Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 58: Chương 58




Xung quanh bao phủ bởi bóng tối mờ mịt u ám rất đáng sợ, lại thoang thoảng mùi máu tanh. Nơi đây chính là nơi mà không một ai muốn đặt chân xuống bởi nó dành để trừng trị những kẻ phản bội trong tổ chức và những kẻ địch không may bị bắt lại.

Hai tên kia bị dây xích xích lại vẫn còn đang bất tỉnh. Hàn Duệ cho người dội nước thẳng vào mặt bọn chúng.

Đã rất lâu rồi anh không được hành hạ con mồi, nhân tiện mấy ngày không được hoạt động gân cốt, tay chân có hơi cuồng loạn. Lấy hai tên không biết sống chết này ra phát tiết cũng rất ổn.

Giữa mùa đông lạnh giá bị dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt đương nhiên sẽ lập tức tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã đập thẳng vào mắt hai tên sát thủ là một đôi giày da đen bóng. Đánh mắt nhìn lên là một bóng hình cao ráo mặc một bộ vest đen khuôn mặt lạnh đến đáng sợ. Giọng nói vang lên sau đó cũng lạnh không kém:“Ồ, tỉnh rồi sao?”

Đèn lúc này đã được mở, xung quanh cũng không còn quá tối, hai tên này đảo mắt nhìn một lượt. Chân tay đều đã bị đây xích khóa lại, trên nền đất lạnh lẽo còn vương mấy vết máu đã sớm khô lại. Khẽ rùng mình một cái rồi nhìn người trước mặt.

Một chiếc ghế sau đó được một tên cao to mang xuống.

“Nhị thiếu.”

“Ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Hàn Duệ rút một điếu thuốc châm lửa ngồi xuống ghế nhàn hạ mà vắt chân, lưng ngả ra sau. Ánh mắt anh u ám dán chặt vào hai kẻ trước mặt.

“Nói kẻ nào sai bọn mày đến?”

Hai tên kia quay qua nhìn nhau cắn chặt răng quyết không nói dù chỉ một từ.

“Ồ xem ra rất cứng miệng.” Anh rút ra rất nhiều phi tiêu, đầu là những lưỡi dao sắc bén, nhọn hoắt.

Phập...một nhát ghim thẳng vào vai.

Phập...một nhát nữa ghim vào vị trí sát gần tim.

“Aaaa.”

“Đau lắm phải không?”

Hàn Duệ nào có muốn giết hai tên kia làm gì? Anh muốn bọn chúng phải sống để từ từ cảm nhận nỗi đau, từ từ cảm nhận máu từ trong cơ thể bị rút sạch, lâu dần, lâu dần khô cạn mà chết.

Phập...nhát này là trúng cánh tay. Thêm một nhát nữa trúng chính giữa bụng.

Hai tên kia cắn răng chịu đau đớn, mồ hôi trên trán túa ra không ngừng.

Trái lại Hàn Duệ lại cảm thấy vô cùng kích thích.

Tên thuộc hạ đứng phía sau rùng mình một cái, nhị thiếu thực sự quá đáng sợ thủ đoạn này quá tàn nhẫn đi.

Nhưng việc làm ngay sau đó của Hàn Duệ mới khiến cho tên thuộc hạ ngỡ ngàng. Hóa ra đây mới chỉ là bước dạo đầu. Hàn Duệ lấy ra một lọ nhỏ, bên trong là những viên tròn tròn đỏ đỏ nhìn qua thì khá đẹp mắt.

Anh ném cho tên thuộc hạ phía sau:“Cho chúng uống cái này.”

Hai tên kia tuy lá gan cũng đủ lớn nhưng giờ phút này lại cảm thấy run rẩy, thủ đoạn kẻ kia quá tàn nhẫn, xem ra phải bỏ mạng tại đây rồi.

Bọn chúng liên tục lùi dần về phía sau.

Tên thuộc hạ kia tàn nhẫn bóp mạnh miệng cả hai tên rồi nhét viên thuốc vào, bọn chúng chống cự nhưng đều vô ích cuối cùng viên thuốc cũng được nuốt xuống.

Đã năm phút đồng hồ trôi qua nhưng hai tên kia vẫn chưa cảm nhận được gì, bọn chúng mới thở phào. Hàn Duệ lại rất kiên nhẫn, khóe môi cong lên một nụ cười khó hiểu.

Thuộc hạ phía sau cũng cảm nhận được điềm chẳng lành sắp xảy đến.

Đã mười phút trôi qua, Hàn Duệ cũng không làm gì động tới hai tên kia nhưng ngược lại ý cười trong mắt càng rõ rệt.

Mười lăm phút trôi qua, đã cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể, hai tên kia mới hoảng hồn. Toàn thân như bị thứ gì đó thiêu đốt, cơn nóng ran bắt đầu truyền từ cuống họng đến noiij tạng sau đó lan ra khắp cơ thể.

“Aaaa, nóng quá...nóng...nóng quá.”

Tiếng lăn lộn kèo theo âm thanh chói tai của xiềng xích vang vọng.

“Nóng...nóng quá...”

“Tha mạng....không giết tôi đi, giết tôi đi cầu xin ngài.”

“Aaaaaa.''

“Giết chúng mày? Vậy thì chẳng phải quá đơn giản?”

“Tôi, tôi nói kẻ đứng sau sai khiến chúng tôi...”

“Ồ chịu nói rồi sao?''

“Tôi nói, tôi nói.”

“Kẻ đó tuy không trực tiếp giao dịch với chúng tôi nhưng tôi nghe phía trên nói rằng là người của nhà họ Hàn.”

“Những gì chúng tôi biết đều đã nói hết rồi, xin tha mạng.'” Hai kẻ kia vừa nói vừa lăn lộn dưới đất, cảm giác thiêu đốt chỉ có tăng chứ không giảm.

“Ha...ha biết ngay là đám người đó, xem ra mấy con ruồi nhặng này đã không đợi được nữa rồi? Thú vị, rất thú vị.”

Hàn Duệ rút điện thoại ra rồi đứng dậy, trước khi đi còn dặn thuộc hạ:“Xử lí cho tốt.” Nói xong quay qua liếc hai kẻ đang đau đớn vật vã, khóe miệng nhếch lên.

Anh rời khỏi tầng hầm chết chóc ra ngoài hít thở không khí trong lành.

“Alo, anh hai.”

Hàn Thiên mới vừa đuổi được tên mặt dày Trịnh Nhất Hoan đi, chuẩn bị nghỉ ngơi thì Hàn Duệ gọi tới.

“Sao rồi?”

“Đã tra ra, kẻ đứng sau là người nhà họ Hàn, mấy con ruồi nhặng này xem ra đã đánh hơi được gì rồi. Có cần em ra tay xử lí luôn?”

“Không cần, màn kịch hay còn ở phía sau. Cứ để bọn chúng sống thêm một thời gian.”

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.