Terra Blues...
Gã đàn ông lật đật đứng lên, miệng không ngừng mắng nhiếc. Hắn tức giận đập bàn, sau đó gọi quản lí đến.
- “Mau...mau đuổi tên này đi. Hắn là người gây sự trước, còn vô cớ đánh tôi.”
Người quản lí ngay khi nhìn thấy Ngôn Chính Phàm bèn trở nên nhã nhặn, cúi đầu chào hỏi liên tục:
- “Cậu chủ, sao cậu đến đây mà không báo với tôi một tiếng để tôi ra đón tiếp cậu.”
Nghe đến đây, gã đàn ông dê sòm hai chân đã không đứng vững. Ông ta nghe nói Terra Blues là một trong những điểm đến có tiếng ở đây. Ông chủ là một nhà kinh doanh lớn, khó mà động vào được. Xui cho ông ta rằng hôm nay đã vô ý gây sự với chủ thừa kế Terra Blues trong tương lai.
Ngôn Chính Phàm đưa mắt liếc nhìn về phía người con gái đang nằm gục trên bàn vì say mèm, ngắn gọn đáp:
- “Không sao. Hôm nay tôi đi với bạn.”
Dứt lời, anh trừng mắt nhìn về gã đàn ông khiến hắn sợ hãi mà xuống nước:
- “Là tôi có lỗi trước. Mong cậu Ngôn đây quân tử không chấp tiểu nhân mà bỏ qua chuyện này.”
Vừa nói, hắn vừa tát vào mặt mình liên tục mấy cái tỏ ý ăn năn.
- “Sau này tôi sẽ không làm chuyện như vậy nữa.”
Lúc này, gương mặt hắn cũng đã sưng đỏ. Nếu làm lớn chuyện thì sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh nơi này cho nên Ngôn Chính Phàm cũng gật đầu, miễn cưỡng bỏ qua. Ngay khi nhận được lời chấp thuận, gã đàn ông vui như được mùa liền lập tức ba chân bốn cẳng gom đồ rời khỏi.
Nhìn bộ dáng say mèm của Diệp Sở Chi khiến Ngôn Chính Phàm không kiềm lòng được mà bật cười. Không ngờ trong lúc say, cô toàn nói những chuyện tầm phào. Thật khiến người bên cạnh như muốn điếc cả tai.
Cuối cùng thì cả hai cũng rời khỏi nơi nhộn nhịp ấy. Ngôn Chính Phàm cõng lấy Diệp Sở Chi đi về phía chiếc xe đang đậu từ xa, miệng lẩm bẩm nói:
- “Cô ăn gì mà nặng thế không biết.”
Nói rồi, anh bước từng bước thật nhẹ tiến về phía trước. Ngay khi giúp Diệp Sở Chi ngồi vững lên xe, anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô vì sợ cô sẽ bị cảm lạnh mất. Đợi hơn hai mươi phút mà người con gái bên cạnh vẫn chưa mở mắt. Có lẽ vì uống quá nhiều rượu cho nên đã ngủ say tự lúc nào. Ngôn Chính Phàm nghiêng người, nhìn vào gương mặt đỏ hồng của cô, khẽ nhếch môi cười thầm. Đúng là cô gái ngốc. Không biết kiểm soát tửu lượng một chút nào cả.
- “Cô nói xem, tại sao chỉ trong hai lần gặp gỡ, cô lại cả gan thách thức người lạ như tôi chứ?”
Anh nói nhỏ bên tai cô, sau đó lại bật cười. Chưa bao giờ anh cảm thấy bình yên giống như bây giờ. Bầu trời vào đêm hôm nay có nhiều ngôi sao sáng. Dưới khung cảnh tĩnh mịch, cùng với ánh điện đèn vàng, hai con người ngồi tựa lưng vào nhau trên chiếc xe môtô sịn xò.
...***...
Sáng hôm sau....
Tại trường đại học...
Diệp Sở Chi vừa đi được mấy bước thì đã thấy dáng người cao cao vô cùng quen thuộc đang đi ở phía trước mình. Hóa ra người đó là Ngôn Chính Phàm. Thật bất ngờ rằng hôm nay anh ta không lái môtô đến trường giống như mọi khi, khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm ngạc nhiên. Cô liền chạy lên phía trước mà châm chọc:
- “Úi chà, thiếu gia Ngôn Chính Phàm hôm nay không lái xe đến trường. Chuyện lạ thật đó.”
Biết là cô nói đùa, nhưng chẳng hiểu tại sao Ngôn Chính Phàm lại cảm thấy vô cùng xấu hổ bèn giả vờ ngắm trời nhìn đất. Anh cứ thế mà bước về phía trước. Tuy nhiên, Diệp Sở Chi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục châm chọc anh:
- “Hay là hôm qua trong quán bar động lòng cô nàng nào rồi nên mới thay đổi thói hư tật xấu.”
Ngôn Chính Phàm lập tức dừng chân lại, vẻ mặt chán nản đáp:
- “Cô im lặng được không. Ồn ào quá.”
Nói rồi, anh đi thật nhanh giống như chạy về phía giảng đường. Diệp Sở Chi đuổi theo sau, vội vàng nói:
- “Này, đợi tôi với.”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN