Một thiết bị đặt trong túi áo Trương Hùng lóe sáng. Anh ta khựng lại.
Hàn Trí Minh thấy vậy liền cau mày thúc giục: “Mày còn chờ gì nữa? Tiếp tục đi.”
Đòang...
Một phát súng nữa được bắn ra nhưng lần này viên đạn lại bay tới từ phía sau trúng ngay cánh tay của Trương Hùng. Máu bắt đầu rơi xuống nền đất.
Cả ba theo phản xạ nhìn về hướng đó.
“Bảo An?”
Vương Bảo An mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tóc búi cao. Tư thế bắn súng thật ngầu.
“Tại sao em?”
“Hàn Thiên, lần nào anh cũng bỏ em lại một mình. Lần này đừng thế nữa.”
Vương Bảo An đã sớm nghe thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện giữa anh và Hàn Duệ. Cô biết thế nào anh cũng sẽ giấu mình tự hành động nên đã vờ như đang ngủ. Đợi khi anh vừa ra ngoài cô cũng liền bám theo. Nhưng cũng phải mất kha khá thời gian để thuyết phục Trí Anh. Trước khi rời khỏi cô còn không quên chuẩn bị sẵn một đoàn băng ghi hình bản thân đang ngồi coi TV. Đợi khi có tín hiệu hệ thống camera lắp đặt trong nhà bị xâm nhập thì Trí Anh sẽ là người phụ trách giúp cô lừa kẻ kia.
Hàn Trí Minh ngây người mấy giây rồi hét lớn: “Trương Hùng mau bắn cô ta đi.”1
Khẩu súng trên tay Trương Hùng từ từ di chuyển.
Nụ cười trên môi Hàn Trí Minh cứng đờ, bởi hướng súng trên tay Trương Hùng là nhắm vào mình.1. Đọc thêm các chương mới tại ﹛ TRÙ MTRUYỆ