Tần Uyển Nhi á khẩu tay nắm chạy cả người cứng ngắc. Cô ta muốn hôm nay phải làm cho Vương Bảo An bẽ mặt, để Vương Bảo An thấy rõ sự chênh lệch giữa cô và cô ta. Không những cô ta có thể cướp đi Hàn Thiên mà còn có thể trước mặt cô trị uy ra oai. Nhưng lại không nghĩ tới Vương Bảo An là loại người không dễ chọc. Tự chuốc lấy nhục.
Mọi người đều đang nhìn cô ta với ánh mắt nhạo báng, quá xấu hổ, thực sự quá xấu hổ. Cô ta cầm túi xách rồi ôm mặt bỏ đi. Hai người bạn kia của cô ta cũng mất hết mặt mũi, đứng lại chỉ tổ chuốc thêm nhục nhã liền thanh toán rời rời đi luôn.
Vương Bảo An rời khỏi quán tâm trạng vô cùng tốt, lái xe đến thẳng công ty Châu thị.
Công ty của Châu thị cũng không kém Hàn thị là mấy, rất lớn. Vương Bảo An chẳng biết phòng của Châu Hân Hân ở đâu đành phải hỏi nhân viên.
“Xin hỏi phòng của Châu tổng đi hướng nào?”
“Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước với Châu tổng chưa?”
“Tôi...”
Cô tính lấy điện thoại gọi cho Châu Hân Hân thì thư kí Lưu đi đến.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chào thư kí Lưu, cô ấy muốn gặp Châu tổng nhưng chưa hẹn lịch trước.”
Thư kí Lưu vừa nhìn là nhận ra cô ngay, anh nói:“Cô đi làm việc đi chỗ này giao cho tôi được rồi.”
“Vâng.”
Thư kí Lưu nhìn cô:“Cô là Vương tiểu thư đúng không?”
“Ừm.”
“Đi theo tôi, tôi đưa cô gặp Châu tổng.”
“Ừm, cảm ơn anh.”
Văn phòng của Châu Hân Hân nằm ở tầng 8.
Cốc...cốc...cốc...
“Vào đi.”
Thư kí Lưu mở cửa cho cô rồi rời đi.
“Hân Hân.”
Vừa thấy cô Châu Hân Hân đóng tài liệu lại, tươi cười nói:“Bảo An sao cậu lại đến đây?”
“Mang chút đồ ăn cho cậu.”
Cô ngồi vào bàn mở từng ngăn từng ngăn của chiếc hộp. Đồ ăn đa dạng mặn chay đều đủ cả. Mùi thơm chẳng mấy chốc phảng phất khắp phòng.
“Bảo An yêu cậu nhất.”
“Mau ăn đi.”
Vương Bảo An vốn là có tài nấu nướng, tuy tay nghề của cô không thể so với đầu bếp thượng hạn nhưng cũng đủ để dùng.
Đang ăn thì Châu Hân Hân khựng lại:“Bảo An vết bẩn trên áo cậu.”
“Khi nãy không cẩn thận bị sinh vật không não đụng phải thôi.”
Châu Hân Hân không khỏi bật cười hỏi lại”Sinh vật không não?”
“Ừm, thôi cậu ăn đi mình còn có chút việc.”
“Pai pai. Lát nữa gặp.”
“Ừm. Pai pai.”
Vương Bảo An đã gọi điện cho bên môi giới để tìm nhà. Kỳ thực ở nhà của Châu Hân Hân rất tốt nhưng cô cũng khômg thể mặt dày đến mức ở lì nhà người ta mãi.
Vừa hay bên môi giới gọi điện tới.
“Alo là tôi. Được tôi đến ngay.”
Đã xem qua mấy căn nhưng Vương Bảo An chưa ưng một căn nào hết.
Trời cũng đã sập tối, cô dành ủ rũ đi về.
Một tuần sau, Vương Bảo An đến công ty của Châu Hân Hân thực tập.
Châu Hân Hân muốn cô trở thành nhân viên chính thức luôn nhưng Vương Bảo An muốn dựa vào năng lực của bản thân đi lên. Một phần để chứng tỏ năng lực làm việc, phần còn lại là tránh những lời dị nghị không hay.
Thư kí Lưu đưa cô đến phòng làm việc:“Giới thiệu với mọi người cô ấy là thực tập mới.”
Vương Bảo An:“Xin chào tôi là Vương Bảo An sau này mong mọi người chiếu cố.”
“Được rồi cô làm việc đi, chỗ cô bên kia. Tôi còn công việc cần phải xử lí.”
“Ừm, cảm ơn anh thư kí Lưu.”
Tuy không nói chuyện nhiều nhưng cô có ấn tượng rất tốt với vị thư kí này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó cô đã thực tập ở công ty Châu thị một tháng. Vì đã có kinh nghiệm làm việc ở Hàn gia ba năm lại là thư kí cấp cao của Hàn gia thường xuyên đi theo các hạng mục nên kinh nghiệm phong phú hơn hẳn.
Hiệu suất làm việc tốt nên rất nhanh cô đã trở thành nhân viên chính thức. Các đồng nghiệp cũng rất thân thiện, quả là một môi trường làm việc không tồi.
Vương Bảo An cũng dần thích nghi với cuộc sống hiện tại, triệt để cho Hàn Thiên đi vào quên lãng. Cô đã từng nhắc đến chuyện muốn ra ngoài thuê nhà nhưng lần nào cũng bị Châu Hân Hân cự tuyệt. Làm phiền người ta suốt cô cũng rất ngại.
Ngược lại hoàn toàn với cô, Hàn Thiên trong suốt một tháng qua tâm tình luôn bất ổn. Anh đã phải nhập viện hai lần vì bệnh đau dạ dày cấp tính.Thái độ dành cho Tần Uyển Nhi cũng lạnh nhạt hơn hẳn. Đêm nào cũng mất ngủ, thường xuyên làm bạn với thuốc lá.
Đêm nay vẫn vậy, anh lại không ngủ được. Anh ra ngoài ban công châm thuốc hút một hơi. Không hiểu sao trong đầu đột nhiên xuấy hiện hình bóng cô. Hàn Thiên nghĩ lại cuộc sống ba năm về trước, từng hình ảnh dần xuất hiện trong tâm trí anh. Điếu thuốc trên tay cũng quên hút, mãi đến khi đầu thuốc đã cháy hết chạm đến ngón tay mới hồi phục tinh thần.
Anh vô thức rút điện thoại gọi vào số cô.
Điện thoại đã được nhận, Vương Bảo An đang say giấc thì bị âm thanh của tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô bấm nút nghe mà chẳng nhìn vào màn hình.
“Alo, ai vậy?”
Giọng nói của cô truyền qua điện thoại khiến Hàn Thiên hơi sững người, đã rất lâu rồi anh không được nghe thấy giọng nói ấy.
Anh có chút bối rối không hiểu tại sao lại nhấn nút gọi cho cô.
Thấy đầu dây bên kia không nói gì Vương Bảo An lại lên tiếng:“Alo, ai gọi vậy, nửa đêm rồi gọi gì vậy chứ?”
Giọng nói của anh có chút khàn khàn:“Là tôi.”
Giọng nói kia làm cho Vương Bảo An đang ngái ngủ ngồi bật dậy, cô dụi dụi mắt nhìn vào màn hình điện thoại. Thật chấn động, trên điện thoại hiện lên hai chữ Hàn Thiên.
Vương Bảo An như bị dọa sơ từ sửng sốt đến ngây người, phải mất một lúc sau mới có thể từ từ tiêu hóa được chuyện vừa xảy ra. Đầu dây bên kia vẫn chưa tắt máy.
Cô hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần rồi nói:“Anh gọi tôi là có chuyện gì?”
“Cô dạo này sao rồi?”
Vương Bảo An lại một lần nữa chấn động, cô dụi mắt nhìn lại màn hình điện thoại lần nữa vẫn là hai chữ Hàn Thiên. Cô tự tát bản thân một cái. Đau vậy tức là không phải mơ. Hàn thiếu hôm nay lại gọi điện hỏi thăm cô? Chuyện lạ có thật.
“Tôi dạo này rất tốt, rất ổn. Cảm ơn Hàn thiếu đã nhọc lòng quan tâm. Nếu không còn chuyện gì nữa vậy tôi cúp trước.”
“Ừm.”
Tút...tút...tút...
Nửa đêm nửa hôm bị dọa đến chấn động, cái này còn khinh khủng hơn là gặp ma nữa. Đáng sợ quá đáng sợ.