Trong suốt cả buổi nói chuyện, Hàn Thiên vẫn luôn trầm mặc. Cho đến khi Lí Kiệt cùng Châu Hân Hân rời đi lúc này anh hơi gầm nhẹ.
“Vương Bảo An.”
Cô hơi nhíu mày quay qua.
Hàn Thiên lập tức dịu xuống, giọng nói mang theo mấy phần ủy khuất:“Em không quan tâm đến anh.”
Hàn Thiên như vậy là đang làm nũng? Cô hơi rùng mình một cái.
“Hàn Thiên, anh nên về phòng nghỉ ngơi thì sẽ tốt hơn.”
“Em còn đuổi anh đi?”
“Ừm, không tiễn.” Nói xong thì kéo chăn nằm xuống, quay mặt qua hướng khác.
Hàn Thiên không rời đi mà thở dài nhìn cô. Con mèo hoang này lại giận nữa rồi.
“Bảo An, anh và cô ta đã chấm dứt lâu rồi.”
“Ừm, nói với em làm gì?”
“Bảo An, quay mặt qua nhìn anh đi.”
“Không muốn.”
Hàn Thiên đặt tay lên vai cô nhẹ nhành xoay cô lại:“Anh đưa em tới một nơi.”
“Đi đâu?”
“Lát sẽ biết.” Hàn Thiên làm ra vẻ bí hiểm làm cô cũng tò mò theo.1
“Nhưng anh vừa mới tỉnh lại chưa hoàn toàn hồi phục.”
Chưa nói dứt câu cô đã bị anh kéo đi.
Cả hai người hiện giờ đang là bệnh nhân có phần đặc biệt của bệnh viện vậy mà hiện tại lại trốn viện ra ngoài chơi?
Trí Anh và Cường Hào chỉ biết lắc đầu thở dài.
...
Không ngoài dự tính cổ phiếu của Tần thị liên tục giảm mạnh, Tần Uyển Nhi đem bộ dạng nhếch nhác rời khỏi bệnh viện.
Tần Chung Minh đang vui mừng chuẩn bị đón nhận tin tốt từ cô ta:“Uyển Nhi sao rồi? Hàn tổng có chịu rót vốn không?”
“Ba con xin lỗi, anh ấy không chịu.”
Một cái tát đau điếng giáng thẳng mặt cô ta:“Mày...mày là đồ vô dụng, tại sao mày không quỳ xuống cầu xin nó?”
Tần Uyển Nhi ôm mặt khóc nức nở:“Con đâu biết được tại sao lần này anh ta lại tuyệt tình như vậy? Ba có giỏi thì tự tìm anh ta đi.” Cô ta nói xong thì bỏ đi.
Tần Chung Minh tức đến đỏ tía cả mặt, cơn đau tim phát tác.
“A...aaaa.” Ông ta trực tiếp ngã khụy xuống đất, lúc này thì Tần Uyển Nhi đã bỏ đi rất xa. Cũng còn may đây là trước cửa bệnh viện nên có người đã đưa ông ta vào trong kịp thời.
Tần thị đứng giữa bờ vực phá sản. Trước đây cũng chỉ là một cái vỏ rỗng tồn tại được đến tận bây giờ là nhờ Hàn thị luôn rót vốn vào trong.
Hàn Thiên đã bỏ vốn vào mấy năm qua nhưng căn bản chẳng thu được một chút lợi lộc nào. Đầu tư năm hạng mục thì cả năm đều thua lỗ. Nếu xét ở mặt hợp tác đơn thuần mà nói thì sớm đã phải rút vốn từ lâu. Không những vậy bên phía Tần thị còn phải bồi thường nữa kìa.
...
Hàn Duệ mấy ngày nay vì phải thay Hàn Thiên xử lí công việc nên phần lớn thời gian đều ở tập đoàn.1
Mấy nhân viên nữ mê đắm cái nhan sắc cực phẩm này ban đầu còn lân la tìm cách gây sự chú ý. Nhưng chỉ sau một ngày bọn họ đều thay đổi 180 độ, không một ai dám lại gần nhìn thấy Hàn Duệ ở đâu là tìm cách tránh thật xa.
Nguyên do là có một cô thư kí luôn tự tin về nhan sắc của mình. Buổi đầu tiên đã chết mê anh, cô ta tìm đủ mọi cách để được anh chú ý nào ngờ lại là tự mình đâm đầu vào chỗ chết.
Hàn Duệ chỉ thuận tay gõ phím hai ba cái, một file lịch sử đen tối của cô ta lập tức được in ra. Cô ta tái xanh cả mặt bị Hàn Duệ ném ra khỏi tập đoàn một cách không thương tiếc.
Chưa hết một nữ nhân viên khác cũng không tự lượng sức, giờ nghỉ trưa tự mình dâng tới cửa nhưng chưa kịp bước vào trong đã bị Hàn Duệ dọa cho sợ mất mật.
Tin đồn nhị thiếu gia của Hàn thị chính là một kẻ máu lạnh, không thích phụ nữ được lan truyền rộng rãi khắp cả công ty. Đám nhân viên ngày đêm làm việc không dám sơ xuất dù chỉ một chút. Bọn họ trong lòng thầm cầu nguyện Hàn Thiên sớm quay lại lãnh đạo tập đoàn như trước.
Cốc...cốc...cốc...
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Duệ cất lên:“Có chuyện gì?”
“Nhị thiếu, người tên Trình Nhất Hoan muốn gặp Hàn tổng.”
Hàn Duệ lục lại trí nhớ hình như anh đã nghe qua cái tên này rồi.
“Anh tôi đang đi công tác không có ở đây, nói với anh ta như vậy.”
Tin tức Hàn Thiên bị thương phải nhập viện là một tin mật, không được phép để lộ ra bên ngoài. Nếu để cho Hàn lão gia và hàn phu nhân biết chắc chắn sẽ lớn chuyện. Chưa kể có nột nhánh người trong gia tộc luôn lăm le tìm cách để chuộc lợi, đám người đó thực sự quá nguy hiểm, không thể không đề phòng.
“Nhưng anh ta đã đứng ngoài đây rồi.” Người thư kí kia vừa thông báo xong thì Trình Nhất Hoan đã mở cửa đi vào.
“Hàn Thiên, tôi về nước rồi mà cậu cũng không ra đón, lại còn cố ý tránh mặt? Có còn xem tôi là bạn nữa không?”
Hàn Duệ vẻ mặt thâm thầm từ từ xoay ghế lại, anh liếc đôi mắt sắc lẹm nhìn người trước mặt thầm đánh giá.
Người này dáng người cao to sấp sỉ dáng Hàn Thiên, mặc bộ vest xanh làm tôn lên làn da trắng, đường nét trên khuôn mặt đều rất hoàn mỹ.
“Cậu là?”
“Anh tìm anh tôi? Thứ lỗi anh ấy không có ở đây.”
“Ồ.” Trình Nhất Hoan ung dung ngồi vắt chân lên ghế tự rót cho mình một chén trà.
“Thì ra cậu là em trai của Hàn Thiên quả là giống đến bảy tám phần.”