Hàn Trí Minh cười lớn như đã phát điên khiến Tiểu Hoàng không thể tập trung được. Lớp bảo mật từ đó để trống một lỗ hổng. Hàn Duệ liền lợi dụng thời cơ này đưa virus xâm nhập vào.
“Anh có thể im lặng được không?” Hàn lông mày của Tiểu Hoàng nhíu chặt lại, những ngón tay lướt trên mặt phím một nhanh hơn.
Hàn Trí Minh ngưng cười, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Anh ta đi ra ngoài đóng rầm cửa lại.
...
Đám người Hàn Thiên gọi đồ ăn đêm, vừa ăn vừa nhẹ nhàng xử gọn mười chi nhánh con của tập đoàn Ze. Báo hại Hàn Trí Minh nhức đầu cả đêm để tìm hướng giải quyết. Ban đầu chỉ là vài ba công ty con nhưng tính đến thời điểm hiện tại đã quá nhiều gây tổn thất nặng nề cả về tiền và danh tiếng của tập đoàn.
“Hàn Duệ, tôi đã xem thường cậu rồi. Đáng lí ngay từ đầu cả cậu và tên khốn đó phải chết chung. Nhưng không sao tên khốn đó đã chết, cậu cũng sẽ đến lượt nhanh thôi.”
“Còn cả cô, Vương Bảo An. Hàn Thiên mê muội cô như thế, tôi cũng rất muốn biết mùi vị người phụ nữ của hắn như thế nào.” Hắn như một tên biến thái bệnh hoạn nhìn chăm chăm vào bức hình chụp trộm cô trong điện thoại.
...
Trời đã chập choạng sáng, nhìn sang chiếc đồng đồ bên bàn đã là gần năm giờ. Vương Bảo An vì quá mệt nên đã dựa vào người Hàn Thiên ngủ lúc nào không hay.
“Mọi người đều đã mệt rồi về nghỉ ngơi trước đi. Bước đầu kế hoạch của chúng ta thành công.”
“Cảm ơn mọi người.”
Hàn Mẫn Nhi dụi dụi mắt nói: “Anh khách sáo làm gì chứ?”
Cho đến khi mọi người đều đã về hết, Hàn Thiên bế cô ôm gọn vào lòng rồi ra khóa cửa.
Vương Bảo An như mèo nhỏ mà dụi sâu vào người anh tìm hơi ấm.
“Bảo An, em cứ như vậy, bảo anh làm sao để kiềm chế đây?”
Anh đặt cô xuống giường nhẹ nhàng đặt lên môi cô nột nụ hôn nhè nhẹ.
“Ngủ ngon, mèo nhỏ. Để em phải chịu cực cùng anh rồi.”
Trái ngược với cặp đôi hạnh phúc, ngọt ngào bên đây. Giữa Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan đã dần hình thành một khoảng cách vô hình.
Trình Nhất Hoan không còn vui vẻ bám dính lấy Hàn Duệ nữa, có vẻ như đang tránh mặt.
“Cậu...tôi về nhà riêng. Nếu cần người phụ trợ sửa chữa bảo mật thì cứ gọi cho tôi.” Nói xong thì nhanh chóng ngồi vào xe.
Hàn Duệ định nói điều gì đó nhưng lại thôi, câu từ đem chặn lại.
Anh đi vào căn hộ gần sát nhà của Vương Bảo An rồi khóa cửa lại. Chiếc laptop cũng bị tắt rồi để qua một bên. Anh nằm vật xuống giường nghĩ ngợi điều gì đó.
Suốt từ đêm qua tới giờ mọi chuyện xảy đến đối với anh quá bất ngờ. Từ việc Hàn Thiên vẫn còn sống làm anh vừa vui vừa giận đến việc Trình Nhất Hoan đang dưng đang lành thì tránh mặt mình.
Gạt bỏ tất cả qua một bên nhắm mắt lại, anh từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm nay như vậy đã quá đủ rồi, anh cần nạp năng lượng để đối đầu với cuộc chiến phía trước.
Thời gian vẫn cứ trôi, không đợi một ai cả. Một ngày mới lại bắt đầu.
Vương Bảo An và Hàn Thiên ôm dính lấy nhau ngủ đến tận trưa. Khi ánh nắng chiếu rọi vào phòng cô mới nheo mắt tỉnh dậy.
Nhìn sang bên cạnh thấy anh ngủ rất ngon, có lẽ khoảng thời gian qua rất mệt mỏi, sắc mặt cũng kém đi rất nhiều. Cô toan bước xuống giường đi vệ sinh cá nhân rồi đến khu chờ gần nhà mua chút đồ về tẩm bổ cho anh. Động tác nhẹ nhàng hết sức để tránh đánh động tới anh.
Bỗng cổ tay bị nắm lại dựt ngược ra sau, cả người cô mất thăng bằng ngã ra sau.
Hàn Thiên nhanh chóng ngồi dậy đỡ lấy cô: “Em tính đi đâu?”
“Em ra chợ mua chút đồ. Anh có muốn đi cùng không?”
“Chỉ cần đi với em thì nơi nào cũng được.”
Vì hiện tại Hàn Thiên không thể xuất đầu lộ diện nên anh buộc phải đeo khẩu trang và đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Cả hai nắm tay nhau đi một vòng quanh chợ, mua được không ít đồ. Bỗng Vương Bảo An ngửi thấy mùi cá tanh, cơn buồn nôn trào dâng. Cô tuột khỏi tay anh chạy đi nôn thốc nôn tháo.
Hàn Thiên lo lắng chạy theo, anh vuốt vuốt lưng cho cô: “Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?”
“Em không sao?”
“Không được đi theo anh tới bệnh viện.”
Nói là làm Hàn Thiên lấy điện thoại gọi cho Cường Hào lái xe tới. Sau đó giao lại đống đồ vừa mua được cho anh ta còn bản thân lái xe đưa cô tới bệnh viện.
“Hàn Thiên em không sao thật mà.”
...
Vương Bảo An bị đưa đi kiểm tra tổng thể. Hai tiếng sau, bác sĩ cầm tờ bệnh án trên tay.
“Cô nhà chỉ đang trong thời kì ốm nghén nên có triệu chứng nôn ói là chuyện bình thường. Người nhà không cần phải lo lắng. Thai nhi không có vấn đề,rất khỏe mạnh. Tôi cũng đã kê khai một số thuốc bổ cho bà bầu, anh ra ngoài mua theo đơn thuốc là được.”
“Vâng cám ơn bác sĩ.” Vương Bảo An nhận lấy tập giấy.
Hàn Thiên người vẫn chưa tiêu hóa được những gì vừa nghe được, anh hết quay qua nhìn cô rồi lại quay qua nhìn bác sĩ.
“Bảo An, em có thai?”
“Ừm.” Hôm rồi vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô cũng quên béng mất việc phải nói cho anh biết tin này.
Hàn Thiên vui sướng thiếu điều hét toáng lên: “Tôi sắp được làm bố rồi.” Anh kéo cô ôm vào lòng: “Bảo An anh sắp làm bố rồi.”