Mặc Diệp Tư từ sau lần ăn cơm do cô nấu thì liền cảm thấy rất hài lòng. Vừa nghe vậy thì rất cao hứng nói: “Được.”
Vương Bảo An ngớ người, lời vừa nãy chỉ là thuận miệng nói không ngờ lại có hiệu quả. Sớm biết như vậy thì ngay từ đầu đã...đã không phải chạy hai mươi vòng.
Mặc Diệp Tứ phất tay: “Về đi. Ba ngày...ba ngày sau đến nấu cơm cho ta.”
“Vâng, tuân lệnh sư phụ.”
Về đến nhà cô chuẩn bị tất cả các vật dụng cần thiết, xếp gọn vào vali.
Chuyến bay sẽ bắt đầu vào 4 giờ sáng.
Nhìn lại đồng hồ thì đã hơn chín giờ tối, còn định sẽ bỏ bữa tối để ôm chiếc giường ngủ luôn một mạch thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cốc...cốc...cốc...
Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan kéo theo chiếc vali qua nhà cô, trên tay còn xách theo mấy túi đồ ăn khuya.
“Chị dâu.”
“Hàn Duệ?”
“Chuyến bay được đổi lại rồi, mười một giờ sẽ cất cánh.”
“Đổi rồi?” Vương Bảo An thoáng ngạc nhiên, cô mở to cánh cửa rồi nói tiếp: “Vào trong rồi từ từ nói.”
Hàn Duệ kể lại vắn tắt cho cô.
Sở dĩ bọn họ phải đổi chuyến bay và giờ bay liên tục như vậy là vì kế hoạch của Hàn Thiên. Anh sợ tên Hàn Trí Minh sẽ tiếp tục giở những thủ đoạn bỉ ổi. Lần trước nhắm vào anh nhưng không thành, sợ sẽ chuyển mục tiêu sang Vương Bảo An và Hàn Duệ. Hắn sở hữu một hacker tài năng thiên phú trong tay nên việc nắm bắt thông tin và hành động không khó.
Vì vậy anh đã vạch sẵn ra một kế hoạch. Đặt tất cả các loại vé máy bay từ hạng thường sang đến hạng thương gia. Trực thăng riêng cũng cho khởi động. Chỉ chờ đến phút chót sẽ chốt hạ. Thời gian bay anh nhắn qua cho cô và Hàn Duệ là vào lúc 4 giờ sáng ngày hôm sau. Đương nhiên tin này đã bị tên hacker kia lấy được một cách không quá khó khăn cũng chẳng dễ dàng.
“Thì ra là vậy.” Vương Bảo An vừa nói bừa xé miếng gà vàng rụm bỏ vào bát cho tiểu Mun.
Nó kêu meo meo rồi dụi dụi vào lòng cô như một lời cảm ơn.
“Lo liệu rất chu toàn.” Cũng may là cô đã có chuẩn bị từ trước, mọi thứ đều đã sẵn sàng.
...
Đồng hồ điểm 11 giờ, một chiếc trực thăng đáp cánh trên sân thượng Hàn gia. Âm thanh vù vù xé tan đi sự tĩnh lặng của đêm đen mịt mờ.
Hàn Thiên mặc bộ âu phục bước xuống, anh dang rộng hai tay chờ cô chạy về phía mình.
“Mèo nhỏ.”
Vương Bảo An ngây người mấy giây, cô đâu biết đích thân anh sẽ tới đón. Đợi đến khi định thần lại thì vội chạy thẳng về phía anh.
Hàn Thiên ôm gọn lấy cơ thể nhỏ bé kia vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Nhớ em muốn điên lên mất.”
“Em cũng rất nhớ anh.”
Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan ngán ngẩm nhìn nhau.
“Chuyện tập đoàn tạm giao lại cho anh.”
“Ừm, nhớ cẩn thận. Tôi đợi cậu về, mấy ngày không có cậu ở đây, tôi sẽ nhớ cậu lắm.”
“Bớt đi.” Hàn Duệ trao cho Trình Nhất Hoan một cái liếc mắt lành lạnh rồi kéo chiếc vali bị bỏ quên đi về phía trực thăng.
“NHỚ CẨN THẬN.” Trình Nhất Hoan vẫy vẫy tay gọi với theo.
Chiếc trực thăng cũng từ từ cất cánh rồi ẩn vào bầu trời đêm tối.
Lần này đi còn có thêm cả Trí Anh và Cường Hào, hai người bọn họ phải theo sát để đảm bảo an toàn cho cô.
Vương Bảo An ngủ quên trong vòng tay ấm áp của Hàn Thiên. Có lẽ ban ngày đã phải làm việc quá mệt nhọc lại cộng thêm bị Mặc Diệp Tư rút cạn sức lực nên chỉ vừa lên trực thăng không bao lâu liền thiếp đi mất.
Hàn Thiên vẫn đang kể cô nghe vài chuyện thú vị xảy ra trong tập đoàn, thuy thoảng lại nói vài lời đường mật nhưng khi nhìn lại thì cô đã ngủ từ bao giờ. Anh thở dài rồi nhấc bổng cô lên ôm vào trong phòng riêng rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
“Mèo nhỏ hình như em lại gầy hơn rồi? Chẳng phải mỗi ngày đều dặn Trí Anh mang đồ bổ cho em sao?” Vừa nói ngón tay vừa lướt trên gò má cô.
“Chẳng lẽ cái tên đó lại dám không làm? Kì này phải phạt mới được.” Nói xong thì thở dài lắc đầu rồi kéo chăn lên rồi chung vô nằm ôm cô ngủ.
Trí Anh và Cường Hào ngồi phía cuối trực thăng ngủ như chết chẳng biết chuyện gì.
Còn Hàn Duệ vẫn luôn ôm lấy chiếc laptop, liên tục phát ra âm thanh cành cạch của bàn phím. Cái tên này quả đúng là coi laptop như sinh mệnh vậy.
...
Ba giờ sáng, trực thăng đã hạ cánh.
Vương Bảo An vẫn còn đang ngủ rất ngon. Hàn Thiên không muốn đánh thức cô, anh nhẹ nhàng bế cô lên rồi ôm gọn vào lòng.
Vali đều được Cường Hào chuyển xuống.
Hàn Thiên bế Vương Bảo An về phòng mình.
Hàn phu nhân và Hàn lão gia đều đã đi nghỉ ngơi. Anh cũng chưa nói với mẹ mình chuyện sẽ đón cô qua, cứ coi như là tạo cho bà một bất ngờ vậy.
Sáng hôm sau, khi Vương Bảo An tỉnh dậy phát hiện bản thân đang nằm trong vòng tay của ai đó.
Cô nghịch ngợm đưa tay chọt chọt má anh.
“Em dậy rồi?”
“Ừm. Chúng ta đến khi nào? Tại sao không gọi em?”
“Đã đến từ lâu, em còn mệt thì nằm xuống ngủ tiếp đi. Anh đi xuống nhà mang chút gì đó lên cho em.”
“Anh không phải tới tập đoàn?”
“Xin nghỉ phép một ngày để ở bên thiếu phu nhân Hàn gia.”