Sau khi các bác sĩ kiểm tra tình hình, Diệp lão gia mới bình tĩnh trở lại. Ông nhìn hai cô con gái xinh đẹp từ trên lầu bước xuống, lại nghĩ đến chuyện xấu hổ khi nãy của Sở Nguyệt mà đưa tay lên day day thái dương trầm ngâm suy nghĩ. Qua đêm nay nữa thôi là hôn lễ sẽ diễn ra. Sính lễ cũng đã nhận đầy đủ, làm sao có thể mở lời trước tình cảnh này kia chứ. Hơn nữa, chuyện không muốn cũng đã xảy ra. Cả Sở Nguyệt và Kiến Thành gạo đã nấu thành cơm, ông làm sao nhẫn tâm tiếp tục chia cắt tình cảm giữa hai đứa trẻ này. Nếu như đây là sự lựa chọn của Sở Nguyệt, ông sẽ tác thành cho cô. Chỉ có điều, về phía Lý gia, ông phải ăn nói làm sao.
Diệp lão gia khẽ thở dài, ông đưa mắt nhìn về phía Sở Nguyệt sau đó liền hướng sang đứa con gái út là Sở Chi. Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên. Suýt chút nữa ông quên mất, Sở Nguyệt và Sở Chi là hai chị em song sinh. Chỉ có điều, nếu làm như vậy thì Sở Chi sẽ chịu thiệt.
Sở Chi dường như nhận ra sự bất thường trên gương mặt của cha mình, cô bước lại về phía ông, cất giọng hỏi:
- “Cha có điều gì muốn nói sao?”
Diệp lão gia khẽ thở dài, khó khăn lắm mới mở lời:
- “Sở Chi....con...con thay Sở Nguyệt gả sang Lý gia được không? Cha...cha không ép buộc con đâu.”
- “Lão gia, con bé vẫn chưa tốt nghiệp...sao có thể gả thay Sở Nguyệt được chứ?”
Ngay lập tức, Diệp phu nhân lên tiếng phản đối. Mặc dù cả hai đều là con do bà sinh ra nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược. Nếu như Sở Nguyệt lanh lợi, hòa đồng thì Sở Chi lại điềm đạm, ít nói hơn. Bà cảm thấy từ nhỏ đến lớn, những điều tốt đẹp nhất đã dành cho Sở Nguyệt, những thứ còn lại mới đến lượt Sở Chi tội nghiệp. Lần này, bà quyết không để con bé hi sinh hạnh phúc của mình cho chị gái được.
- “Vậy thì bà muốn nói với họ rằng con gái chúng ta đã làm chuyện sai trái trước hôn lễ à?”
- “Tiền bồi thường sính lễ Diệp gia có thể lo liệu, nhưng còn danh tiếng thì sao?”
Lời nói của ông khiến Diệp phu nhân không thể mở miệng đáp trả. Thấy cảnh cha mẹ mâu thuẫn khiến Sở Chi không nhịn được, ánh mắt cô tỏ ra kiên cường, đáp:
- “Hai người đừng gây nhau nữa. Con sẽ thay thế Sở Nguyệt gả đến Lý gia.”
- “Thật sao?”
Ai nấy trong nhà đều tỏ ra kinh ngạc trước quyết định này của cô rồi đưa mắt sang nhìn Sở Nguyệt với con mắt thất vọng. Về phần Sở Nguyệt, ngay khi nghe lời nói thốt ra từ phía em gái, hai mắt khóc đến sưng húp của cô chợt lóe sáng mà chạy đến ôm chặt Sở Chi mà cảm ơn không ngớt.
- “Sở Chi, cả đời này chị không biết làm sao mới có thể đền đáp sự hi sinh của em.”
Sở Chi mĩm cười, vỗ vai chị gái mà trấn an:
- “Chỉ cần chị hạnh phúc, em sẵn sàng làm mọi thứ.”
Thế là, tất cả mọi người đều theo quyết định đó mà làm. Hôn lễ vẫn diễn ra đúng kế hoạch. Việc làm trước mắt là hoán đổi sợi dây chuyền vốn đeo trên người cả hai. Bởi vì Sở Nguyệt và Sở Chi là một cặp song sinh cho nên thoạt nhìn rất khó phân biệt. Chính vì thế mà từ xưa, cả hai được đeo sợi dây chuyền có khắc chữ cái của mỗi người để tiện bề cho tất cả người trong Diệp gia phân biệt. Mãi về sau, sợi dây này cũng chẳng còn giá trị, bởi lẽ, tất cả người hầu, thuộc hạ đều biết được tính cách khác biệt của hai cô gái này. Tuy nhiên, vẫn nên chuẩn bị cẩn thận tránh để người nhà Lý gia phát hiện.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN