Editor: Achlys
Chu Thanh Lạc cố gắng rời xa Tống Lăng.
Cậu hiểu rất rõ Tống Lăng. Nếu như cậu thẳng thắn với Tống Lăng, hắn sẽ không ngoan ngoãn dọn đi, có khi lại dùng thủ đoạn quấn mãi không buông, như vậy cậu gần như không có cơ hội để giật người ra.
Cậu biết Tống Lăng không ngu, hắn chỉ cần đến chỗ Triệu Đại Du điểm danh là có thể biết chuyện cậu xin thôi việc.
Xâu chuỗi các sự kiện lại, Tống Lăng sẽ rất nhanh đoán được kế hoạch của cậu.
Nhưng cậu đánh cược lần này Tống Lăng sẽ tôn trọng cậu, sẽ không lợi dụng thủ đoạn và cách làm của mình, túm được cậu thông qua mạng internet.
Và cậu đã thắng.
Mạng internet của sân bay không bị tê liệt, điện thoại của cậu cũng không bị định vị theo dõi, Tống Lăng cũng không đuổi theo.
Tống Lăng học được cách kiềm chế và ràng buộc, từ từ chung sống hoà bình với thế giới này.
Tống Lăng vẫn luôn thay đổi ngày một tốt lên. Lý Khang Hà từng nói, Tống Lăng là người có ý chí và năng lực kiềm chế rất kiên cường, chỉ cần thấy được hi vọng, hắn sẽ không dễ dàng buông tay.
Những người đã từng làm tổn thương hắn, giờ đã không còn là đối thủ của hắn.
Chu Thanh Lạc cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Chu Thanh Lạc rời thành phố Thanh Lăng là cố ý, nhưng đi công tác không phải là cố ý, nghiêm túc mà nói thì cũng không phải là đi công tác, mà là đi phỏng vấn.
Ngày mà Tống Lăng thừa nhận với cậu hắn rất giàu, Chu Thanh Lạc đã nảy ra suy nghĩ thôi việc, dù sao thì chi phí chữa bệnh cho Tống Lăng cậu không cần phải quan tâm nữa.
Có điều Tống Lăng muốn trị bệnh nên kế hoạch đã trì hoãn. Bệnh tình của Tống Lăng rất nhanh đã chuyển biến tốt, cậu nghĩ chưa đến nửa năm bệnh của Tống Lăng nhất định sẽ chuyển biến tốt, cậu định chờ sau khi hắn đỡ hơn sẽ mở phòng làm việc truyện tranh.
Giờ coi như là thực hiện kế hoạch trước thời hạn đi.
Có điều cũng không tính là trước thời hạn, dù sao thì bệnh của Tống Lăng đã khá hơn rồi mà.
Chu Thanh Lạc vẽ truyện tranh bao nhiêu năm, có lúc sẽ bị cạn kiệt ý tưởng.
Cậu rất muốn thử nghiệm cải biên tác phẩm viết của người khác, đồng cảm với người đã hạ bút sinh ra nhân vật, thiết kế lại hình tượng nhân vật phù hợp với nguyên tác, có lẽ cũng là một chuyện vô cùng có cảm giác thành tựu.
Nhưng cậu không có kinh nghiệm mở phòng làm việc, khoảng thời gian này cậu chủ động tìm những phòng làm việc truyện tranh mới nổi nhưng có thực lực, muốn tham gia cùng bọn họ, học một số thứ.
Không ngờ, cậu thật sự tìm được.
Có phòng làm việc tên là Không Giờ nhận CV của cậu, gọi cậu đến phỏng vấn.
Chủ của phòng làm việc tên là Tô Minh Khoan, hoá ra là một nhà thiết kế hoạt hình của công ty trò chơi lớn, tuổi gần 40 gặp phải nút thắt nghề nghiệp, không cam lòng dừng bước ở công ty lớn nên dẫn theo mấy người xin nghỉ để gây dựng sự nghiệp.
Chu Thanh Lạc nghĩ tới Triệu Đại Du, trong đầu nghĩ công ty lớn của thế giới này đúng là quá thảm, thành phần cốt cán đều xin nghỉ đi gây dựng sự nghiệp hết rồi.
Phòng làm việc gì cũng tốt này nằm ở Sơn Thành, một thành phố cách thành phố Thanh Lăng hơn một nghìn cây số về phía Nam.
Sơn Thành kề biển, là thành phố nhiệt đới, không có tuyết rơi.
Vừa đúng lúc có một fan trung thành tên [Chày gỗ lớn] từng nhắn tin riêng cho cậu, nói mình đang làm nhân viên ở cô nhi viện ở Sơn Thành, mấy đứa trẻ của cô nhi viện rất thích truyện tranh [Phá kén], hi vọng có thể vẽ truyện tranh này lên tường của cô nhi viện.
Hắn nói hắn còn chủ động đến check in tại hầm để xe hot trên mạng có tranh [Phá kén], còn định tới nữa, nhưng lại đọc được tin nó bị tạt sơn đỏ, cảm thấy rất đáng tiếc.
Còn có tin đồn, bức vẽ ở hầm để xe đó là tự tay Tam Các vẽ, người tạt sơn là anti fan của Tam Các, hắn giận đến mức ba ngày không ngủ được.
[Chày gỗ lớn] gửi tin nhắn ba nghìn chữ cho cậu, hi vọng được cậu trao quyền.
[Chày gỗ lớn] được coi như là fan trung thành của cậu, những tag có liên quan đến Tam Các trên diễn đàn truyện tranh thì phân nửa là bài viết của [Chày gỗ lớn], một nửa kia là clone của hắn.
Bài viết [Tam Các không hot, thiên lý khó tha] đó của hắn, từ kết cấu truyện đến kỹ thuật hội hoạ đền khen Tam Các lên mây, đạt đến hơn năm nghìn lượt bình luận.
Có người nghi ngờ hắn là Tam Các tự tâng bốc mình, sao hắn có thể chịu được nên liên lạc với nhân viên quản lý ra làm sáng tỏ.
Không chỉ chứng minh hắn không phải là Tam Các, còn không cùng IP với Tam Các.
Lúc này diễn đàn mới dừng lại.
Chu Thanh Lạc cũng không ngờ phòng làm việc Không Giờ hẹn một tuần sau phỏng vấn. Cậu đến trước một tuần, xuống máy bay xong thì lập tức tới thăm cô nhi viện Sơn Thành, xem thử bức tường kia có thể vẽ trong một tuần không.
[Chày gỗ lớn] tên là Trương Siêu, là giáo viên mỹ thuật của cô nhi viện, rất có thành ý gửi cho cậu thẻ công tác và ảnh cá nhân.
Chu Thanh Lạc lên mạng tra cô nhi viện Sơn Thành, Trương Siêu vẫn là người làm việc tiên tiến.
Chu Thanh Lạc đến cô nhi viện, nói với bảo vệ muốn tìm một giáo viên tên là Trương Siêu, nói chút chuyện vẽ tường [Phá kén].
Bảo vệ thông báo giúp, rồi để Chu Thanh Lạc đến chờ ở phòng tiếp khách.
Chỉ lát sau, Trương Siêu đã ra.
Tuổi tác Trương Siêu xấp xỉ tuổi cậu, rất đen, nhưng người rất hoạt bát.
Chu Thanh Lạc cười đứng lên, chủ động đưa tay ra với hắn, “Chào anh, tôi là...” Tam Các.
Trương Siêu vỗ xuống đùi, vô cùng nhiệt tình nói: “Ôi trời! Tôi nhận ra cậu rồi!”
Chu Thanh Lạc: “?”
Trương Siêu cười khanh khách đưa tay ra, Chu Thanh Lạc cũng đưa tay ra.
Trương Siêu nắm chặt tay cậu ra sức lắc lắc, “Chào thầy, chào thầy Chu Thanh Lạc, tôi là Trương Siêu.”
Chu Thanh Lạc ngớ người, chẳng lẽ không phải gọi cậu là thầy Tam Các sao? Cậu bị lộ lúc nào vậy?
Trương Siêu cười ha hả nói: “Trước đây chúng tôi có tới cô nhi viện Chân Thiện Mỹ ở thành phố Thanh Lăng trao đổi học tập, nhìn thấy thầy vẽ tranh tường, viện trưởng Lâm long trọng giới thiệu thầy, vẽ tranh miễn phí cho cô nhi viện, sau đó còn lướt xem được video đài truyền hình đến phỏng vấn thầy, nên tôi nhớ thầy.”
Thật ra thì Trương Siêu không thể không biết xấu hổ mà nói thật ra ngoại hình Chu Thanh Lạc quá đẹp trai, hắn nhớ gương mặt này trước, sau đó mới nhớ tới chuyện của cậu.
Trong tin nhắn riêng ba nghìn chữ kia hình như Trương Siêu có nhắc đến việc đến thành phố Thanh Lăng học tập trao đổi, sau đó tiện đường đến check in tại hầm để xe.
Chu Thanh Lạc cười: “Thật khéo quá, chào anh.”
“Thầy tới là giúp cô nhi viện của chúng tôi vẽ tranh sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cũng rất cảm tạ thầy.”
“Đừng khách khí.”
Trương Siêu vui mừng hớn hở nói: “Cảm ơn xã hội có một nhân sĩ ái tâm như thầy.”
“Nên làm nên làm.”
Trương Siêu hàn huyên một lúc, tỉnh lại mới hỏi: “Không đúng, Tam Các còn chưa phản hồi tôi là có uỷ quyền cho vẽ hay không. Tôi còn chưa gửi thông báo lên mạng, sao thầy đã biết để đến chỗ chúng tôi vẽ tranh vậy?”
Mạch kín não Trương Siêu bỗng cua một đường cong lớn, Chu Thanh Lạc cũng trượt theo, suýt thì bị hắn cho ngã xuống cống, thần tượng bọc đồ(*) lớn như cậu suýt thì không có chỗ kéo.
(*) Ngôn ngữ mạng, chỉ idol thường sở hữu các ưu điểm như đẹp – giàu – giỏi nên tạo cảm giác xa cách với người hâm mộ.
Vẻ mặt đang cười khanh khách của Trương Siêu bỗng cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cậu.
Chu Thanh Lạc: “?”
Chu Thanh Lạc thấy sắc mặt hắn dần dần ửng đỏ, cặp mắt dần sáng lên, vẻ mặt dần dần mất khống chế, môi run run, nhưng người lại như bị đóng đinh tại chỗ, mãi không nói được lời nào.
Chu Thanh Lạc nhẹ giọng hỏi: “Anh sao vậy?”
Trương Siêu vỗ đầu dậm chân: “Chịt pẹ! Lạc Lạc Lạc Lạc Lạc! Tam Các là Lạc!”
Chu Thanh Lạc: “...”
Trương Siêu kích động đến mức tốc độ nói cũng nhanh gấp mấy lần: “Đúng đúng đúng, tôi chỉ gửi tin nhắn riêng cho Tam Các, chỉ có Tam Các biết tôi muốn vẽ tường, cho nên thầy đến đây thì thầy chính là Tam Các, Tam Các chính là thầy!”
Trương Siêu thật sự phấn khích, tác giả truyện tranh mà mình thích không chỉ là người sở hữu ngoại hình đẹp trai mà còn có trái tim nhân hậu, nhận được tin nhắn riêng của fan nhỏ, không quản ngàn dặm đi tới nơi này, muốn vẽ tranh tường cho hắn, người trước đó vẽ tường miễn phí cho cô nhi viện cũng là Tam Các.
Chu Thanh Lạc lại được đội hình tượng của thần tượng bọc đồ, cậu ẩn sâu công danh, cười, “Là tôi.”
Trương Siêu móc điện thoại ra, “Có thể chụp ảnh không ạ?”
Chu Thanh Lạc, “Được, nhưng...”
Trương Siêu: “Được, tôi không đăng lên bảng tin, không up Weibo, không nói cho các fan khác biết.”
Chu Thanh Lạc quyết định tới đây thì cũng không sợ lộ danh tính, nhưng có thể không lộ thì không lộ đi, “Cảm ơn.”
“Tôi cảm ơn thầy, là tôi cảm ơn thầy!!”
“...”
Trương Siêu kích động khoảng mười phút, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thu hồi tâm tình của fan, tiến vào vấn đề chính.
Trương Siêu quy củ đi theo chương trình: “Thầy Tam Các, đầu tiên phải cảm ơn thầy trong lúc trăm công nghìn việc vẫn có thể tới cô nhi viện của chúng tôi, giúp cô nhi viện của chúng tôi tăng thêm phong cảnh đẹp.”
Chu Thanh Lạc mỉm cười gật đầu, “Khách khí rồi.”
“Cô nhi viện của chúng tôi chủ yếu là cung cấp cho xã hội...”
Chu Thanh Lạc cười cắt ngang lời của hắn, “Chúng ta đến xem sân trước được chứ? Tôi vừa mới xuống máy bay, sau khi xem sân xong còn phải đi tìm khách sạn nữa.”
“Được được, thầy Tam Các, mời đi bên này.”
Trương Siêu đưa cậu đến thao trường.
Cô nhi viện Sơn Thành có một thao trường lớn tiêu chuẩn 400 mét, ở một bên thao trường là tường rào, có chiều dài 200 mét, cao 3 mét, khoảng chừng 600 mét vuông, một mình cậu vẽ phải mất hai tháng.
Hai tháng sau vừa vặn là Tết.
Trương Siêu thấy Chu Thanh Lạc đang suy nghĩ miên man, còn cầm điện thoại không ngừng tính toán thì ngượng ngùng, “Thầy Tam Các, tôi biết bức tường này của chúng tôi to gấp mấy lần bức ở cô nhi viện Chân Thiện Mỹ, có điều thầy yên tâm, chúng tôi dự tính...”
Chu Thanh Lạc: “Tôi không lấy tiền, nhưng một tuần sau tôi còn có việc ở chỗ khác, chỉ có lúc tan làm hoặc cuối tuần mới tới được, cho nên thời gian vẽ sẽ khá lâu.”
Trương Siêu: “Không sao, không sao, tôi là giáo viên mỹ thuật, tôi có thể giúp thầy. Truyện tranh của thầy tôi đã thuộc làu làu, tôi vốn chỉ định xin được uỷ quyền vẽ tranh của thầy.”
Chu Thanh Lạc cười, “Vậy dự tính của anh dùng để mua một ít màu nước đi, tôi tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút rồi liên lạc lại sau.”
Trương Siêu gật đầu như gà mổ thóc, “Tam Các, thầy bận rộn quá, điện thoại của thầy vẫn luôn kêu kìa.”
Chu Thanh Lạc: “Ồ, điện thoại quấy rối đó.”
Trương Siêu tạm biệt Chu Thanh Lạc, quay đầu lên bài viết [Tam Các không hot, thiên lý khó tha] trên diễn đàn truyện tranh.
[Chày gỗ to]: Tam Các là thần!!! Không chấp nhận phản bác!!!
*
Người vẫn đang cần mẫn tận tuỵ gọi điện quấy rầy thần là Tống Lăng.
Tống Lăng gửi cho Chu Thanh Lạc rất nhiều tin nhắn, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cậu cũng không hồi đáp, cậu không biết phải nói gì cho phải, nhưng chặn thì lại tỏ ra tự phụ.
Thời gian này chờ mọi người cùng bình tĩnh lại, làm bạn bè cũng không phải là không thể.
Đều là người lớn hết rồi, cũng không phải là thâm cừu đại hận gì, cả đời không qua lại với nhau quả thật cũng không cần thiết.
[Tiền]: Chu Thanh Lạc, em còn không trả lời tin nhắn của anh, anh sẽ lập tức đi tìm em.
[Tiền]: Em muốn chia tay? Không được, cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện đó, em dẹp suy nghĩ này đi.
[Tiền]: Nếu em còn không trả lời tin nhắn của anh, ngày mai anh thật sự sẽ tới tìm em, không đùa đâu.
[Tiền]: Trả lời tin nhắn nha?
[Tiền]: Vợ ơi?
[Tiền]: Chu Thanh Lạc, không ngờ em lại là loại người như vậy? Ngủ xong thì chạy? Nếu em có thể mang thai thì có phải một năm sau sẽ mang về cho anh ba bản sao thu nhỏ của anh không?
[Tiền]: Em bội bạc anh.
[Tiền]: Em muốn lãng mạn kiểu anh đi khắp thế gian để tìm kiếm em sao?
Chu Thanh Lạc thấy tin nhắn tới không ngừng thì dở khóc dở cười.
Tống Lăng suốt ngày chỉ xem mấy cái linh tinh, tới giờ vẫn chưa nói chuyện chính, mấy chuyện xàm xàm thì lại một đống.
Chu Thanh Lạc không để ý tới hắn nữa, ném điện thoại sang một bên, nằm trên giường khách sạn, ngẩn người nhìn đèn trần.
Đột nhiên Chu Thanh Lạc cảm thấy vẫn luôn cô đơn.
Kiếp trước vì cậu bị bệnh tim, bạn bè của cậu thật ra cũng không nhiều, đều là tuổi ham vui trêu đùa, không mấy ai chịu đùa nghịch với một người vẫn luôn có bệnh tim, trong lòng họ lúc nào cũng lo ngại, nhỡ cậu xảy ra chuyện bất ngờ thì sao đây.
Chu Thanh Lạc cũng không muốn chuốc thêm phiền phức cho người khác, dần dần, cậu thấy sống một mình rất tốt, biết dùng truyện tranh để khơi thông tình cảm của mình, có thể làm những việc mình thích, có thể chăm sóc kĩ bản thân, sống thật tốt, sau đó từ từ già đi, sống một đời êm đềm và bình lặng.
Tới bây giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ sẽ có một người khác xông vào cuộc sống của mình, một người thấy một chút hi vọng là liều mạng nắm lấy.
Vì vậy cậu muốn chung sống, cùng nhau làm những việc mà cả hai thích, cùng chung sống thật tốt, cùng từ từ già đi.
Trước kia cậu vẫn luôn làm việc một mình, giờ có thêm một người.
Cậu đang cố gắng tới gần người này, cậu tự cho là mình đã hiểu rất rõ người này, không ngờ tất cả đều không giống như cậu nghĩ.
Cậu tự cho là mình cũng có bạn, nhưng những người bạn này lại không giống với tưởng tượng của cậu.
Tất cả nỗ lực đều thấy sai phương hướng, khiến cho cậu không kịp ứng phó.
Cậu rất khó chịu, cũng rất mất mát, nhưng cậu không muốn xoắn xuýt tại chỗ quá lâu, dù sao thì cậu là người đã chết một lần rồi, biết được cuộc sống còn rất nhiều việc phải làm.
Cậu cần một chút thời gian để điều chỉnh tâm tình của mình.
[Tiền]: Vợ ơi, anh không hack hệ thống internet ở sân bay, cũng không theo dõi vị trí của em. Ít nhất thì em cũng phải nói cho anh, em tới chưa, em an toàn không được không? Em yên tâm, anh không tìm em đâu.
Chu Thanh Lạc cảm thấy chơi trò mất tích này quả thật quá ấu trĩ, bơ một người khiến cho hắn lo nghĩ bậy bạ cũng chẳng có ý nghĩa gì thì nhắn tin lại cho hắn.
[Tam Thanh Tam Các]: Bình an đừng nhớ mong, chăm sóc tốt bản thân mình.
[Tam Thanh Tam Các]: Đừng có gọi tôi là vợ nữa.
Nhưng cậu trả lời tin nhắn rồi, người nào đó vẫn không ngừng lại.
Lúc này hắn không gửi giọng nói và tin nhắn nữa, trực tiếp gửi video WeChat.
Hắn hơi say, leo lên taxi, “Vợ ơi, anh không lái xe lúc đang say.”
Tài xế taxi nói chen vào: “Nhóc con, bà xã quản nghiêm thế à?”
“Vâng, vợ bảo cháu phải tuân thủ pháp luật.”
Chu Thanh Lạc: “...” Cảm thấy câu “Đừng gọi tôi là vợ” cậu chưa gửi hay sao ấy nhỉ?
Tống Lăng về nhà, ngân nga với biệt thự trống rỗng, “Yêu một người không về nhà, chờ đợi một cánh cửa không mở ra...”
Chu Thanh Lạc: “...”
Tống Lăng đi tới phòng tắm đánh răng, đặc tả cốc đánh răng cho người khác, “Cho em một cái giống này.”
Hắn vẫn nằm trên chiếc giường lớn 2 mét có một chiếc chăn 1 mét 2 phủ lên, là cái chăn đêm hôm đó hai người bọn họ lăn lộn đến nhàu nát. Hắn nằm lên, như nhớ ra gì đó, vẻ mặt mập mờ, “Ngủ ở đây thơm quá.”
Chu Thanh Lạc: “...”
[Tiền]: Không trả lời tin nhắn của anh phải không? Đây là ép anh sắc dụ hả?
Tiếp theo tin nhắn là một cái video đen thùi lùi.
Chu Thanh Lạc không dám bấm mở ra, sợ là cái thứ gì đó không phù hợp cho thiếu nhi. Cậu vừa định ném điện thoại đi, lại có một tin nhắn nhảy lên.
[Tiền]: Thanh Lạc, chuyện anh yêu em, anh sẽ vĩnh viễn không thể từ bỏ, dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên anh theo đuổi em, lần này anh sẽ theo đuổi em tốt hơn lần trước.