Trợ lí Dương lạnh lùng liếc nhìn Na-uy một cái, trong lòng thầm mắng nhiếc: Ngoại hình không tệ nhưng xem ra lại là người não ngắn.
Na-uy ngay lập tức bị tống khỏi phòng anh.
“Cậu đem hộp cơm này đi đi, mua lại hộp mới. Còn nữa...” Anh cới chiếc áo vest ném qua cho trợ lí Dương: “Đem nó bỏ luôn đi.”
“Vâng.”
“Hàn tổng còn gì dặn dò.”
“Không còn, cậu đi đi.”
Vương Bảo An không tắt máy, cô vẫn ngồi như thế thản nhiên ăn uống và chứng kiến mọi chuyện.
“Bảo An chuyện ban nãy anh...”
“Thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Không có, Bảo An đừng giận mà.”
“Ừm, em không có giận.”
Nhìn cái biểu cảm này mà còn dám nói không giận ư? Ngu mới tin ấy.
“Bảo An, anh sai rồi.”
“Ừm.”
“Em đừng như thế, đừng dọa anh sợ mà.”
“Ừm.” Vương Bảo An chẳng nói thêm gì ngoài từ này.
“Anh hứa sẽ không tiếp diễn lần hai.”
“Ừm.”
...
Trợ lí Dương vừa ra ngoài liền vuốt ngực thở phào.
“Suýt chút nữa là toang rồi. Thiếu phu nhân còn đang nói chuyện với Hàn tổng, không biết là do cô ta não ngắn hay là do cô ta không muốn sống?” Ban nãy anh đã liếc thấy chiếc điện thoại dựa trên bàn đang được video call cho cô.
Lệnh của Hàn Thiên nhanh chóng được ban xuống, tất cả nhân viên đều lấy Na-uy làm gương, không còn một ai dám có ý định không đàng hoàng với anh nữa.
...
Hàn Thiên khó khăn lắm mới dỗ được vợ. Sau lần này anh vẫn nên đề phòng với tất cả các cô gái xung quanh.
“Được rồi coi như là tạm tha cho anh. Em còn có cuộc họp cúp máy trước.”
“Ừm, anh không dám tái phạm lần hai.”
“Tốt nhất là như vậy, đừng để thêm một cô gái nào trở thành Tần Uyển Nhi thứ hai.”
“Tuân lệnh vợ.”
Hàn Thiên thở phào cúp máy, ban nãy dây thần kinh của anh còn căng hơn dây đàn, suýt chút nữa đã gọi trực thăng về nước ngay lập tức.
Chỉ trong vòng một tiếng, tất cả những bê bối về đời tư của Na-uy đều đã được phanh phui, lan ra khắp cả tập đoàn. Rất nhiều lời bàn tán về cô ta và đương nhiên người làm ra chuyện này không ai khác chính là vị tổng tài Hàn Thiên này rồi. Cô ta khiến anh cực nhọc như thế, đương nhiên cũng phải nhận lại quả đắng.
Cuộc họp của Vương Bảo An kết thúc vào ba giờ chiều, cô cũng đã thu xếp công việc và liên hệ với người thầy dạy võ.
“Alo, được tôi sẽ tới ngay.”
“Vâng. Cảm ơn thầy.”
Cô cũng gọi một cuộc qua cho Cường Hào.
“Alo, chị dâu có chuyện gì sao?”
“Không có, tối nay anh không phải đón tôi. Tôi có việc cần xử lí sẽ về sau.”
“Như vậy không ổn lắm.”
“Tôi sẽ tự giữ an toàn, yên tâm đi sẽ không liên lụy đến các anh.”
“Nhưng nếu chuyện tối qua lại xảy ra, tôi...”
Vương Bảo An nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thôi được, giờ anh tới đón tôi đi. Nhưng anh cũng phải hứa giữ bí mật chuyện này cho tôi.”
“Được.”
Vương Bảo An vừa ra đến sảnh công ty đã thấy xe của Cường Hào đỗ ở đó. Chẳng phải vừa mới gọi thôi sao? Không lẽ anh cả ngày chỉ ở đây đợi cô ra?
“Chị dâu.” Vẫn là Trí Anh nhanh miệng chào hỏi trước.
“Chị dâu, chị định đi đâu?”
Vương Bảo An đọc địa chỉ cho hai người họ.
“Đây chẳng phải...không lẽ chị tính học võ?”
“Ừm, hai người phải giúp tôi giữ bí mật. Tuyệt đối không được cho Hàn Thiên biết.”
“Có được không?”
Trí Anh và Cường Hào đều đồng thanh nói: “Được.” Chị dâu nhỏ đang dưng lại muốn đi học võ? Chẳng lẽ lão đại của bọn họ đã làm gì đắc tội sao?
Bọn họ tuy rất tò mò nhưng cũng không nhiều lời. Dù sao chị dâu nhỏ cũng có quyền. Sau này nếu để Hàn Thiên biết được họ cố ý che giấu thì cũng có chị dâu cứu giúp. Đắc tội với lão đại không đáng sợ bằng đắc tội với chị dâu nhỏ.
Sau khi chở cô tới địa điểm đó, bọn họ ở phía ngoài đợi cô.
Nơi đây khác với tưởng tượng của Vương Bảo An, là một ngôi nhà được xây bằng gỗ rất cổ kính, xung quanh trồng rất nhiều cây cối. Có một người đàn ông thân hình cường tráng, chừng khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi rót nước đợi sẵn.
“Chào thầy.” Vương Bảo An hơi cúi người.
Người này tên Mặc Diệp Tư là sư phụ của một võ đường lớn, tên tuổi của ông đã từng vang danh một thời. Sau này khi đã đứng tuổi liền lui về ở ẩn tại nơi đây, an hưởng cuộc sống thanh bình, yên tĩnh.
Sở Vương Bảo An biết ông là do Trình Nhất Hoan giới thiệu.
“Đến rồi à? Ngồi đi.” Ông liếc mắt nhìn cô một cái âm thầm đánh giá.
“Tại sao cô lại muốn học võ?”
“Tôi muốn tiện để phòng thân.”
“Học võ là cả một quá trình, cô đã quá tuổi xương khớp không còn dẻo dai như khi còn nhỏ e là sẽ chịu không ít vất vả.”
“Không sao, khó khăn đến mấy tôi cũng sẽ học.”
“Ý chỉ mạnh đến vậy để tôi xem cô có thể cố gắng được mấy ngày.”
Mặc Diệp Tư lấy ra một bộ quần áo dành cho người học võ rồi ném qua cho cô: “Đi thay đi, lần sau đừng để nhắc.”
“Vâng.”
Xem qua người thầy này của cô rất nghiêm khắc, ngày tháng sau này e là vất vả không ít rồi. Nhưng không sao, chẳng phải đã nói thầy càng nghiêm thì trò càng giỏi sao?
Ngay ngày tập đầu tiên Mặc Diệp Tư đã bắt cô đứng tấn cả mấy tiếng đồng hồ. Ngoài ra không dạy thêm bất kì một động tác nào khác.
Vương Bảo An nhủ thầm: Không sao, chỉ là đứng tấn thôi mà, bước đầu quan trọng, bước đầu quan trọng.