Tần Uyển Nhi vốn đã ôm bực tức sẵn trong người, cô ta còn tưởng hôm nay sẽ câu được con cá to. Nào ngờ lại là người hẹn mình lại là một người phụ nữ trung niên.
Vừa hay nhân viên phục vụ kia mang ly cà phê mới ra. Cô ta liếc qua một cái rồi hất tay khiến ly cà phê đổ tung tóe bắn khắp nơi. Tay của nhân viên phục vụ kia bị cà phê nóng đổ trực tiếp lên nên bị bỏng.
“Mang cà phê nóng như vậy ra là muốn khách hàng bị bỏng chết à?”
“Tôi, tôi...” Người nhân viên lúng túng ôm chiếc tay bị bỏng.
Tưởng Lam cũng bị cà phê bắn và quần áo, tuy không bị thương nhưng rất dơ. Bà nhíu mày nhìn Tần Uyển Nhi.
“Cô vào trong đi, ngoài đây để tôi giải quyết.”
Người nhân viên cúi đầu xin lỗi, dọn dẹp xong rồi đi vào.
Cùng một hành động nhưng lại có hai cách hành xử khác nhau, một người nhẹ nhàng thấu đáo còn người thì chanh chua ngang ngược.
Tưởng Lam suy nghĩ hồi lâu cũng không biết lí do gì mà đứa con trai yêu quý của bà lại có thể quen cô ta.
“Bà có chuyện gì nói nhanh đi.”Tần Uyển Nhi bực bội hai tay khoanh trước ngực lưng ngả ra sau.
Tài xế riêng khiêm vệ sĩ của Tưởng Lam - Cực Hạo, thấy bên trong hơi ồn ào liền chạy vào:“Hàn phu nhân bà không sao chứ?”
Nhìn thấy trên người bà có mấy vệt cà phê, Cực Hào liếc án mắt lạnh nhìn Tần Uyển Nhi.
Tần Uyên Nhi hơi giật mình người kia gọi người phụ nữ trước mặt là Hàn phu nhân?
“Hàn...Hàn phu nhân?”
“Quên chưa giới thiệu với Tần tiểu thư tôi tên Tưởng Lam mẹ ruột của Hàn Thiên.”
Cô ta lập tức thay đổi thái độ cười thùy mị:“Chào bác, những chuyện khi nãy chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi ạ. Mấy ngày nay cháu chịu nhiều áp lực quá nên tinh thần không được ổn định.”
Tưởng Lam cả đời này chưa từng gặp người nào trở mặt nhanh như cô ta, bà cười khẩy:“Vậy sao?”
Tần Uyển Nhi giờ phút này vô cùng hối hận, cô ta tự trách bản thân quá bốc đồng. Một suy nghĩ ngay lập tức nảy ra trong đầu cô ta:“Chỉ cần lấy được thiện cảm từ mẹ Hàn Thiên thì mọi chuyện chắc chắn sẽ được cứu vãn.” Cô ta tự nhủ bản thân những gì khi nãy xảy ra không quá đáng lắm chỉ cần cô ta tỏ ra yếu ớt đáng thương hơn chút nữa chắc chắn sẽ có thể lấy lại được thiện cảm của Tưởng Lam.
“Bác gái thật xin lỗi.” Cô ta bày ra vẻ mặt đánh thương rồi bắt đầu kể khổ:“Từ ngày tập đoàn rơi vào khủng hoảng cháu luôn sống trong lo sợ dẫn đến tình trạng tâm lí không ổn định.”
Tưởng Lam không nói gì vẫn tiếp tục xem màn diễn xuất tài tình đặc sắc này.
“Bác gái không để bụng chứ?” Cô ta âm thầm dò xét biểu cảm của Tưởng Lam.
Bà không trả lời câu hỏi của cô ta mà hỏi ngược lại:“Cô và Hàn Thiên có mối quan hệ như thế nào?''
“Cháu và anh ấy là người yêu của nhau nhưng vì có kẻ thứ ba xen vào nên anh ấy nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với cháu.”
“Kẻ thứ ba?”
“Vâng.” Tần Uyển Nhi làm ra bộ dạng ủy khuất nói tiếp:“Cô ta tên Vương Bảo An trước đây từng làm thư kí riêng của anh ấy. Cô ta đem lòng yêu đơn phương Hàn Thiên. Sau này khi biết được cháu và Hàn Thiên yêu nhau cô ra liền tìm đủ mọi cách để chia rẽ.”
Nói đến đây nước mắt rưng rưng trực như sắp rơi xuống:“Cô ta vu oan giá họa cho cháu hết lần này tới lần khác, làm cho Hàn Thiên chán ghét cháu.”
Để đạt được mục đích cô ra không tiếc dựng ra một kịch bản đem toàn bộ tội lỗi ném qua cho Vương Bảo An.
Tưởng Lam thầm khen tài năng diễn xuất của Tần Uyển Nhi rất xuất sắc, nếu không phải đã biết toàn bộ mọi chuyện thì có khi bà đã bị cô ta lừa rồi cũng nên.
“Bác, Vương Bảo An là người mưu mô cái cô ta nhắm đến là gia sản nhà họ Hàn, bác không được để cho cô ta đạt được mục đích. Còn về Hàn Thiên cháu nghĩ anh ấy chỉ nhất thời lầm đường lạc lối bị cô ta mê hoặc.”
Tưởng Lam khẽ rít qua khẽ răng:“Cái thằng trời đánh này.”
Tần Uyển Nhi thấy bà tức giận như thế cứ ngỡ bản thân đã thành công, vội mừng thầm trong lòng.
Nhưng câu sau đó của Tưởng Lam đã khiến cô ta sững người.
“Cái thằng con có mắt mà như mù này, thật không ngờ nó lại vì loại người bịa đặt ngang ngược, ăn không nói có như cô mà suýt chút nữa đã bỏ lỡ người con dâu tốt rồi.”
Bà thực sự không nhịn nổi nữa đứng phắt dậy:“Tần tiểu thư cô thật khiến tôi mở mang tầm mắt.”
Tần Uyển Nhi bị khí thế bức người của bà làm cho run lẩy bẩy:“Bác...bác nói vậy là có ý gì?”
“Cô diễn giỏi như vậy đã từng nghĩ sẽ đi làm diễn viên chưa? Công ty nhà cô chật vật chống đỡ như vậy kiếm chát cũng chẳng được mấy đồng. Vậy sao cô không nghĩ đến chuyện chuyển qua làm diễn viên? Tôi thấy cô rất có triển vọng.”
“May mắn thay con trai tôi mắt còn chưa đến nỗi hỏng vẫn còn biết quay đầu. Loại người như cô mà cũng dám ở trước mặt tôi giả nhân giả nghĩa?”
Tưởng Lam nói liên tục một hồi khiến cô ta chẳng thể mở miệng nói được câu nào.
“Chẳng phải cô rất thích tiền?”
Bà lấy ra một sấp tiền đập thẳng vào mặt cô ta:“Dùng nó đi tu sửa lại đạo đức nhân cách đi.”1