Thật không may Tần Uyển Nhi hôm nay cũng đến nhà hàng này dùng bữa, cô ta vừa nhìn thấy cô cùng anh vừa ăn vừa cười nói thì khẽ siết chặt tay.
“Hàn Thiên sao anh ấy lại ở đây cùng cô ta dùng bữa? Chẳng phải anh ấy đã hứa với mình sẽ đá cô ta sao?”
Ngay lúc cô ta đang định đi đến thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Reng...reng..reng...
“Được tôi sẽ đến ngay.”
Cô ta đành dậm chân rời đi.
Sau khi dùng bữa xong anh đưa cô về nhà nghỉ ngơi. Lúc này đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, nhìn tên hiện trên màn hình anh liền nở nụ cười ôn nhu, rồi rời giường ra ngoài nghe điện thoại. Anh mặc dù đã giảm âm lượng xuống thấp nhưng cô vẫn có thể nghe được. Là giọng nói của Tần Uyên Nhi. Cô ta nhõng nhẽo nói với anh chuyện gì đó cô không rõ. Nhưng đáp lại cô ta là giọng nói đầy sủng nịnh của anh:“Được mai cô ta sẽ dọn đi. Em yên tâm anh yêu em cục cưng à.”
Cô cười mỉa, mắt nhìn lên trần nhà, thật lãng mạn quá đi nhưng cũng làm người ta kinh tởm. Một đôi cẩu nam nữ. Nghĩ đến đây cô lại không giấu nổi nỗi chua xót đang dâng trào trong lồng ngực.
Ba năm qua thật uổng phí.
Người bên ngoài đã tắt điện thoại, anh chung lên giường kéo cô nằm gọn trong lồng ngực săn chắc, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
“Ngủ đi, lát dậy sẽ đưa em ra biển chơi.”
Cô giấu đi nỗi kinh tởm trong lòng cười đáp:“Được.”
Thời gian trôi qua rất nhanh mới đó đã đến chiều. Anh nhìn cô ngủ ngon trong lồng ngực mình mà không rõ tâm tình bất giác đưa tay chạm nhẹ lên gò má sống mũi cô. Anh nhìn ra ngoài trời đã là xế chiều liền nhéo nhẹ mũi cô một cái rồi nói:“Dạy đi mèo nhỏ. Tôi đưa em ra biển chơi.”
Cô ngồi dậy dụi dụi mắt rồi bước xuống giường thay quần áo. Khi nãy cô nghe thấy anh gọi cô là mèo nhỏ, hai từ hình hình như đã rất lâu cô không được nghe.
Bờ biển không một bóng người thật bình yên, từng con sóng vỗ vô bờ. Cô ngồi bên cạnh anh cùng ngắm biển. Cô ích kỉ ước thời gian ngưng đọng ngay lúc này. Cô lấy cát chọi vào người anh. Anh chỉ nhíu mày rồi quay ra nắm một nắm cát chọi lại cô. Cả hai nô đùa trên bãi biển như hai đứa trẻ.
Chẳng mấy chốc trời đã sập tối, chỉ còn mấy tiếng nữa thôi là người đàn ông của cô sẽ thuộc về người khác. Nỗi chua xót phút chốc lại dâng lên. Cô không trách Tần Uyển Nhi đã cướp đi hạnh phúc của mình, cũng không trách anh tại sao không yêu lại giữ cô bên cạnh làm thế thân cho người khác. Có trách thì chỉ trách bản thân cô quá nhu nhược ngu ngốc, nhân là do cô gây ra nên quả cô sẽ tự nhận lấy.
Sau ngày hôm nay cô sẽ triệt để chôn vùi quá khứ của hai người, đi đến một nơi thật xa để bắt đầu lại một cuộc sống mới và nơi đó sẽ không có bóng hình của người đàn ông cô yêu.
Cô nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi bàn tay ám áp kia:“Cảm ơn vì đã ở bên cạnh làm bạn trai em một ngày. Từ nay về sau hai chúng ta triệt để không còn liên quan đến nhau nữa.”
Nghe lời nói tuyệt tình kia của cô, không hiểu sao trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh gật đầu nói:“Ừm, tôi đưa em về.”
“Không cần, tôi từ bắt xe về.” Cô quay đầu đi chẳng nhìn lại. Ba năm qua đã là quá đủ rồi.
Cô cứ thế mà đi, anh định chạy ra kéo cô lại thì nhận được điện thoại chả Tần Uyển Nhi.
“Cục cưng có chuyện gì vậy?”
Tần Uyển Nhi õng ẹo nói:“Anh em đói, anh đến đưa em đi ăn đi.”
“Nhưng...” Anh nhìn theo bóng lưng cô hơi ngập ngừng.
“Anhhhh đi mà người ta đói.”
“Anh gọi đồ cho em được không cục cưng?”
Tần Uyển Nhi ở bên kia nũng nịu mãi không thôi:“Người ta muốn đi ăn với anh.”
“Được, được anh tới ngay.” Hàn Thiên không còn cách nào liền lấy xe đi đến đón Tần Uyển Nhi.
Còn cô không tự chủ được cứ đi cứ đi mãi, sự cứng rắn khi đứng trước mặt Hàn Thiên đã không còn. Cô ngồi gục xuống bên đường hai ta ôm gối gục mặt xuống mà khóc. Cô ghét nhất là bộ dạng này của mình, thật nhu nhược, thật hèn nhát yếu đuối.
Trời đã bắt đầu đổ mưa, từng hạt từng hạt rơi xuống trên lưng cô thẫm ướt đẫm quần áo cô. Không biết qua bao lâu cô mới ngẩng mặt lên nhìn bầu trời tối đen như mực. Nước mưa xen lẫn nước mắt, cô cười khổ hỏi:“Mới nãy chẳng phải thời tiết còn rất đẹp sao, sao lại mưa rồi? Ông trời, có phải ông cũng xót thương cho tôi không?”
Cô cười nhưng nụ cười ấy méo xẹo như đang khóc:“Làm sao ông có thể xót thương cho tôi chứ? Hahhaahhaha.”
Một chiếc xe ô tô sang trọng dừng lại ngay chỗ cô ngồi. Từ trên xe có một người cầm ô bước xuống.
“Cô có cần đi nhờ xe không?” Là giọng nói của một cô gái trẻ, cô ngẩng mặt lên nhìn. Thấy rõ mặt người kia cô hơi ngây người.
Cả hai đồng thanh nói:“Là cậu?”
Cô gái kia chạy lại bên cô:“Cậu, Bảo An tại sao lại là cậu? Tại sao cậu lại ngồi đây?”
Thấy cô không trả lời người đó ngồi xuống ôm lấy thân thể ướt sũng của cô nói:“Cậu mau lên xe đi, nhanh mình đưa cậu về nhà thay đồ không sẽ cảm mất.
Châu Hân Hân này chính là bạn thân hồi cấp ba của cô, gia đình rất có điều kiện. Mấy năm trước Châu Hân Hân đi du học, cô và cô ấy cũng thường xuyên liên lạc nhưng ba năm trở lại đây thì ít liên lạc hơn hẳn.
Cô theo Hân Hân lên xe, cả người cô đã sớm lạnh cóng. Hân Hân lấy tạm một cái khăn rồi từ từ giúp cô lau tóc. Thấy tâm trạng của cô không tốt Hân Hân không dám nhiều lời:“Nhà của cậu ở đâu? Mình đưa cậu về.”
Cô bất giác nở nụ cười chua xót. Nhà? Cô làm gì có nhà để về, ba mẹ cô đã sớm qua đời trước nay cô luôn coi Hàn Thiên là người thân nhưng giờ người thân ấy, gia đình ấy đã sớm không còn nữa rồi.
Cô không nói gì chỉ quay sang ôm lấy Châu Hân Hân mà lặng kẽ rơi nước mắt. Mãi một lúc sau cô mới nức nở nói:“Hân Hân mình không có nhà, mình không còn nhà để về nữa rồi.”
Châu Hân Hân không rõ chuyện gì chỉ vỗ vỗ an ủi cô.
Đợi khi cảm xúc cô dần ổn định cô ấy lấy ra một túi khăn giấy từ từ lau nước mắt cho cô rồi lựa lời hỏi:“Bảo An rốt cuộc là có chuyện gì? Ai ăn hiếp cậu mình tìm hắn tính sổ.”