Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 112: Chương 112




Nửa đêm khuya tĩnh lặng, mỏi vật đều chìm trong bóng tối. Tưởng Lam đã lôi Hàn Khải dậy rình mò trước cửa phòng Hàn Thiên.

“Bà kéo tôi đến đây làm gì?”

“Nửa đêm rồi sao còn không ngủ?”

“Ài ya ông bé bé tiếng thôi. Suỵt.”

Bà áp tai vào cửa nhưng chẳng nghe thấy động tĩnh gì.

“Sao im ắng quá?”

Hàn Khải kéo ngược Tưởng Lam ra: “Bà đây là muốn làm gì?”

“Khi nãy tôi dẫn con bé đến bar, cố tình chuốc say nó.”

Nghe đến đây Hàn Khải cũng đã rõ được ý định của bà, ông dứt khoát kéo tay bà về phòng: “Chuyện của con nhỏ, chúng ta không nên quá tò mò. Về phòng ngủ thôi.”

...

Sáng hôm sau, Vương Bảo An bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô ngồi dậy chỉ thấy đầu mình đau nhức, toàn thân uể oải.

Hàn Thiên lúc này cũng từ trong nhà tắm đi ra: “Em dậy rồi?”

“Ừm.”

“Nay anh có phải đến tập đoàn?”

“Có, lát nữa sẽ đi.”

Sao Vương Bảo An lại nghe ra có chút hờn dỗi trong giọng điệu kia nhỉ?

“Em cũng chuẩn bị đi, hôm nay cùng theo anh tới tập đoàn.”

“Hả...”

Hàn Thiên ngồi xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt cô: “Không muốn sao? Muốn đi cùng mẹ vào bar quậy nữa?” Gương mặt anh chỉ còn cách cô không quá 3cm.

“Em đi với anh.” Cô cố gắng nhớ lại những việc xảy ra hôm qua nhưng hình như một chút cũng không còn đọng lại.

Vương Bảo An lách người nhảy xuống giường chạy vụt vào phòng tắm. Nhìn vào trong gương thì phát hiện trên cổ mình lại có thêm một vết đỏ. Chẳng cần đoán cũng biết chuyện tốt này là do ai làm.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi cô mở tủ đồ thì phát hiện bên trong đã chật kín, chỗ quần áo hôm qua đều đã được xếp ngăn nắp bên trong.

Cô lướt lướt một hồi rồi dừng lại ở chiếc váy màu trắng. Kiểu dáng này mới được ra mắt vừa quyến rũ lại không quá phản cảm, lại rất hợp với bộ vest mà Hàn Thiên vận hôm nay.

Cả hai xuống nhà ăn sáng. Nhìn thất dấu hôn đỏ nhạt trên cổ cô Tưởng Lam rất hài lòng.

“Bảo An, mau lại đây. Ta nghe Hàn Thiên nói con rất thích món này nên đã đặc biệt căn dặn nhà bếp nấu. Con nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”

Nồi canh gà hầm hạt sen tỏa hương nghi ngút, quả là rất ngon.

Tưởng Lam gần như đem toàn bộ thức ăn trên bàn dồn về phía cô: “Dạo này con lại gầy đi rồi, ăn nhiều một chút.”

“Con cảm ơn mẹ.”

...

Nhân viên trong toàn tập đoàn hôm nay lại được phen chấn động. Ai nấy cũng đều tò mò về người con gái đi bên cạnh sếp.

“Cô gái đó xinh thật đó.”

“Là thiếu phu nhân sao?”

“Nhưng tôi nghe nói là Hàn tổng chưa kết hôn mà? Không lẽ là bạn gái?”

“Người lãnh khốc như Hàn tổng của chúng ta mà cũng có người chịu được sao?”

“Ngưỡng mộ cô gái kia quá đi.”

“Ngưỡng mộ gì chứ? Tôi lại thấy thương cô ấy. Ở bên cạnh Hàn tổng mặt lạnh thì đau khổ hơn chết.” Một cô gái trước đây đã từng có ý với anh nhưng không quá ba ngày lập tức thay đổi lên tiếng.

“Phải rồi nghe nói lần này nhị thiếu cũng về rồi.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, khi nãy tôi còn thấy anh ta đi chung với sếp.”

“Ác mộng lại tới rồi.'

“Mau mau tập trung làm việc, còn ở đây bàn tán thì coi chừng bị đuổi việc.”

...

Vương Bảo An bị ánh mắt tò mò của mọi người dõi theo thì hơi ngượng, sớm biết như vậy thì cô sẽ sống chết không đi.

Hàn Thiên vừa vào phòng đã kéo cô ngồi trên lòng rồi lật xem tài liệu.

“Thả em ra.”

“Đừng nhúc nhích.”

Mặt của anh ngang nhiên vùi sâu vào cổ cô, tư thể chẳng thể đứng đắn hơn. Tập tài liệu vẫn được xem ra, Vương Bảo An có một thắc mắc: làm cách nào mà tên này có thể chỉ đọc lướt một lượt đã phát hiện là lỗi sai?

“Em đói chưa?” Trong lúc mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ ấy thì giọng anh vang lên bên tai.

“Em rất đói, anh mau đi lấy đồ cho em đi.” Kì thực khi nãy bị Tưởng Lam ép ăn tới giờ cô vẫn còn cảm thấy rất no. Chỉ là muốn lợi dụng cơ hội này để thoát thân. Ngộ ngỡ nếu để nhân viên nào thấy được tư thế này, cô sẽ ngượng chết mất.

Nhưng cô tính nào bằng anh tính? Anh bế cô lên rồi đi lại bên bàn lấy từ trong tủ ra một túi đồ ăn vặt rồi quay lại bàn làm việc. Trong suốt quá trình hai người chưa từng tách khỏi nhau.

Vương Bảo An có chút bực tức trong lòng, cái tên này chắc chắn là dùng cách này để trừng phạt cô chuyện hôm qua đây mà. Cô bóc túi kẹo nhét đầy vào miệng, đồ ngọt sẽ khiến chúng ta vơi bớt đi nỗi bực tức.

“Ngon không?”

“Ng...on.”

“Đút cho anh một cái.”

“Còn lâu.”

Lớp đường bên ngoài lớp kẹo còn vương trên môi cô, Hàn Thiên không nhịn được cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn. Đầu lưỡi bắt đầu tiến vào. Cho đến khi thỏa mãn anh mới buông cô ra.

“Kẹo này rất ngọt.”

“Anh...”

...

Cả một ngày chỉ ngồi trong lòng anh, Vương Bảo An cùng anh xem qua tài liệu, khi cảm thấy hết hứng thú thì chuyển qua ăn. Ăn xong thì ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cứ tình trạng thế này cô sẽ tăng cân mất kiểm soát mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.