Lý gia...
Ngay khi trở về nhà đã thấy Lý Nhậm Bằng đã ngồi đợi khiến Sở Chi có chút bất ngờ, cô hỏi:
- “Khi không sao hôm nay anh lại về nhà sớm thế.”
Lý Nhậm Bằng ngay lập tức đưa ra một bó hoa trước mặt cô, nhàn nhạt đáp:
- “Tặng vợ yêu. Anh muốn tạo bất ngờ cho em nên đã xin về sớm. Đừng lo, mọi chuyện ở công ty đã có anh Nhậm Vũ. Dù sao thì anh ấy cũng chưa kết hôn.”1
*** Tâm trạng Lý Nhậm Vũ lúc này: “Tôi là trò đùa của cô cậu chắc.”
Sở Hạ vừa nhìn thấy cha liền lập tức chạy đến nhảy sà vào lòng anh. Lý Nhậm Bằng khẽ hôn lên trán cô công chúa bé bỏng, nhỏ nhẹ hỏi:
- “Con gái của cha hôm nay đi chơi vui không?”
- “Dạ vui ạ. Con còn gặp được chú đẹp trai nữa.“. Kiếm Hiệp Hay
- “Chú đẹp trai?”
Anh ngơ ngác nhìn về phía Sở Chi chỉ thấy cô lắc đầu cười mĩm. Một lúc sau, Sở Hạ lại tiếp:
- “Chừng nào anh Sở Kiệt trở về đây? Con muốn có anh trai để chơi cùng.”
- “Con muốn có anh trai thật sao?”
Lý Nhậm Bằng nói khẽ bên tai cô bé. Sở Hạ hai má phúng phính gật gật đầu.
- “Vậy thì con phải phối hợp với cha, có được không?”
Sở Hạ vô cùng thông minh liền ngáp một hơi dài, Sở Chi thấy thế liền ôm lấy cô bé, hỏi:
- “Con buồn ngủ rồi sao? Để mẹ đưa con về phòng rồi hát ru con nữa nhé.”
- “Không cần đâu ạ. Tối nay con sẽ ngủ cùng dì Tâm Anh.”
Dứt lời, cô bé lập tức chạy thật nhanh trở về phòng khiến Sở Chi cảm thấy có chút gì đó khác thường. Nếu như mọi khi cô bé một mực đòi mẹ đến phòng hát ru cho cô ngủ nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn chịu đi ngủ sớm. Lý Nhậm Bằng ở bên cạnh khẽ ho một tiếng sau đó nói:
- “Cũng muộn rồi. Chúng ta vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Sở Chi ngây thơ liền gật đầu. Cô không biết rằng đêm nay bản thân mệt mỏi đến nhường nào.
Phịch...
Ngay khi trở vào phòng, Lý Nhậm Bằng đã khóa chặt cửa lại sau đó nhấc bổng cô lên mà thả xuống giường. Anh hành động vô cùng nhanh chóng. Thoáng chốc quần áo trên người đã ném xuống đất, nhanh chóng chế ngự trên người cô.
- “Nhậm Bằng, anh muốn làm gì?”
- “Chẳng phải khi nãy em không nghe Sở Hạ nói muốn có anh trai sao?”
- “Nhưng... ý con bé là Sở Kiệt.”
Thoáng chốc, từng cúc áo trên người cô đã bị anh cởi bỏ tự khi nào. Chiếc áo ngực của cô đã bị anh nới lỏng mà tuột xuống dưới. Lý Nhậm Bằng khẽ cúi xuống hôn lấy bầu ngực căng tròn sau đó còn di chuyển lên hõm vai cô, nhỏ giọng nói:
- “Nhưng anh muốn có một đứa con trai của hai chúng ta. Em chịu phối hợp cùng anh chứ.”
Vừa nói anh khẽ đưa tay vuốt ve đôi chân thon dài khiến cô cảm thấy bên dưới có chút khó chịu. Kể từ sau khi sinh Sở Hạ cô rất sợ chuyện này. Đặc biệt là những lần tiếp xúc với anh.
- “Bà xã ngoan, anh hứa sẽ làm chậm thôi.”
Sở Chi ngoan ngoãn gật đầu. Cô nằm im mặc cho anh làm càn khắp nơi trên người. Lý Nhậm Bằng đưa tay xoa xoa bầu ngực căng tròn sau đó ngậm lấy hạt ngọc trên đỉnh khiến cô khẽ run người. Sự kích thích này của anh khiến Sở Chi cảm nhận có một dòng nước bên dưới không ngừng chảy ra.
- “Anh bắt đầu nhé.”
Dứt lời, anh cho cậu nhỏ bên dưới của mình vào trong hang động thần bí của cô mà không ngừng ra vào liên tục. Sở Chi trên người rịn cả mồ hôi, cô chỉ biết bám lấy bờ vai trần to lớn của anh khẽ thốt lên những âm thanh hoan lạc. Thoáng chốc, cơ thể cô đã đầy rẫy vết hôn của anh. Càng ngày, động tác của anh ngày một nhanh khiến cô vô cùng hoảng loạn mà lớn tiếng trách móc:
- “Chậm thôi, khi nãy chẳng phải anh đã bảo sẽ làm chậm thôi mà.”1
- “Có sao?”
Âm thanh hoan ái không ngừng vang lên khắp căn phòng. Dù mai này có ra sao, chỉ cần được ở cạnh cô, cùng nhau chăm sóc tổ ấm nhỏ này chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với anh.
Phía bên ngoài, Sở Hạ khẽ áp tai ở phía cửa lắng nghe. Cô bé không hiểu chuyện gì xảy ra ở bên trong bèn xoay qua hỏi Tâm Anh.
- “Dì Tâm Anh, cha với mẹ con làm gì ở trong đó vậy ạ?”
Liền lập tức Tâm Anh kéo cô trở về phòng, vội vàng giải thích:
- “Có lẽ cha mẹ con đang xem phim hành động đấy. Mau, chúng ta mau về phòng nghỉ ngơi đi.”