Vương Bảo An được Tưởng Lam đưa đi sơ cứu vết thương. Ngoài mấy vết thương ngoài da ra thì không có gì nghiêm trọng. Nhưng có vẻ tinh thần đã bị ảnh hưởng nặng nề.
Tưởng Lam đau lòng nắm lấy đôi tay băng bó chằng chịt của cô: “Bảo An nói ta nghe đã xảy ra chuyện gì?”
“Bác...” Một tiếng kêu nhỏ nhẹ được cất lên, hai mắt cô đẫm lệ.
Vương Bảo An kể lại một cách ngắn gọn nhất cho bà nghe.
“Bác...anh ấy vì con nên mới bị như vậy...con phải làm sao đây? Tất cả đều là tại con...”
Tưởng Lam thở dài vỗ vỗ vai cô an ủi: “ Không phải lỗi của con đừng tự ôm dồn vào lòng. Người tên Lí Kiệt kia chắc chắn sẽ không sao, con cũng đừng khóc nữa.”
Bà vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng nhìn cô khóc thương tâm đến vậy thì cũng khó mà cầm được lòng.
Phía bên Hàn Thiên, anh đã giao cho Hàn Duệ cùng Trình Nhất Hoan trong vòng một đêm phải khiến cho nhà họ Tần thân bại danh liệt. Một loạt những chứng cứ phạm pháp đều được gửi thẳng cho phía cảnh sát và công bố cho cánh báo chí.1
Trí Anh và Cường Hào đang tham gia nhiệm vụ của tổ chức cũng bị triệu về.
Tần Uyển Nhi lần này chết chắc rồi.
Sau khi làm xong nhiệm vụ do Hàn Thiên giao, Hàn Duệ rời khỏi bệnh viện tìm bắt cho bằng được ả Tần Uyển Nhi. Đã rất lâu rồi anh không có người thử nghiệm pháp minh mới. Cô ta chính là sự lựa chọn hợp lí nhất.
Hàn Duệ đã rời khỏi thì cái đuôi như Trình Nhất Hoan cũng chẳng ở lại làm gì, anh chào tạm biệt Hàn Thiên mấy câu rồi rời đi.
Sau ba tiếng đồng hồ trong tròng cấp cứu, cuối cùng mạng của Lí Kiệt cũng được kéo ngược từ quỷ môn quan trở về.
Vương Bảo An vì không yên tâm nên vẫn một lòng ngồi bên ngoài chờ đợi. Tưởng Lam và Hàn Thiên khuyên ngăn thế nào cũng đều vô dụng, cả hai đều bất lực thở dài.
Tuy nói Lí Kiệt chính là rào cản là tình địch của Hàn Thiên nhưng giờ phút này anh lại mong anh ta bình an vô sự. Nếu không cô mèo nhỏ này của anh sẽ mang nỗi tự trách ân hận tới chết mất.
Bác sĩ với khuôn mặt đầy mệt mỏi đi ra.
“Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?”
Hàn Thiên lập tức đỡ cô đứng dậy:“Là tôi.”
“Bác sĩ anh ấy sao rồi?”
Thấy vị bác sĩ kia thở dài, tim cô đập liên hoàn hô hấp như bị đình trệ.
“Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng mất máu quá nhiều. Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt. Thời gian này người nhà nên chọn những thực phẩm giàu chất dinh dưỡng và chất sắt.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Gánh nặng trong lòng Vương Bảo An như được gỡ bỏ, Lí Kiệt đã bình an thoát khỏi bàn tay tử thần.
“Hàn Thiên, bác anh ấy đã không sao rồi.” Cô vui mừng nắm chặt lấy tay hai người kia.
“Ừm, vậy giờ em đã có thể yên tâm đi nghỉ ngơi được chưa?” Không biết vì khóc quá nhiều hay bị dọa đến thất kinh mà mặt cô trở nên nhợt nhạt hơn hẳn, mắt cũng sưng đỏ.
“Nhưng em muốn đợi anh ấy tỉnh lại, như vậy em mới yên tâm.” Dù gì Lí Kiệt cũng vì cô mà suýt nữa vong mạng, hiện anh đã qua cơn nguy kịch nhưng cô làm sao có thể bỏ mặc một mình anh ở đây còn bản thân về nhà chăn ấm nệm êm mà ngủ?
“Anh làm thủ tục nhập viện cho em dù gì em cũng đang bị thương, chúng ta ở phòng bên cạnh anh ta. Được không?”
“Ừm.”
Hàn Thiên xoa nhẹ đầu cô rồi quay qua nói với Tưởng Lam: “Cũng muộn rồi mẹ về nghỉ ngơi đi, Bảo An giao lại cho con được rồi.”
“Ừm, nhớ chăm sóc con bé cho tốt. Nếu con dám để con bé xảy ra nguy hiểm gì nữa ta lập tức ném con khỏi Hàn gia.”1
“Vâng.”
“Bác về chú ý an toàn. Xin lỗi con đã làm phiền bác rồi.”
“Cái con bé này còn nói phiền hay không phiền. Nghỉ ngơi cho tốt nghe không?”
“Vâng.”
Hàn Thiên đưa cô đi làm thủ tục nhập viện. Sau đó anh ngồi bên cạnh giường trông cô ngủ.
“Mèo nhỏ đừng nhìn anh nữa, mau ngủ đi.”
“Hàn Thiên cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã luôn có mặt lúc em cần nhất.” Kì thực nếu hôm nay anh không tới, cô cũng không biết bản thân phải làm cách nào để trụ vững.
“Ngốc, lần sau ra ngoài nhớ báo cho anh một tiếng. Em cứ như vậy sẽ dọa anh chết mất.”
“Được rồi mau ngủ đi.” Hàn Thiên cúi xuống khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Ngủ ngon.”
Vương Bảo An dần chìm vào giấc ngủ.
Mọi thứ xung quanh đều rơi vào tĩnh lặng. Trên bầu trời không sao chỉ có ánh trăng mờ mờ.
Reng...
“Sao rồi?”
“Anh hai chuyện của Tần thị đều đã ổn thỏa không có bất cứ công ty nào dám ra mặt giúp đỡ.”
“Làm rất tốt.”
“Nhưng Tần Uyển Nhi cứ như mất tích không chút dấu vết. Em e còn có kẻ đứng sau chống lưng cho cô ta.”
“Tiếp tục tìm kiếm bằng mọi giá phải đem cô ta về.”
“Vâng.”
Đám người Hàn Duệ đã truy lùng Tần Uyển Nhi khắp toàn thành phố nhưng cô ta dường như đã biến mất. Anh cũng đã cho người tới nhà cô ta ép người nhà phải khai ra tung tích. Nhưng bọn họ một chút cũng không biết, Tần lão gia và Tần phu nhân già đi trông thấy cả hai đều quỳ rạp xuống cầu xin sự tha thứ.