Sở gia....
Ngay khi nhìn thấy Diệp Sở Nguyệt, Sở phu nhân khá bất ngờ. Đã lâu lắm rồi mới gặp lại, trông cô có nhiều thay đổi. Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô, bà cũng đoán được phần nào liền mời cô ngồi xuống ghế, từ tốn rót trà đưa về phía cô, hỏi:
- “Cuối cùng thì cháu cũng thành gia lập thất. Về phía Thiếu Trung, chẳng hiểu đã hợp tác với biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, thế mà chẳng đưa một người nào về nhà tựa như nó đang chờ...”
- “Mẹ...”
Bà chưa nói dứt câu thì đã bị Sở Thiếu Trung cắt ngang. Anh giả vờ ho một tiếng tựa như ngăn cản bà nói ra. Diệp Sở Nguyệt nắm lấy bàn tay đã có chút nếp nhăn của Sở phu nhân mà an ủi:
- “Bác gái, Thiếu Trung là người tốt, hơn nữa lại tài giỏi. Cậu ấy sẽ sớm tìm được đối tượng tốt mà thôi.”
Ngừng một lát, cô lại cúi đầu nhìn xuống cái thai mà thở dài:
- “Thà chậm một chút còn hơn cháu chọn sai người.”
Nghe cô nói, Sở phu nhân không hiểu rằng cô đã gặp phải chuyện gì. Bà khẽ chau mày hỏi cô:
- “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
- “Hiện tại, con là mẹ đơn thân.”
Nói đến đây, khóe mắt cô cảm thấy cay cay. Mặc dù đã vứt bỏ tình cảm dành cho Trương Kiến Thành hoàn toàn, nhưng khi nhìn lại đứa bé trong bụng cô lại lo lắng về sau này. Đứa trẻ sau khi lớn lên sẽ bị bạn bè trêu chọc rằng không có cha. Để xua tan bầu không khí có chút u buồn, Sở Thiếu Trung vội mở lời, anh chuyển sang chủ đề khác.
- “Thôi không nói về chuyện này nữa. Chẳng phải mình đã nói sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ giỏi ở đây sao.”
- “Phải phải. Đứa bé là quan trọng nhất.”
Sở phu nhân nhanh chóng nhận ra vấn đề liền gật đầu tán thành. Vì bà cũng từng làm mẹ cho nên cũng mong muốn dành những gì tốt nhất cho con của mình.
***
Một tháng sau...
Cuối cùng cũng đến ngày lễ tốt nghiệp của Sở Chi. Do bà Diệp cùng Sở Nguyệt sang Anh nên không đến chúc mừng khiến cô có chút buồn buồn. Thay vào đó, bọn họ đã gửi những lời chúc ấy qua video call. Bản thân cô cũng hiểu Sở Nguyệt gần đến kì sinh cho nên cũng bất tiện trong việc đi lại. Vì thế cô chỉ cầu mong chị gái được mẹ tròn con vuông.
Hôm nay, Lý Nhậm Bằng trên tay cầm một bó hoa hồng thật to đến chúc mừng cô. Cả hai cùng nhau chụp một tấm hình kỉ niệm. Suốt khoảng thời gian cô học tập tại Mỹ, như lời đã hứa, Lý Nhậm Bằng thường xuyên đưa đón cô với vai trò là một người bạn trai. Ngày hôm nay chính là ngày mà anh nghe câu trả lời từ phía cô.
Diệp Sở Chi chưa bao giờ quên những gì cô đã hứa trước đây mà mĩm cười gật đầu khiến anh vui mừng khôn xiết mà hét thật to:
- “Cuối cùng, vợ tôi cũng chịu quay về rồi.”
Trong suốt buổi lễ, Diệp Sở Chi chẳng thấy bóng dáng Ngôn Chính Phàm đâu cả, kể từ cái ngày hôm đó, lần cuối cô nhìn thấy anh.
Hiện tại Lý Nhậm Bằng đã chuẩn bị vé máy bay, chỉ trong đêm nay, hai người sẽ cùng nhau rời khỏi Mỹ mà quay trở về Lý gia. Suốt một thời gian đến tận đây tìm vợ, anh đã bỏ bê khá nhiều công việc. Chắc hiện tại Lý Nhậm Vũ đang đầu tắc mặt tối xử lý chúng giúp anh. Thật là tội nghiệp.
Đợi hơn ba tiếng đồng hồ mà Ngôn Chính Phàm vẫn chưa xuất hiện khiến Sở Chi có chút buồn bã. Dù sao khoảng thời gian cô sống ở đây, anh đã khiến cô vui rất nhiều. Chỉ tiếc là, cô không thể dành tình cảm khác cho anh hơn là tình bạn.
- “Sở Chi, đã đến lúc rồi. Chúng ta đi thôi.”
Lý Nhậm Bằng khoác vai cô, nhẹ nhàng nói. Sở Chi có chút luyến tiếc mà ngoảnh mặt nhìn lại một lần nữa. Ngay sau khi Diệp Sở Chi rời khỏi cũng là lúc Ngôn Chính Phàm lái xe đến. Anh chạy xung quanh tìm nhưng chẳng thấy cô. Mãi cho đến khi nghe bạn học báo lại thì mới biết cô đã quay trở về nước.
- “Cuối cùng, vẫn là tôi đến muộn hơn.”1