Còn trái ngược lại với hai người họ Trí Anh và Cường Hào tuy không phải theo sát để bảo vệ Vương Bảo An nhưng hai người họ cũng không thể cách quá xa.
Trí Anh ngồi nhìn vào đống gấu bông mềm mềm tròn tròn, đầy đủ các loại màu sắc, từ to đến bé trên tay. Đây chính là nhiệm vụ nhàn chán nhất mà Hàn Thiên giao cho họ từ trước tới giờ.
Chẳng mấy chốc mà đã đến trưa, Hàn Thiên đưa cô tới một nhà hàng gần đó. Thật không ngờ lại chạm mặt Tần Uyển Nhi và Trần Phương.
Trần Phương trên mặt phải dán một miếng băng để che lại, có lẽ vết thương kia chính là vết mà hôm đó Vương Bảo An dùng thủy tich cứa trúng.
Phía đối diện hai ả là một lão trung niên đầu hói bụng trống, nhìn qua đã biết là kẻ không tốt lành gì. Tần Uyển Nhi vẻ mặt cười đầy gượng gạo tiếp rượu lão ta.
“Lương tổng, ngày thấy hạng mục này thế nào?”
Sát xuất Tần thị có thể trở mình trong thời điểm hiện tại là vô cùng mong manh, Tần Uyển Nhi phải ngậm đắng nuối cay đi tiếp rượu mấy lão già háo sắc.
“Hạng mục này ấy à?” Lương tổng vừa nói vừa cười đầy gian xảo, ánh mắt chứa đầy dục vọng nhìn chằm chằm Tần uyển Nhi. Một tay lão đưa ra cầm lấy ly rượu, rồi hết cọ cọ lại vuốt nhẹ tay cô ta.”Tôi sẽ từ từ xem xét, chỉ cần em biết điều thì mọi chuyện tôi đều sẽ đáp ứng.
Một tay đặt dưới bàn của Tần Uyển Nhi đã sớm siết chặt lại, ngoài miệng vẫn phải nở nụ cười. Nếu không phải do Tần thị gặp khó khăn cô ta có chết cũng sẽ không chịu nhục như thế này. Trước đây tuy cô ta rất phóng khoáng lẳng lơ nhưng hầu hết là đều cặp với các thiếu gia.
Trần Phương ánh mắt nhìn Vương Bảo An chứa đầy ý hận, khẽ hích nhẹ vào tay Tần Uyển Nhi.
Tần Uyển Nhi quay qua thấy Hàn Thiên đang đi cùng cô, cô ta tức đến nỗi chỉ muốn lật đổ cả bàn ăn, ánh mắt chăm chăm nhìn vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.
“Vương Bảo An, tất cả đều là do mày. Chính mày đã hại cuộc đời tao ra nông nỗi như ngày hôm nay. Mày chờ đó tao không tha cho mày đâu, Hàn Thiên chỉ được thuộc về một mình tao.” Đương nhiên những lời này cô ta chỉ dám nói trong lòng.
Lương tổng cũng theo ánh mắt của Tần Uyển Nhi nhìn về phía hai người họ, ánh mắt háo sắc của lão dính chặt trên người cô, nhìn bộ dạng có vẻ rất thèm thuồng.
Hàn Thiên xem như không nhìn thấy Tần Uyển Nhi, anh liếc ánh mắt lạnh như băng của mình vào tên Lương tổng. Tên này lại dám ở trước mặt anh có nảy ra ý đồ xấu với người của anh?
Lương tổng bị ánh mắt kia dọa cho lạnh cả người, lão ta thu lại tầm mắt không dám nhìn thêm một giây nào nữa. Lão ta cũng là người trong giới đương nhiên biết đến Hàn Thiên, đụng đến người này lão ta sẽ không sống nổi trong giới quá ba ngày.
Anh dẫn cô ra khỏi nhà hàng.
“Sao lại...?”
“Ăn ở đó mất vệ sinh, không khí đều bị ô nhiễm cả. Anh không muốn em bị nhiễm bẩn.”
Vương Bảo An dở khóc dở cười, cố ý chọc ghẹo:“Bảo bối bé nhỏ của Hàn tổng đang ngồi cùng người đàn ông khác, ghen rồi sao?”
Hàn Thiên nét mặt liền trở nên vô cùng u ám, anh ép sát cô vào bức tường đối diện, hai tay chặn ở hai bên để cô không thoát ra được. Anh gầm nhẹ:“Vương Bảo An, em còn dám nói nữa tôi liền hôn em.”
Vương Bảo An hai má bắt đầu đỏ lên, cô đương nhiên biết tên này nói được làm được nên không dám buông lời trêu chọc nữa:“Được, không nói, em đói rồi chúng ta đi ăn.”
Hàn Thiên vẫn chưa chịu cho cô ra.
“Anh còn muốn gì?”
Hàn Thiên nhướng mày:“Em đoán xem.”
Thấy anh đã chuẩn bị hôn mình, Vương Bảo An lách qua một bên khẽ đặt một nụ hôn nhè nhẹ vào má anh. Sau đó lợi dụng lúc anh đang ngây người thì chạy đi.
Hàn Thiên cười ngây ngốc đưa tay chạm lên má mình:“Bảo An, đợi anh.”
Cả hai cùng nhau dùng xong bữa trưa tại một nhà hàng năm sau thượng hàng gần đó. Sau đó Hàn Thiên đưa cô trở về lại bệnh viện.
Vương Bảo An cơ thể đã hồi phục đến 80% có thể xuất viện được rồi nhưng Hàn Thiên chỉ vừa mới tỉnh lại không lâu vẫn nên ở lại bệnh viện để tiện theo dõi.
“Bảo An, anh làm thủ tục xuất viện cùng em.”
“Không được.” Cô liền lập tức phản đối.
“Bảo An.” Hàn Thiên lại chuẩn bị trưng ra bộ dạng khiến người ta phải rùng mình.
“Anh ở lại thêm mấy ngày đi. Em sẽ thường xuyên tới thăm anh.”
Hàn Thiên nghe vậy mới miễn cưỡng đồng ý. Sau đó anh theo bác sĩ đi kiểm tra lại một lần.
Vừa về đến phòng bệnh chuẩn bị thu dọn đồ đạc sau đó làm thủ tục xuất viện thì thấy Châu Hân Hân đang ngồi bên trong, có vẻ rất lo lắng.
Cạch...
Châu Hân Hân liền chạy tới nắm lấy tay cô:“Bảo An cậu đi đâu vậy? Tại sao điện thoại cũng không bắt máy? Cậu có biết mình lo lắm không? Anh Lí Kiệt cũng chạy đi tìm cậu khắp nơi.''
“Mình ra ngoài đi dạo thôi.” Cô lấy điện thoại ra thì phát hiện đã hết pin.”Xin lỗi Hân Hân điện thoại mình hết pin nên...”
“Haizzz cậu không sao là tốt rồi để mình gọi báo cho anh ấy một câu.”
“Xin lỗi làm cậu lo lắng rồi.”
Lí Kiệt sau khi nhận được điện thoại của Hân Hân thì vòng trở lại bệnh viện.
“Bảo An em không sao chứ? Anh còn tưởng em lại xảy ra chuyện.” Vương Bảo An còn chưa kịp phản ứng đã bị Lí Kiệt kéo ôm vào lòng.