Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 76: Chương 76




Hàn Duệ say mê trong phòng thí nghiệm nghiên cứu công thức kia. Còn Trình Nhất Hoan thì ngồi một bên nhàn hạ uống rượu, ánh mắt hắn không rời anh đến một giây.

...

Sau khi đưa Vương Bảo An rời khỏi Hàn gia, Tưởng Lam liền đưa cô đến một nhà hàng năm sao để ăn sáng.

Bà đưa thực đơn qua cho cô chọn món:“Ta không biết con thích ăn những gì nên con cứ tự nhiên gọi đi.”

Vương Bảo An nhìn thoáng qua thực đơn, tất cả đều rất đắt có món lên tới cả triệu. Cô lưỡng lự một lúc cũng cùng cũng gọi ra hai món là gà cay sốt phô mai và sushi thập cẩm.

Tưởng Lam nhìn nét mặt của cô liền đoán ra, bà quay qua bên nhân viên phục vụ:“Cho thêm càng cua bách hoa, tôm xào miến, ghẹ rang muối, vịt bắc kinh, canh gà hầm củ sen. Được rồi cảm ơn.”

Người nhân viên kia ghi chép lại rồi rời đi.

Tưởng Lam nhìn cô nói:“Con gầy như vậy, lại mới xuất viện cần phải tẩm bổ. Nghe ta ăn nhiều một chút ha. Con cũng không cần phải khách sáo với ta, ta cũng đã sớm con con như con cháu trong nhà rồi.”

“Vâng.”

Khoảng mười lăm phút sau, món ăn đều đã được dọn dần ra. Mùi thức ăn phảng phất thơm nức mũi cộng với cách bày trí rất đẹp mắt thật khiến người ta khó mà cưỡng lại mà.

“Đồ đã ra rồi ăn dần đi con, để nguội sẽ không ngon.”

“Con mời bác dùng bữa, vậy con cũng không khách sáo nữa.” Vương Bảo An cười tươi tắn đáp.

Sau khi bị Tưởng Lam nhồi nhét một hồi cuối cùng cũng kết thúc bữa ăn. Vương Bảo An no đến mức da bụng căng tròn.

Cô ngỏ ý muốn trả tiền bữa ăn này tuy rằng giá hơi chát so với mức lương hiện tại của cô nhưng dù sao đó cũng là việc nên làm. Nhưng Tưởng Lam sẽ đồng ý sao? Không đời nào.

Bà đã nhanh tay hơn quẹt thẻ ngay trước khi đồ ăn ra rồi.

“Con yên tâm thẻ này không phải của ta nên con không cần phải áy náy. Vả lại đi cùng ta con đừng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tranh trả tiền. Nếu không ta sẽ giận đấy.”

Vương Bảo An chỉ đành nghe theo, cô tự nhủ sau này sẽ mua một món quà gì đó để tặng lại Tưởng Lam vậy.

Tưởng Lam nói sẽ đi vào nhà vệ sinh một lát nên cô ra đành ra trước cửa nhà hàng để đợi. Thật không may lại chạm mặt Tần Uyển Nhi ăn mặc gợi cảm đang khoác tay một người đàn ông trung niên cười cười nói nói.

Tần Uyển Nhi vừa thấy cô thì ánh mắt lóe lên tia hận thù căm phẫn. Người đàn ông kia đang cười nói với Tần Uyển Nhi thấy cô ta sững lại thì lão ta cũng dừng lại rồi nhìn theo hướng mắt cô ta.

“Uyển Nhi, kia là?”

“Chỉ là người quen cũ thôi, đi thôi anh yêu.” Giọng điệu nũng nịu hết sức buồn nôn.

“Người quen cũ của em? Vậy qua chào hỏi chút chứ?”

Người đàn ông kia kéo cô ta lại phía Vương Bảo An, ánh mắt rất không đứng đắn nhìn cô.

“Chào người đẹp, em là bạn của Uyển Nhi?” Ông ta đưa tay ra phía trước chào hỏi..

Vương Bảo An như gặp phải thứ gì dơ bẩn lắm liền lùi về phía sau một bước coi như không thấy hai người trước mặt.

Tay của người đàn ông kia lơ lững giữa không trung, ông ta thẹn đến đỏ cả mặt rút tay về.

Tần Uyển Nhi quát:“Được Lẵng tổng đây chào hỏi không biết đáp lại sao?”

Vương Bảo An lạnh nhạt liếc Tần Uyển Nhi một cái rồi nói:“Thứ lỗi, tôi có tính sạch sẽ.”

“Cô...”

“Xem ra người bạn này của em rất không biết điều chẳng giống em chút nào.” Ông ta siết chặt lấy eo Tần Uyển Nhi rồi đặt lên tay cô ta một nụ hôn.

“Anh này...” Tần Uyển Nhi õng ẹo dựa vào người Lẵng Sở.

Vương Bảo An vẫn giữ thái độ dửng dưng, coi thường đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn. Thú thật cô sợ bẩn mắt.

Hai người kia vẫn chưa chịu rời đi. Lẵng Sở - người đàn ông bên cạnh Tần Uyển Nhi cao giọng nói:“Người phụ nữ đẹp thôi là chưa đủ còn cần phải ngoan ngoãn biết điều. Vậy mới được lòng đàn ông.”

Vừa hay Tưởng Lam cũng đi tới:“Vậy sao? Không lẽ con dâu của tôi cũng phải ngoan ngoãn để được lòng Lẵng tổng?”

Lẵng Sở vừa nhìn đã nhận ra Tưởng Lam, thái độ lập tức thay đổi:“Chào Hàn phu nhân, thì ra cô đây là thiếu phu nhân Hàn. Tôi nghe Uyển Nhi nói là người quen cũ của em ấy nên mới qua chào hỏi.”

Lẵng Sở nào dám đắc tội với nhà họ Hàn, đặc biệt là người phụ nữ tên Tưởng Lam này. Nhớ lại khi xưa chính bà cũng là một tài nữ kinh doanh, trên thương trường không biết đã hạ biết bao nhiêu người, giành được biết bao nhiêu là hạng mục lớn nhỏ và tài nguyên. Sau này gả cho Hàn Khải nên lui về sau làm hậu thuẫn rất ít khi xuất hiện lại. Tuy vậy tên tuổi của bà trong giới vẫn để lại sức ảnh hưởng rất lớn vì vậy Lẵng Sở không thể không biết. Ông ta nhủ thầm:“Đắc tội với người này chính là tìm con đường chết.”

Tưởng Lam liếc Tần Uyển Nhi một cái khiến cô ta chột dạ, lảng tránh.

“Hạng người ngoan ngoãn chỉ biết phục tùng đàn ông đôi khi lại rất tầm thường.”

Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.