Qua lần tâm sự vừa rồi Hàn Duệ đã xác định được tình cảm bản thân dành cho Trình Nhất Hoan là gì.
Nhưng vẫn còn một điều đáng lo ngại, liệu gia đình sẽ chấp nhận sao?
Nhận thấy được điều mà Hàn Duệ đang lo lắng, Vương Bảo An lại nhẹ nhàng an ủi: “Tình yêu không phân biệt độ tuổi, giới tính, màu da. Miễn là điều em muốn thì tất cả mọi người sẽ luôn ủng hộ em.”
“Cảm ơn chị. Em biết bản thân phải làm gì rồi.” Hàn Duệ vui vẻ cầm theo điện thoại chạy thẳng ra ngoài lái xe rời đi mất. Nét u sầu khi nãy như chưa từng tồn tại.
Đúng là một khi con người ta đứng trước chuyện tình cảm thì đều cảm thấy rất rối bời, nó như một mê cung chẳng thể thoát ra. Bởi vậy Hàn Duệ dù có thông minh đến đâu cũng không tránh khỏi.
Vương Bảo An cười cười tự nhủ: chẳng phải trước kia bản thân cũng từng như vậy? Nhìn lại những gì bản thân đang có thật giống như một giấc mơ dài.
Cô cũng không quên gọi với theo: “Hàn Duệ nhớ giữ an toàn.”
Hàn Duệ biết được vị trí của Trình Nhất Hoan qua Hàn Thiên. Anh lập tức đặt chuyến bay gần nhất dự khoảng 9 giờ tối sẽ tới nơi.
...
Trình Nhất Hoan từ sau khi trở về, thời gian đầu thường xuyên làm bạn với rượu. Có lần suýt phải nhập viện. Khiết Mộng thấy con trai mình như vậy thì xót xa vô cùng. Bà cũng tìm đủ mọi cách thăm dò lí do nhưng vô ích.
Trình lão gia lại không được nhẫn nại như vậy, ông liền tìm mối hôn sự mới cho anh. Ngày và giờ cũng đã lên, đối tượng xem mắt cũng đã có. Trình Nhất Hoan hiểu rõ người cha này của mình, ông nói là sẽ làm vì vậy liền thỏa hiệp.
Ngay ngày hôm sau, anh lập tức theo ông lên tập đoàn nhậm chức. Mối hôn sự kia cũng tạm gác lại.
Sau ngày hôm đó, không còn thấy một Trình Nhất Hoan say khướt thảm hại nữa mà thay vào đó là một con người cuồng công việc. Thời gian lớn anh đều ở tập đoàn. Có hôm vì quá miệt mài mà quên ăn quên uống. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ anh cuồng công việc đến điên rồi. Nhưng chỉ anh mới hiểu chỉ có cách này mới khiến bản thân không nghĩ về người ấy nữa.
Chỉ trong vòng một tháng, Trình Nhất Hoan gầy đi trông thấy, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Khiết Mộng cũng vì điều này mà lo lắng không thôi. Để tránh tình trạng bỏ bữa của anh, bà thường xuyên nấu cơm trưa mang đến đợi anh ăn xong mới rời khỏi. Cũng vì vậy mà cơ thể anh không bị suy kiệt vì thiếu dinh dưỡng.
Khiết Mộng cũng thường xuyên lải nhải trách cứ chồng mình đã ép con thành ra như vậy.
“Đấy ông xem, ông đã vừa lòng chưa. Con nó không thích ông còn một mực ép nó về. Ông đúng là làm tôi tức chết.”
Mỗi lần như vậy Trình lão gia đều không phản bác lại nửa lời, ngậm ngùi nghe vợ trách mắng.
Phòng tổng giám đốc.
Trình Nhất Hoan đang lướt những ngón tay thon dài trên bàn phím.
Thần sắc có vẻ không được tốt cho lắm.
Tập tài liệu bên bàn đã được xử lí gần xong, nhìn sang đồng hồ đã gần 9 giờ tối.
Tít...tít...anh bấm số gọi cho Khiết Mộng: “Alo mẹ, tối nay con không về, còn một số tài liệu cần xử lí gấp.”
“Tiểu Hoan công việc thì công việc để mai hẵng làm. Về nghỉ ngơi đi con.”
“Tài liệu cần gấp mà mẹ. Lát xong con sẽ ngủ tại tập đoàn mẹ không cần lo.”
Chỉ nghe tiếng thở dài từ đầu dây bên kia: “Được rồi nhớ làm xong sớm rồi nghỉ. Phải rồi đã ăn tối chưa?”
“Lát con sẽ ăn.”
“Thằng bé này...”
Thấy mẹ mình chuẩn bị dạy dỗ một tràng dài không hồi kết anh liền nói: “Con đã đặt rồi, họ sẽ mang tới nhanh thôi. Cũng không còn sớm, mẹ cũng nghỉ đi.”
“Ừm. Vậy nhớ nghỉ sớm đấy.”
“Vâng.”
Tít...tít...tít...
Trình Nhất Hoan thở dài nhìn điện thoại, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt. Anh biết mẹ rất lo lắng cho mình nhưng bản thân lại không ít lần làm bà buồn. Anh dự định sau dự án lần này sẽ đưa bà đi chơi ít hôm cũng xem như xả stress. Nghĩ ngợi vài giây anh lại cắm cúi đọc tài liệu.
Hàn Duệ cũng vừa đáp chuyến bay. Check vị trí hiện tại của Trình Nhất Hoan xong anh liền bắt xe đến đó.
Ngồi trên xe mà tim cứ đập thình thịch liên hồi, cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng cùng tồn tại trong anh.
Chỉ một vài phút cả hai sẽ lại lại nhưng bản thân Hàn Duệ lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Kít...chiếc xe dừng trước cửa tập đoàn Dor. Đèn bên trong đã tắt hết. Cũng đúng thôi, đây là khoảng thời gian nhân viên đã về từ lâu. Chỉ còn ánh sáng hắt ra từ phòng bảo vệ.
Hàn Duệ tính đi vào nhưng bị chặn lại, anh quét ánh mắt lạnh khiến người trước mặt run sợ. Sau đó chỉ vài ba câu nói người nọ đã để anh vào trong.
Phòng làm việc của Trình Nhất Hoan ở tầng 4, Hàn Duệ đi thang máy lên trên.
Ting... Cửa thang máy mở ra...Hàn Duệ lại càng thêm hồi hộp. Anh nhìn theo chấm định vị trên điện thoại rồi tìm đến phòng Trình Nhất Hoan.
Phòng tổng giám đốc, chính là phòng này. Hàn Duệ hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
Bên trong một đôi nam nữa đang sát gần nhau.
Trình Nhất Hoan thấy có người mở cửa liền quay ra nhìn, chợt đồng tử co rút.
Anh sững người vài giây, ánh mắt anh chạm ánh mắt Hàn Duệ.
Hàn Duệ vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh này, khóe miệng cong lên nụ cười tự giễu, trong lòng khó chịu vô cùng. Ánh mắt người người kia chứa đựng sự thất vọng.
Đến khi Trình Nhất Hoan kịp phản ứng đẩy cô gái kia ra thì Hàn Duệ đã xoay người bỏ đi.
“Xin lỗi đã quấy rầy.”
“Hàn Duệ. Hàn Duệ.”
“Hiểu lầm, là hiểu lầm.”
Trình Nhất Hoan lập tức đuổi theo níu tay Hàn Duệ lại.
Cô gái khi nãy tức đỏ cả mặt, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tốt. Cô ta vừa định ra về thì bắt gặp người giao đồ ăn đang loay hoay tìm phòng tổng giám. Cô ta liền tỏ ra tốt bụng giúp người kia mang đồ lên.
Cô ta cũng không quên đập gẫy gót giày giả vờ trượt té vào lòng Trình Nhất Hoan. Kế hoạch mới thành công được một nửa thì đã có kẻ phá hoại. Thật tức chết.
Hàn Duệ lạnh lùng rút tay khỏi Trình Nhất Hoan: “Xin lỗi đã làm phiền Trình tổng, tôi còn có việc phải đi. Anh mau quay về với tiểu bảo bối thì hơn.”
“Em hiểu làm rồi, là cô ta té vào người tôi.”
Hàn Duệ coi như không nghe thấy mà bước đi.
“Em đứng lại.”
Trình Nhất Hoan vội chạy tới ôm chặt lấy Hàn Duệ không buông. Hương thơm từ người Hàn Duệ tỏa ra thật dễ chịu.
“Em đã tới rồi thì đừng đi nữa.Tôi sắp phát điên vì em rồi.”1