Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn

Chương 119: Chương 119: Tang lễ




Ngày hôm sau, Hàn gia vô cùng đông đúc kẻ ra người vào. Các đối tác đến thắp cho anh một nén hương rồi chia buồn cùng gia đình. Nhưng chẳng có mấy kẻ là thật lòng, hầu hết đều lén lút mở tiệc linh đình. Hàn Thiên đã chết, Hàn gia cũng coi như mất đi một cánh tay phải.Trên thương trường cũng bớt đi một đối thủ đáng gờm.

Từ nay mọi gáng nặng đều đổ dồn lên vai Hàn Duệ, sau chuyện này anh cũng cứng cỏi lên hẳn.

Vương Bảo An khi tỉnh lại liền rút kim truyền nước, bắt xe về lại Hàn gia. Bộ dạng chật vật vô cùng. Sắc mặt cô nhợt nhạt, hai mắt sưng húp, đau rát.

Châu Hân Hân vừa ra ngoài mua chút cháo, khi quay lại thấy giường trống trơn thì liền hoảng loạn đi tìm.

“Cậu ấy...phải rồi Hàn gia, chắc chắn cậu ấy sẽ tới đó.”

...

Một lẵng hoa đỏ rực được gửi đến, bên trên viết dòng chữ: chia buồn đám tang Hàn Thiên.

Chẳng cần đoán cũng biết chuyện này là do ai làm. Vương Bảo An tức đến run người đem lẵng hoa ném xuống đất. Hàn Duệ cắn răng quát: “Đem kẻ vừa đem lẵng hoa tới đây.”

Nhưng vừa quay đi quay lại kẻ kia đã biến mất không chút dấu vết, đám tang lại đông người nên tìm ra rất khó.

Lo liệu tang lễ xong xuôi, Hàn Duệ buộc phải theo ba mẹ về lại trụ sở.

Giờ phút này Hàn Trí Minh đang rất vui sướng, mở tiệc đãi khách. Hắn lợi dụng thời cơ này để đánh vào trụ sở chính.Thật bỉ ổi.

Sau ngày hôm đó, Vương Bảo An như biến thành một con người khác rất lạnh lùng và vô cảm. Cô viết đơn xin từ chức ở Châu thị, cô muốn bảo vệ cho tốt tập đoàn mà Hàn Thiên gầy dựng. Cô cũng không biết bản thân còn đủ sức chống đỡ trong bao lâu, đến khi nào nhưng bằng mọi giá phải làm cho bằng được.

Mới đầu cổ đông trong tập đoàn đều lộ rõ thái độ không phục khi cô ngồi lên vị trí tổng giám đốc. Nhưng nhờ sức ép của Hàn Khải nên tất cả đều không dám hé răng nửa lời.

Chịu áp lực từ đủ mọi phía nhưng cô không cho phép bản thân gục ngã. Những lúc quá mệt mỏi lại lái xe đến mộ của anh.

Hôm nay cũng vậy, là đêm ba mươi. Trong khi tất cả mọi người đều mang tâm trạng vui vẻ háo hức chào đón năm mới thì Vương Bảo An lại trái ngược hoàn toàn. Nỗi tủi thân, uất ức, cô đơn lạnh lẽo bủa vây, hạnh phúc quá ngắn ngủi như đóa hoa vừa chớm nở đã tàn.

“Hàn Thiên, em mệt quá. Anh nói xem chỉ còn lại một mình em, em biết phải chống đỡ thế nào?”

“Anh ác lắm, lại bỏ em lại một mình thì thôi đi.” Cô đưa tay sờ bụng: “Còn bỏ lại con chúng ta, để nó thành đứa trẻ không có cha. Anh thật tàn nhẫn.” Ngày hôm đó khi cầm kết quả khám trên tay cô chua xót đến nhường nào. Nước mắt không kìm được lại rơi xuống.

Châu Hân Hân thấy bạn mình như vậy thì kìm lòng không đặng, sợ cô nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột hại thân nên thường xuyên tới thăm cô, lựa lời an ủi.

...

Cả căn nhà nhỏ đã từng đầy ắp tiếng cười, nhìn đâu cũng thấy những kỉ niệm đẹp. Bóng hình anh dường như vẫn ở đó. Cô nhìn vào một khoảng không cười ngây ngốc, nước mắt cũng trượt dài trên gò má.

Vì chỉ mới mang thai nên hằng ngày cô vẫn tới chỗ sư phụ Mặc học võ. Không có anh, cô phải tự biết cách bảo vệ bản thân, bảo vệ đứa trẻ chưa chào đời.

Một tuần sau đó, nhân viên cũng đi làm trở lại. Ai cũng ngỡ ngàng vì vụ việc vừa rồi và phải chấp nhận một người sếp mới.

Một bản hợp đồng được gửi tới, người bên kia hẹn gặp mặt.

Cô xách túi xách rồi lái xe đến địa điểm hẹn.

“Cô Vương tới thật đúng giờ.” Hàn Trí Minh khóe miệng khẽ cong lên nói.

Anh ta đã bí mật bay trở về nước, mục đích lần này là tập đoàn của Hàn thị. Thời cơ lúc này là thích hợp nhất để anh ta thâu tóm nó.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Vương tổng.” Tiêu Triết Hạn cũng đã tới.

Vương Bảo An cười nhạt đáp: “Tiêu tổng rất vui gặp lại, còn đây chắc là Hàn tổng nhỉ.” Cô liếc ánh mắt sắc sảo qua Hàn Trí Minh. Vụ trực thăng phát nổ rất không bình thường nên cô đã tự mình đi điều tra. Manh mối không nhiều nhưng đủ để khẳng định có liên quan đến hai người này. Vì vậy cô mới quyết định gặp mặt.

“Cô ngồi đi.”

Tiêu Triết Hạn đẩy một sấp tài liệu về phía cô.

“Bên chúng tôi đang có một dự án lớn muốn hợp tác với Hàn thị, cô xem qua đi.”

Vương Bảo An đọc lướt một lượt, quá hoàn hảo đi. Nhưng phàm là thứ gì càng hoàn hảo một cách tuyệt đối thì lại càng bất thường.

“Bản hợp đồng này rất ổn thỏa, Tiêu tổng và Hàn tổng có phiền khi tôi đem về nhà xem xét và zuy nghĩ kĩ không?”

“Cô cứ tự nhiên, sau khi quyết định thì gọi cho tôi.”

Hàn Trí Minh lấy ra một tấm thẻ nhỏ đẩy ra cho cô.

“Được,vậy tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

“Tôi rất mong chờ vào quyết định của cô, Vương tổng.”

Vương Bảo An cầm theo tập tài liệu, lưng xoay về phía hai người họ, khéo miệng khẽ nhếch lên: “Sẽ sớm có câu trả lời, tôi sẽ không để Hàn tổng chờ lâu.”

Hàn Trí Minh nhíu mày nhìn theo bóng lưng cô: “Người phụ nữ của tên này bản lĩnh cũng không tồi. Kiểu người như cô ta rất hợp gu của tôi.”

Tiêu Triết Hạn buông lời trêu chọc: “Bông hồng này quá gai góc, anh cẩn thận đừng để bị thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.