Những ngày sau đó, Lý Nhậm Bằng cứ đứng đợi trước cổng trường chờ Sở Chi tan học. Cuối cùng anh cũng gặp được cô. Ngay khi nhìn thấy cô, Lý Nhậm Bằng nhanh chóng nắm lấy tay cô sau đó cô chặt cô vào lòng. Nhận ra người đàn ông trước mặt là anh khiến cô hoàn toàn sửng sốt mà vô thức dùng tay đẩy anh lùi ra xa. Lý Nhậm Bằng ánh mắt chân thành, anh đưa tay lên muốn chạm vào gương mặt bé nhỏ của cô nhưng chẳng hiểu tại sao lại lo sợ bèn thu tay về, thở dài nói:
- “Sở Chi, anh xin lỗi. Em trở về bên anh, có được không?”
Nghe anh nói thế, thâm tâm cô có chút dao động thế nhưng lúc sau lại kiểm soát được mà lạnh nhạt đáp:
- “Chẳng phải chúng ta đã ly hôn rồi sao? Hơn nữa, là anh chủ động đưa ra đề nghị đó.”
Chẳng hiểu tại sao ngay khi cô nói ra câu này khóe mắt đã ngấn nước nhưng cố tỏ ra vô cùng thoải mái, tựa như thoát khỏi sự ràng buộc của hôn nhân. Sở Chi không nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông đối diện mà lập tức xoay người rời đi. Ngay khi cô vừa đi được vài bước liền cảm nhận cái ôm ấm áp của người phía sau. Mặc cho cô ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi vòng tay rộng lớn của anh. Thế nhưng, cô càng vùng vẫy bao nhiêu thì anh lại càng ôm chặt cô bấy nhiêu. Lý Nhậm Bằng đầu tựa lên vai cô, nghẹn ngào nói:
- “Anh xin lỗi vì trước đây đã nói những điều không hay với em. Anh ước rằng bản thân trở lại giống như trước sẽ tốt hơn. Trở thành một chàng ngốc, được em quan tâm, chăm sóc. Không giống như hiện tại là một kẻ bốc đồng, nóng tính.”
Ngừng một lát, anh lại tiếp:
- “Anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta. Hơn nữa, anh vẫn chưa kí vào tờ giấy ly hôn.”
Từ phía xa, Ngôn Chính Phàm vô tình chứng Kiến cảnh tượng trước mặt. Ngay lập tức, hai bàn tay siết chặt đi về phía Lý Nhậm Bằng.
Bốp....
Sở Chi hốt hoảng mà hét lớn ngay khi Ngôn Chính Phàm đấm thẳng vào một bên mặt của Lý Nhậm Bằng khiến anh lảo đảo, một lúc sau cất giọng:
- “Cậu là ai? Khi không vô cớ đánh người.”
Ngôn Chính Phàm ngẩng cao mặt, trông vô cùng vênh váo liền sau đó bước lại gần Sở Chi, khoác tay lên vai cô, tỏ vẻ thân thiết, dõng dạc nói:
- “Với tư cách là người bảo vệ cho cô ấy.“.
||||| Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi |||||
- “Người bảo vệ?”
- “Phải. Anh hãy buông tha cho Sở Chi đi. Khó khăn lắm, cô ấy mới có thể tận hưởng cuộc sống mà vốn dĩ nên thuộc về cô ấy. Hoàn thành ước mơ còn dang dở của mình.”
- “Nhưng tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Lý Nhậm Bằng tự tin khẳng định, thế nhưng Ngôn Chính Phàm lại nhếch môi cười, giọng mỉa mai nói:
- “Chăm sóc sao? Anh có bao giờ hỏi rằng cô ấy muốn gì, thích những gì không? Từ trước đến nay, anh luôn trói buộc cô ấy phải làm một người vợ hiền lương thục đức, suốt ngày ở nhà nấu ăn. Có bao giờ anh để cho bản thân cô ấy được bức phá, sống vì bản thân một lần không?”
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra từ phía Ngôn Chính Phàm khiến Lý Nhậm Bằng hoàn toàn suy sụp. Anh chưa từng nghĩ đến cảm giác của Sở Chi mà chỉ biết đến mình. Anh chỉ biết người luôn chịu tổn thương chính là mình trong khi đó cô cũng rất đau khổ khi phải sống dưới thân phận của chị gái.
Ngôn Chính Phàm dường như chưa thỏa hết những dồn nén trong lòng, anh nắm chặt lấy tay Sở Chi, miệng không ngừng mắng nhiếc người đàn ông trước mặt:
- “Có bao giờ anh nhìn thấy cô ấy say chưa? Có bao giờ anh ngồi xuống bên cạnh mà lắng nghe tiếng lòng của Sở Chi chưa?”
Hai tay Lý Nhậm Bằng run run vì những lời nói thốt ra từ miệng Ngôn Chính Phàm. Càng nghe anh ta nói, anh lại càng cảm thấy mình hoàn toàn không xứng để thuyết phục cô quay trở về. Sở Chi bên cạnh cũng không cầm lòng được mà rơi nước mắt, mắt không ngừng hướng về phía Lý Nhậm Bằng.
Nhìn người con gái bên cạnh đang nắm chặt lấy tà váy, Ngôn Chính Phàm như đã hiểu ra cô hiện tại đang rất rối bời liền chủ động kéo tay cô rời khỏi. Anh nhìn cô, trầm giọng nói:
- “Sở Chi, chúng ta đi thôi.”
Nói rồi, cả hai người ngồi lên chiếc xe môtô. Ngôn Chính Phàm tăng tốc, lướt qua thân ảnh như chết lặng của Lý Nhậm Bằng.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN