Editor: Sanyu
Cho tới nay, vị trí cũ của nhà máy gạch Hồng Tinh vẫn luôn yên lặng giống như thế ngoại đào nguyên bị thành phố này lãng quên, trầm mặc bảo vệ lịch sử và chuyện xưa về bọn họ.
Nhưng tối nay lại ồn ào náo động vô cùng, tựa như bọn họ mới là người thống trị thành phố này.
Tống Lăng cắn răng thật chặt, hơi thở run rẩy.
-------Mày còn muốn giơ roi đánh cậu ấy?
-------Cô Nghiêm trên trời có linh thiêng, sẽ không bỏ qua cho mày.
Trong lúc hỗn loạn, hai câu nói phát ra từ hai người khác nhau, mọi người tự lẩm bẩm lại trời xui đất khiến mà kết hợp với nhau, sau đó xếp ngay ngắn, từng chữ từng chữ một đâm sâu vào tim Tống Lăng.
Một lát sau, trong không khí truyền đến mùi vị ngọt ngấy của nho cùng với âm thanh xin tha của Tống Triệu Quang.
Mấy người đi theo Tống Triệu Quang muốn tiến lên giúp thì bị thím Lý dọa lùi bước: “Thế nào, mấy người cũng chỉ là người làm công mà cũng muốn giúp đỡ hắn bắt nạt người dân bình thường sao, bố mẹ của mấy người chẳng lẽ không phải là dân chúng bình thường à? Bảo Mộc bán mấy thứ hải sản có độc, nói không chừng bố mẹ các người cũng đã mua phải rồi ấy chứ xong nấu lên cho các con của mấy người ăn, bây giờ các người còn ở đây mà giúp đỡ kẻ thù.”
Chiêu giết người bằng đòn tâm lý này của thím Lý rất thành công, vài người trao đổi ánh mắt mấy lần, vẫn không nhúc nhích.
Chu Thanh Lạc nhẹ nhàng túm lấy Tống Lăng: “Đi, chúng ta về nhà đi.”
Tống Lăng cắn răng, kéo tay Chu Thanh Lạc đang che mắt hắn xuống.
Chu Thanh Lạc: “Tống Lăng...”
Tống Lăng gắt gao túm chặt tay cậu ấn vào bên hông, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.
Người phẫn nộ đã mất lý trí, cầm quả nho nện Tống Triệu Quang.
“Ăn nho đúng không, vậy cho mày ăn đủ.”
“Xem hôm nay ông đây hành chết mày như thế nào.”
“Cái thứ đồ chó mẹ nuôi ra, súc sinh còn hiểu tính người hơn mày nhiều.”
......
Tống Lăng không nhắm mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Triệu Quang.
Quả nho rơi rụng đầy đất, Tống Triệu Quang ôm đầu xin tha, tựa như hắn năm đó.
Những ngôn từ ô uế gã ta từng nói qua với hắn, và cả những lần bạo lực lên người hắn, từng câu từng chữ, từng quyền tay đấm chân đá kia, hiện tại tất cả đều phản phệ lên người gã.
Chu Thanh Lạc đã từng nói với hắn, từ xưa đến nay, tà bất thắng chính, công đạo tự tại nhân tâm.
Hiện tại hắn có phần tin tưởng rồi.
Tống Lăng nhếch nhếch khóe miệng, thấp giọng gọi một tiếng: “Thanh Lạc.”
Chu Thanh Lạc nắm tay hắn: “Anh nhìn đi, mẹ của anh không hề biến mất, cô thực sự ở trên trời có linh.”
Lúc này, Chu Thủ Lâm ra tới hô to: “Được rồi, mọi người dừng tay, đợi lát nữa náo ra mạng người, vì thứ người như vậy không đáng, chúng ta trong sạch hơn nửa đời, không thể bị huỷ hoại trong chốc lát, đi thôi, đến nhà tôi cả đi, hôm nay vừa lúc làm xong nhân bánh, về nhà tôi nấu hoành thánh cho mọi người ăn, chúng ta vừa ăn vừa nghĩ biện pháp.”
Lúc này đám người đông đúc mới dừng tay, Tống Triệu Quang mới nhân cơ hội này đào tẩu, chật vật đến cực điểm.
Hơn hai mươi người đi vào trong sân nhỏ nhà Chu Thủ Lâm, chen chúc đầy sân, cũng may là sân rộng rãi, Chu Thủ Lâm bày ra ba cái bàn rồi bảo mọi người ngồi xuống nói chuyện tiếp.
Chu Thanh Lạc và Tống Lăng cũng hỗ trợ.
Từ những việc mọi người kể lại, Chu Thanh Lạc chắp vá được toàn bộ câu chuyện xưa.
Vào cái lúc nhà máy gạch Hồng Tinh phát triển mạnh mẽ, lúc đó Tống Triệu Quang là tài xế vận chuyển hàng của nhà máy, vẻ ngoài cũng ra dáng lắm, nhưng tâm tư lại không sạch sẽ, thường xuyên lén lút bốc dỡ một số hàng hóa.
Nhưng người này cũng đi quan hệ, tiền bán được nhờ trộm gạch cũng không phải một mình nuốt trọn, trên dưới đều chuẩn bị, những người biết được hành động của hắn cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lúc ấy lão Triệu là nhân viên quản lý kho, thật sự không thể lờ đi được nữa, bèn đi cáo trạng gã, không ngờ lại bị gã cắn ngược lại một cái. Vừa lúc lão Triệu mới mua nhà ở quê, gã liền vu hãm lão Triệu trộm gạch trong xưởng, làm hại lão Triệu bị đuổi việc.
Tống Triệu Quang cũng không thể tiếp tục ở lại xưởng, không biết tiếp theo làm gì.
Sau đó nhà xây bằng bê tông cốt thép bắt đầu thịnh hành, nhà máy gạch cũng từng bước đi xuống, trong xưởng cũng gặp phải biến đổi, quản đốc nhà máy vốn định dẫn theo mọi người làm chút công nghiệp nhẹ, nhưng lúc này tập đoàn Bảo Mộc lại cắm một chân, muốn dùng chỗ này làm khu nghỉ dưỡng.
Lúc ấy mọi người đều không muốn phá hủy nhà xưởng, rốt cuộc nhà xưởng cũng là nơi mọi người kiếm bát cơm, bị phá hủy thì đến cả cơm cũng chẳng còn.
Nghiêm Sanh chính là người phụ trách khai phá hạng mục này.
Nghiêm Sanh vẻ ngoài xinh đẹp, năng lực cũng mạnh mẽ, là một người phụ nữ giỏi giang, tận chức tận trách.
Cô vì hạng mục này mà tới từng nhà làm công tác tư tưởng, nhận hết mặt lạnh cùng chửi rủa nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày đều tới, từng câu từng chữ kiên nhẫn theo chân bọn họ giải thích điều khoản trên hợp đồng, hứa hẹn bồi thường cho bọn họ, đến lúc đó khu nghỉ dưỡng xây dựng rồi, tập đoàn Bảo Mộc sẽ cho bọn họ một vị trí làm việc, cuộc sống sẽ giống như lúc làm việc ở nhà máy gạch.
Thậm chí cô còn gọi chủ tịch tập đoàn Bảo Mộc đến mở cuộc họp lúc đó, để khiến cho mọi người yên tâm.
Nhưng lúc này, ai cũng không nghĩ tới rằng Tống Triệu Quang lại chuyển mình biến thành con rể của tập đoàn Bảo Mộc, không biết dùng hoa ngôn xảo ngữ gì lừa gạt cha vợ, để cho gã phụ trách hạng mục nhà máy gạch Hồng Tinh này.
Gã hợp tác với Nghiêm Sanh, chỉ là vì sắc đẹp của cô.
Sau này những chuyện dơ bẩn vô sỉ đó, mọi người đều im lặng cho qua.
Nghiêm Sanh không màng đến thanh danh của bản thân, phơi bày những tổn thương của bản thân trước mặt mọi người, lớn bụng đòi công đạo với Tống Triệu Quang, ý muốn mọi người học cách tự bảo vệ bản thân.
Nhưng tập đoàn Bảo Mộc bênh vực người của mình, che che giấu giấu, khống chế con đường tin tức, tiêu hủy chứng cứ, trả đũa ngược lại, ở cái thời đại không mấy cởi mở như thời đó, tuy tội nhân là Tống Triệu Quang nhưng Nghiêm Sanh vốn là người bị hại lại bị người khác đánh giá là hồ ly tinh quyến rũ cấp trên.
Nghiêm Sanh tính tình mạnh mẽ, chịu không nổi kích thích cùng nhục nhã như vậy, đã nhảy xuống từ tầng cao nhất.
Hạng mục nhà máy gạch Hồng Tinh cứ như vậy không giải quyết được gì, những hứa hẹn Nghiêm Sanh cho bọn họ cũng biến thành quá khứ như mây khói.
“Nếu tôi nhớ không lầm, cái nơi mà Nghiêm Sanh lúc ấy phí hoài thanh xuân của bản thân, hẳn chính là trung tâm thương mại Húc Nhật của Bảo Mộc hiện tại.”
“Là Tống Triệu Quang có tật giật mình, muốn dùng cái tòa nhà kia trấn trụ linh hồn Nghiêm Sanh.”
Chu Thanh Lạc và Tống Lăng vẫn luôn yên lặng nghe, Tống Lăng tay vẫn không ngừng run, nhưng hắn vẫn một mực nỗ lực khắc chế.
Chu Thanh Lạc bỗng nhiên nhớ đến ngày trung tâm thương mại Húc Nhật khai trương, Tống Lăng hack hệ thống máy tính kiểm soát nghi lễ khai trương, gửi đến một bức ảnh máu chảy đầm đìa, sau đó ngồi ở trên lan can tầng cao nhất, quay lưng về phía vực sâu vạn trượng.
Nghiêm Sanh năm đó cũng như thế này, tuyệt vọng, bất lực, nhưng lại bất khuất, không phục.
“Nghiêm Sanh là một cô gái tốt, người đâu mà vừa kiên nhẫn, năng lực làm việc tốt, năm đó chẳng phải còn có cả minh tinh theo đuổi cô ấy, còn tặng loại hoa rất quý đó.”
“Đúng vậy, là loại hoa hồng Juliet, một đóa trên trăm vạn.”
“Sau đó hai người bọn họ ở bên nhau, chúng ta còn cười cô ấy là trăm vạn hoa hồng đấy, các ông có nhớ không?”
“Mẹ nó, tất cả đều bị tên cặn bã Tống Triệu Quang làm hỏng.”
Có người sâu kín thở dài: “Cũng không biết đứa bé Nghiêm Sanh sinh hạ lúc ấy đang ở nơi nào.”
“Năm đó Tống Triệu Quang sống chết không thừa nhận tội của chính mình, muốn xoá sạch đứa nhỏ này, Nghiêm Sanh cũng thật ngang bướng, vì muốn hắn nhận tội mà sinh đứa bé ra.”
A Bưu nhận ra được Tống Lăng không bình thường, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Tiểu Tống, đừng sợ tên cặn bã Tống Triệu Quang, về sau gã ức hiếp cậu, chúng tôi đều sẽ bảo vệ cậu.”
A Bưu dời ánh mắt xuống, đúng lúc thấy được hình xăm trên cổ Tống Lăng, sững sờ ở tại chỗ, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Hoa hồng Juliet?”
Tống Lăng: “Đúng vậy, hoa hồng Juliet.”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng, không hẹn mà cùng nhìn hắn.
Thế gian lắm sự trùng hợp, có một sự trùng hợp được gọi là Thiên Đạo luân hồi.
Tống Lăng run giọng nói: “Xin mọi người còn chứng cứ nào hãy đưa hết cho cháu.”
Hoành thánh nóng hôi hổi nấu xong rồi, thím Lý giúp Chu Thủ Lâm bưng lên.
Bà đưa cho Tống Lăng trước: “Cậu bé, ăn trước đã, một lát nữa chúng tôi về nhà mang đến cho cháu, tất cả đều đưa cho cháu.”
“Đúng vậy, chỗ tôi cũng có rất nhiều báo chí công văn cũ, đều cho cậu hết.”
Tống Lăng nhìn chằm chằm hoành thánh nóng hổi, bên trên còn có rong biển và tôm khô, không có một mẩu hành lá xắt nhỏ nào cả.
Trên thế giới thật sự không có món ăn nào ấm áp bằng hoành thánh rong biển tôm khô.
*
Đêm đã khuya, mọi người đều rời đi, trong nhà Chu Thanh Lạc đầy ắp các chồng báo chí cùng hợp đồng cũ.
Trên báo chí đăng chứng cứ lên án và sự đấu tranh của Nghiêm Sanh.
Những vết tích tập đoàn Bảo Mộc lau sạch từng chút một đều một lần nữa chồi lên mặt nước.
Đầu ngón tay Tống Lăng vuốt lên người phụ nữ rạng rỡ xinh đẹp trên báo chí, cô sở hữu ngũ quan tươi tắn, nhưng khí chất lại lạnh lùng, trông dáng vẻ có chút cao ngạo, không dễ tiếp cận.
Hóa ra bản thân mình rất giống bà ấy.
Chu Thủ Lâm: “Con đừng thấy ngoại hình Nghiêm Sanh trông khó gần, thật ra cô ấy là một cô gái rất tốt. Năm đó lúc mẹ sinh Thanh Mộc, sức khỏe suy yếu, Nghiêm Sanh hỗ trợ tìm một bác sĩ Trung y rất giỏi, giúp mẹ con điều dưỡng thân thể nửa năm mới dần dần tốt lên, nếu không con cũng sẽ không đến với thế giới này được, con với Tiểu Tống cũng là có duyên phận.”
Chu Thanh Lạc khụ một tiếng, cúi đầu tiếp tục giúp Tống Lăng sắp xếp lại chứng cứ.
Chu Thanh Lạc hỏi: “Sao mọi người có nhiều chứng cứ như vậy mà lại không đi tố cáo Tống Triệu Quang?”
Chu Thủ Lâm thở dài: “Lúc ấy tin tức bị bưng bít, thấp cổ bé họng, chúng ta muốn giúp Nghiêm Sanh cũng không biết duỗi tay như thế nào, hơn nữa mọi người đều nghỉ việc, những bồi thường và việc làm đã nói trước đó đều không có, chúng ta cũng từng báo cảnh sát, nhưng lúc đó Nghiêm Sanh còn chưa kịp ký hợp đồng cùng chúng ta đã xảy ra chuyện, hạng mục này Bảo Mộc giao cho người khác phụ trách, sửa lại những điều khoản trước đó hết, nên mọi người đều không đồng ý, thế là hạng mục này phải hoãn lại. Chúng ta chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, lúc còn trẻ vì nuôi dưỡng gia đình, nào có thời gian cùng sức lực đấu với Tống Triệu Quang.”
Chu Thủ Lâm tự giễu cười: “Hiện tại ngẫm lại, chúng ta nhiều người như vậy, thế nhưng không bằng một Nghiêm Sanh.”
Tống Lăng sắp xếp lại chứng cứ đâu ra đấy mới ngẩng đầu nhìn Chu Thủ Lâm: “Chú Chu, các chú đã rất tốt rồi, đừng phải tự trách mình.”
Chu Thủ Lâm ngẩn ra một lát, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Chu Thanh Lạc cùng Tống Lăng trở về phòng, Tống Lăng vẫn luôn ở trên bàn sách gõ máy tính.
Chu Thanh Lạc: “Ngủ trước đã, ngày mai xin anh Triệu nghỉ rồi lại làm.”
Tống Lăng dừng tay gõ bàn phím: “Em ngủ trước đi, đợi em ngủ rồi anh lại làm tiếp.”
Chu Thanh Lạc: “Vậy em thức cùng anh.”
“Không được thức đêm, em ngủ đi.”
Chu Thanh Lạc không lên tiếng, cuối cùng mở miệng: “Nếu anh ở đây thấy mất tự nhiên, muốn đi thì cứ việc.”
Tống Lăng cười cười: “Sao thế, muốn đuổi anh đi à?”
Chu Thanh Lạc cười cười với hắn, lắc đầu: “Không, là không muốn anh đi đâu hết, muốn anh ở bên cạnh em.”
“Được, anh không đi, anh nhìn em ngủ.” Tống Lăng dừng một chút, lại nói: “Nếu lát nữa anh mất khống chế, em cũng đừng sợ hãi, được không?”
Chu Thanh Lạc gật gật đầu, chui vào ổ chăn, nhắm mắt lại.
Điều cậu có thể làm lúc này, chỉ có thể là tin tưởng Tống Lăng.
Chu Thanh Lạc mơ mơ màng màng ngủ một giấc, không biết tỉnh lại khi nào, vừa nhìn đồng hồ, mới ngủ được có hai tiếng, hiện tại mới là hai giờ.
Tống Lăng rất tập trung, sống lưng thẳng tắp, ngay cả khi cậu đứng lên đi tới đằng sau hắn cũng không hề phát hiện ra.
Trong phòng có mùi cà phê thoang thoảng, hai hộp cà phê mở ra nằm ở trên bàn đã thấy đáy, bên cạnh còn có mấy thanh tăm xỉa răng, có mấy cái đã bị bẻ gãy, nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều dính tia máu.
Còn trên cánh tay Tống Lăng lại có rất nhiều miệng vết thương nhỏ, một vài miệng vết thương đã khô lại, còn một vài chỗ vẫn còn đọng máu.
Chu Thanh Lạc ôm lấy hắn từ phía sau.
Tay Tống Lăng đang gõ bàn phím khựng lại, có chút hoảng loạn mà giữ chặt cánh tay cậu: “Thanh Lạc, anh chỉ là muốn hút thuốc, anh không có...”
Chu Thanh Lạc không nói chuyện mà vòng ra trước mặt hắn, ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn, hôn lên bờ môi của hắn, lần theo gương mặt hắn đi xuống, hôn lên hình xăm của hắn.
Nơi này có vẻ là điểm nhạy cảm và yếu ớt nhất của Tống Lăng, trước giờ hắn chưa từng cho phép người khác đụng vào, cũng không cho ai đề cập đến.
Hơi thở Tống Lăng hổn hển nặng nề, hắn quay đầu đi: “Đừng mà.”
Chu Thanh Lạc há miệng cắn một phát, lại trồng thêm một quả dâu tây nhỏ.
Tống Lăng đảo khách thành chủ, tay giữ chặt đầu cậu, mất lý trí mà đoạt lấy.
Chu Thanh Lạc cũng không cam lòng yếu thế, xoa tóc của hắn, nhiệt liệt đáp lại hắn.
Hai người hô hấp giao triền, ai cũng không muốn bị dưới cơ.
Tống Lăng đứng dậy, bế thốc người trong lòng ngực ném lên giường, dùng chăn gắt gao bọc cậu lại, gắt gao đè người trên giường.
Hắn nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ngoan, sang phòng chị em ngủ đi, sau đó khóa cửa lại giúp anh.”
“Thần trí anh hiện tại không tỉnh táo, đầu óc toàn là làm thế nào để đưa bọn chúng vào chỗ chết.”
“Có lẽ đến ngày mai, anh cũng sẽ không nhớ rõ gì nữa, nếu mà còn nhớ thì anh sẽ thấy hối hận.”
“Hiện tại anh muốn em cũng không thể.”
“Cầu xin em, Thanh Lạc.”
Hắn giống một con dã thú chỉ còn hơi thở thoi thóp, dùng hết tia lý trí cuối cùng kêu cậu chạy ngay đi.
Chu Thanh Lạc chạm vào miệng vết thương trên cánh tay hắn, nghẹn ngào: “Nhưng nếu anh lại làm thương tổn chính mình thì phải làm sao đây?”
Cả người Tống Lăng run rẩy.
“Đi chữa bệnh đi, bước ra khỏi bóng ma.”
“Làm một Tiểu Mãn thông minh nhất, hiểu chuyện nhất như trước kia vậy.”
“Đừng để cho những người đó nắm được nhược điểm của anh, không kiêng nể gì mà làm tổn thương anh.”
Tác giả có điều muốn nói:
Tôi muốn nói mấy câu về hình xăm lúc bắt đầu đã được xây dựng, nữ bác sĩ chương thứ 2 lần đầu tiên nhìn thấy là YS, nữ bác sĩ là người đứng xem, không có ấn tượng ban đầu, những gì nhìn thấy là vật tổ khách quan nhất. Nhân vật mẹ Tống Lăng này, lúc làm đề cương đã xây dựng xong rồi, trước kia tin tức bưng bít, ý thức pháp luật của con người còn kém mỗi lần lật lại vụ án năm xưa, cũng rất biết ơn mình đã được sinh ra ở thời đại công bằng, công chính, tin tức phát triển này.
Nếu như Nghiêm Sanh sinh muộn hơn hai mươi mấy năm, nhất định sẽ là ngôi sao sáng chói nhất trái đất.
Tiếp đó thì là một tiểu khả ái nói Thanh Lạc là một công cụ, mục đích tồn tại của cậu ấy là vì Tống Lăng muốn yêu, muốn được cứu rỗi. Chính xác, giai đoạn hiện tại Thanh Lạc bỏ ra nhiều hơn, cưng chiều Tống Lăng nhiều hơn, không giống như công trong các truyện cưng chiều thụ khác, đây không liên quan đến công khống hay thụ khống, vì dự tính truyện chính là cứu vớt, nhưng Tống Lăng là một người không biết yêu bản thân cũng không biết yêu người khác. Hắn cũng có thể dư sức giúp đỡ ba Chu, giúp Lâu Dương bạn của Thanh Lạc giải quyết vấn đề, cũng có thể ra tay trợ giúp Ngô Hàm cũng đang cố gắng đi vào cuộc sống của Thanh Lạc, nhưng hắn lại sợ sự vặn vẹo và lệch lạc của mình doạ Thanh Lạc sợ, nhưng Thanh Lạc không cho hắn trốn, hắn cũng không trốn.
Hắn vẫn luôn luôn cố gắng, hắn sẽ trưởng thành, iu mọi người moa moa da
Mấy chương này hơi nặng nề, tui quỳ trước luôn nè