì đó.

Chu Thanh Lạc: “Anh sao thế?”

Tống Lăng: “Sao em ở đấy lâu vậy?”

Chu Thanh Lạc liếc nhìn điện thoại. Cậu và Giang Thời Ngạn nói chuyện còn chưa tới mười lăm phút, “Mới mười lăm phút thôi.”

“Mười lăm phút còn chưa đủ sao? Em còn muốn nói chuyện bao lâu nữa?”

Chu Thanh Lạc: “?”

Chu Thanh Lạc nhăn mày, nghi ngờ nhìn Tống Lăng, “Anh ăn phải thuốc nổ hả?”

Tống Lăng: “Nói chuyện lâu như vậy, nói cũng không cho nói.”

Chu Thanh Lạc: “Đang yên đang lành anh tức giận cái gì? Tức đến mức nói chuyện cũng linh ta linh tinh.”

Tống Lăng: “...”

Chu Thanh Lạc nhớ tới những tin nhắn vừa rồi Tống Lăng gửi, nhớ lại cái gì mà làm sao để gây sự với cậu, gây sự xong điên cuồng hôn...

Nhìn người nào đó chỉ thiếu viết mấy chữ “nhanh gây sự với anh đi” lên mặt, Chu Thanh Lạc hiểu ra, có thể hắn lại nghĩ tới cách kì quái nào đó, đang trong giai đoạn thí nghiệm.

Chu Thanh Lạc không nói nhìn hắn một cái: “Gây sự xong rồi tình cảm không nóng lên được đâu, anh đừng thí nghiệm nữa.”

Tống Lăng ngẩn người, sau đó xị mặt nói: “Anh đơn thuần chỉ là tức giận thôi mà.”

“Vậy anh nói cho em biết anh tức giận cái gì.”

Tống Lăng: “...”

Chu Thanh Lạc rướn người đến, nhanh chóng hôn lên mặt hắn, “Tốt lắm, không cần biết tức giận vì cái gì, anh cũng đừng tức giận nữa.”

Tống Lăng kiềm chế cong khoé miệng lên, cố làm vẻ lạnh lùng, “Đuổi cổ ăn xin đó.”

“...” Gây chuyện đúng không, muốn diễn trò đúng không?

Con ngươi Chu Thanh Lạc đảo một vòng, sau đó cậu làm vẻ mặt đau khổ, thở dài một cái, “Haiz.”

Tống Lăng bất giác thẳng người.

Tại sao Chu Thanh Lạc thở dài?

Hắn đã cảnh cáo Giang Thời Ngạn, cái gì không nên nói thì đừng có nói rồi mà. Chẳng lẽ Giang Thời Ngạn đã nói gì không nên nói?

Tống Lăng: “Em thở dài gì đó?”

Chu Thanh Lạc cố làm mặt bi thương, “Xin lỗi anh.”

Tống Lăng: “?”

“Em không hiểu anh bằng Giang tiên sinh, em cảm thấy tự ti.”

“...”

Chu Thanh Lạc hơi diễn không nổi nữa, để không bị lộ tẩy, không thể làm gì khác hơn là lấy hai tay che mặt, dựa vào ghế phó lái, vô cùng tủi thân: “Là em chưa đủ tốt, không hiểu về anh, đều là em sai.”

Tống Lăng nhíu mày, lập tức gửi tin nhắn cho Giang Thời Ngạn.

[Cậu nói cái gì không nên nói rồi hả?]

Hắn nhận được lời mời kết bạn WeChat của Giang Thời Ngạn.

[Thông tin xác minh]: Gửi bằng chứng cho cậu.

Tống Lăng nhận lời.

Giang Thời Ngạn lập tức gửi cho hắn đoạn ghi âm mười lăm phút.

[Lời thề]: Chứng cứ.

Tống Lăng liếc nhìn Chu Thanh Lạc im lìm không lên tiếng, hắn chủ động lui một bước, “Đói không, muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn.”

Chu Thanh Lạc đau lòng ôm đầu: “Em không xứng, không xứng để anh tốt với em.”

Tống Lăng: “...”

Chu Thanh Lạc: “Đừng nói chuyện nữa, anh để em sám hối một lúc đi.”

Tống Lăng mang theo tai nghe bluetooth, tranh thủ lúc cậu sám hối, hắn bắt đầu x2 tốc độ nghe phần ghi âm.

Từ “Tống Lăng không có ở đây chúng ta đừng giả bộ nữa” đến “Đèn cồn sưởi ấm tình yêu”, từ đầu đến cuối Tống Lăng không nghe được chữ nào liên quan đến phản ứng lúc nào của người nào đó.

Tống Lăng cất điện thoại đi, lấy tai nghe bluetooth ra, cười cười nhìn người nào đó đang ôm mặt sám hối.

Xem ra trận cãi vã hôm nay có thể ầm ĩ được rồi.

Tống Lăng: “Nếu em không hiểu anh, tại sao không muốn hiểu rõ anh hơn một chút?”

Chu Thanh Lạc cứng đờ người, tay đang ôm mặt bỏ xuống, mặt hoang mang nhìn Tống Lăng.

Mặt Tống Lăng đang khó ở, khiến suy nghĩ người ta khó yên.

Tống Lăng: “Nếu như em quan tâm đến anh một xíu thì không thể không hiểu anh được.”

Thân thể co quắp của Chu Thanh Lạc từ từ ngồi thẳng, cậu không hiểu hướng đi của vở kịch kì quái này.

Đây rốt cuộc là diễn xuất hay là thật rồi?

Cậu chọc vào công tắc nhạy cảm nào của hắn rồi ư?

Tống Lăng dần dần nhập vai, “Tại sao em lại không quan tâm anh như vậy, có phải em cảm thấy anh không đáng để em quan tâm không?”

Chu Thanh Lạc: “...” Cái đm, anh nói thuận miệng trôi chảy quá nhể?

Tống Lăng cười tự giễu: “Hoá ra không phải là em không xứng, mà là anh không xứng.”

Nhìn thân thể Tống Lăng bị Tử Vi và Nhĩ Khang(*) thay phiên nhập, Chu Thanh Lạc tự kỉ tại chỗ.

(*) Nhân vật trong phim Hoàn Châu Cách Cách.

Một lúc sau, cậu cho hắn một ngón tay cái, “Anh xứng vl luôn.”

“Không, anh không xứng.”

“Anh xứng.”

“Anh không xứng.”

Chu Thanh Lạc không thể nhịn được nữa, chỉ muốn đập vào mặt hắn, “Đệt!”

Tống Lăng yên lặng hồi lâu, mới tâm nguyện khó yên nói: “Với em, anh không xứng.”

Chu Thanh Lạc đã tê rần, ngồi phịch ở ghế phó lái, Tử Vi và Nhĩ Khang đang đánh nhau trong đầu, Y Bình và Thư Hoàn cũng tới tham gia náo nhiệt, Khả Vân và Nhĩ Hào cũng ra sân, chơi lớn vô cùng, hết sức nhạt nhẽo, nhưng lại cực kì bực mình.

Lúc này, có người tới gõ cửa kính xe một cái.

Tống Lăng cho cửa kính xe xuống, người kia hỏi: “Tiên sinh, đầu xe của ngài đã nhô ra được tám phút rồi, ngài có đi không? Nếu đi thì tôi sẽ đỗ xe vào đây.”

Tống Lăng đánh xe ra, đi dạo trên đường chẳng có mục đích gì, Chu Thanh Lạc cũng không nói chuyện, chỉ ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài cửa xe.

Vụ cãi nhau giả thành cãi nhau thật này, hình như Chu Thanh Lạc nổi giận thật rồi.

Tiêu Tả nói, nếu như không cãi nhau được, vậy thì ịch ịch thôi, nhưng giờ hắn đã cãi nhau được rồi.

Cãi được rồi cũng có thể ịch ịch được không?

Có phải không thích hợp quá không? Cãi thắng rồi còn làm người ta một trận, vậy có phải là đã chiếm lợi của người ta quá không?

Theo hướng dẫn của Tiêu Tả, Chu Thanh Lạc nên nhớn nhác mắng hắn, hắn cực kì tức giận, trước tiên dùng im miệng đại pháp chặn miệng của cậu, còn thế nọ thế kia nữa.

Nhưng hình như bị phản tác dụng rồi, vừa rồi hắn phát huy quá mức một chút, lại cãi thắng mất.

Nhưng tại sao Chu Thanh Lạc trong cơn tức giận lại không dùng im miệng đại pháp chặn cái miệng đang lải nhải không ngừng của hắn lại trước cơ chứ?

Không nghĩ ra.

Tống Lăng: “Anh sai rồi, em đừng giận nữa, mình đi đâu ăn đây?”

Chu Thanh Lạc âm dương quái khí, “Không ăn nữa, tức no rồi.”

“Không đi ăn, vậy chúng ta đi thẳng tới khách sạn thuê phòng thôi.”

Chu Thanh Lạc bật thẳng lên, “Anh nói cái gì?”

“Đi khách sạn thuê phòng, làm một chút chuyện bao đêm 800 tệ, cho em thuận khí chút.”

“...”

Chu Thanh Lạc thật sự không hiểu, sao Tống Lăng có bản lĩnh như vậy, không cần biết là chuyện gì, trò chuyện tới cuối, luôn có thể nghĩ đủ cách để nghĩ đến cái chuyện xx này.

Loại chuyện này không phải thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông sao, sao lại có thể ý muốn nhất thời nói đến là đến được.

Chu Thanh Lạc sờ bụng, vội vàng nói: “Thành Tây mới mở một nhà hàng Michelin, mình đến chỗ đó ăn đi. Anh có tiền, anh mời.”

Xe chậm rãi lái đi, một chiếc xe cứu thương gào thét lao qua.

Tống Lăng đạp phanh xe, để xe cứu thương đi trước.

Lúc này Tiêu Tả gọi điện thoại cho hắn. Truyện Đô Thị

“Sao rồi?”

“Nhanh vậy mày đã xong chuyện rồi á?”

“Hơn một tiếng thôi! Nhanh hơn mày đó ông trẻ! Bên chỗ mày thế nào rồi?”

“Tao chưa đến một tiếng đã xong rồi.”

“... Lần đầu tiên đã tính bằng giây, mày giả vờ đó hả?”

Tống Lăng cúp điện thoại, nghiêng đầu hỏi: “Thanh Lạc, lúc nào em mới có thể cho anh hiểu sâu sắc đây?”

Chu Thanh Lạc: “Anh nghĩ hiểu sâu sắc là như thế nào?”

“Hiểu sâu sắc phương diện thân thể í.”

Hơi thở Chu Thanh Lạc hơi chậm lại, sau đó khí huyết cả người cũng chuyển động, ngay lập tức mặt đỏ au.

“Tống Lăng, anh anh anh cả ngày anh đều nghĩ đến mấy cái linh ta linh tinh đấy hả?”

“Còn có những cái linh tinh hơn, hạ lưu hơn cơ, em có muốn nghe không? Ví dụ như lái xe đến ngoại ô, dừng xe ở ven đường vắng vẻ, đóng chặt cửa kính xe, ấn em vào hàng ghế sau...”

“Anh im miệng.”

Vừa đúng lúc xe lái đến hầm đỗ xe của quán ăn. Tống Lăng tháo dây an toàn, vươn người sang, bấm nút cạch một tiếng, chỗ ngồi ghế phó lái lập tức ngã về phía sau.

Chu Thanh Lạc đang từ ngồi thẳng biến thành nằm ngang.

Cậu đang định ngồi dậy, không ngờ Tống Lăng áp người lên, cậu còn chưa kịp phản ứng, chóp mũi hai người đã chạm nhau, hơi thở quấn quýt.

Tống Lăng nghiêng đầu, hôn lên vành tai của cậu, nói nhỏ bên tai cậu, “Cách để anh im miệng, em hiểu mà.”

“Tống Lăng...”

Tống Lăng hôn từ tai đến gò má, hôn lên chóp mũi, hôn khoé miệng, hôn xuống cằm, quanh miệng cậu.

“Không bắt anh im miệng, anh cứ tiếp tục nói, ấn em xuống ghế sau, sau đó hôn môi em, quấn lấy đầu lưỡi em, đương nhiên là tay cũng không nhàn rỗi, nắm lấy nơi nóng ấm nhất của em...”

Chu Thanh Lạc ngượng đến mức mặt đỏ bừng, chỉ muốn hắn im miệng.

Cậu ngẩng đầu, ngăn chặn cái miệng không ngừng lải nhải của Tống Lăng lại.

Rốt cuộc những thứ khiến cho người mặt đỏ tim đập bên tai đã dừng lại. Nhưng tai thanh tịnh rồi, thân thể vẫn không thanh tịnh. Những lời khiến cho người ta mặt đỏ tim đập kia, bị người nào đó thi hành không sót một chữ.

“Thanh Lạc chọn xe tốt thật, không gian rộng.”

Giờ hắn chỉ muốn bắt Lý Khang Hà nhanh chóng chứng minh hắn đã khỏi bệnh. Đến lúc đó kết hôn, không cho phép Chu Thanh Lạc nói một chữ “Không“.

___________________

Editor có lời muốn nói:

Chương này có bug, theo như các chương trước thì Tống Lăng và Giang Thời Ngạn bằng tuổi nhau nha mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.