Kể từ sau khi nghe những gì Ngôn Chính Phàm nói. Ngay lập tức, Lý Nhậm Bằng đã bắt đầu tập trung vào công việc bếp núc. Quả thật khó hơn những gì anh nhìn thấy Sở Chi đã làm trước đó. Nó không hề đơn giản một xíu nào. Anh đã lên mạng học hỏi cách chế biến món ăn. Nhưng làm không biết bao nhiêu lần vẫn thất bại khiến anh như muốn bỏ cuộc.
Khụ...Khụ...
Khói bụi tỏa ra khắp căn bếp. Hôm nay, anh lại làm thất bại món cá chiên. Nhìn mớ rau củ cắt lỏm chỏm cùng con cá đen xì, khét lẹt khiến anh muốn ngồi gục xuống đất mà thở dài. Từ nhỏ tới lớn anh chỉ biết ăn món người khác nấu, thậm chí còn chê lên chê xuống, chưa bao giờ xuống bếp đích thân nấu ăn một lần nào. Công việc trên công ty có khó khăn cách mấy anh vẫn cảm thấy dễ dàng hơn so với việc bếp núc này. Càng nghĩ, anh càng thấy bản thân thật có lỗi với Sở Chi.
Ngày tiếp nối ngày, cuối cùng thì Lý Nhậm Bằng đã có thể nấu được một bữa ăn có đầy đủ chất. Mặc dù nó chưa hoàn hảo, nhưng nhờ mọi người xung quanh đánh giá thì cũng khá là ổn. Cho nên hôm nay, anh nhất định sẽ mang theo phần cơm mà mình nấu mang đến trường cho Sở Chi. Anh đã cố hết sức, trong vòng hai tuần để thuần thục việc nấu nướng.
Ngày hôm sau, ngay khi nhìn thấy Sở Chi, Lý Nhậm Bằng đã đứng chờ sẵn trước cổng, trên tay cầm phần cơm mang đến cho cô. Thế nhưng đáp lại tấm lòng của anh lại là một gương mặt lạnh lùng.
- “Anh mang về đi. Chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Ngay lập tức anh níu tay cô lại, nhỏ giọng nói:
- “Anh đã cố gắng làm nó. Thất bại nhiều lần trong một món ăn đã giúp anh trở nên kiên trì hơn, nhẫn nại hơn để hoàn thành nó một cách tốt nhất có thể.”
Nói rồi, anh đưa hộp cơm về phía cô. Sở Chi trong lòng vẫn còn giận, cô cương quyết từ chối. Cuối cùng hai người đưa đẩy qua lại vô tình khiến hộp cơm rơi xuống đất.
Bịch...
- “Tôi đã nói không nhận rồi mà.”
Dứt lời, cô xoay người rời đi mặc cho Lý Nhậm Bằng đang đứng lặng, nhìn xuống đất. Mọi thứ mà anh đã cố gắng làm hơn nửa tháng nay vẫn không khiến cô hồi tâm chuyển ý. Anh khom người cúi xuống, nhặt lấy từng mẫu thức ăn đã bám bẩn. Đôi mắt lúc này đã ửng đỏ, có chút tiếc nuối. Cảm giác bị người khác chối từ những công sức mà mình đã bỏ ra suốt một thời gian thật không thể nào diễn tả được bằng lời. Cũng giống như lời nói làm tổn thương người khác, một khi đã buông ra khó có thể thu lại được. Anh biết, mình cũng đã như thế và những tổn thương bằng những lời nói ấy vẫn còn tồn tại trong thâm tâm của Sở Chi.
Ở phía xa trong một góc trường, Sở Chi hai mắt có chút thương xót nhìn về phía người đàn ông đang loay hoay ở phía cổng, cô nhìn người bên cạnh, rưng rưng nói:
- “Tôi làm vậy với anh ấy có quá đáng lắm không?”
Ngôn Chính Phàm đứng bên cạnh vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, vỗ vỗ vai cô, đáp:
- “Không hề quá đáng một chút nào. Cô phải cứng rắn hơn trong chuyện tình cảm. Một con người cố chấp, cứng đầu như Lý Nhậm Bằng phải để cho anh ta đau khổ một thời gian thì mới biết quý trọng người phụ nữ bên cạnh mình.“. Truyện Đông Phương
Nói rồi, Ngôn Chính Phàm lấy ra viên kẹo mút cho lên miệng, cây còn lại đưa về phía cô:
- “Nè, cho cô.”
Trước hành động hồn nhiên này của anh khiến Sở Chi không thể nhịn được mà bật cười rồi sau đó đưa mắt nhìn về phía cánh cổng. Ngay khi cô đang hướng mắt nhìn người từ xa thì ở cạnh đây vẫn còn người đang lặng lẽ quan sát.
- “Nếu như tôi có thể gặp cô sớm hơn thì có lẽ chúng ta đã viết nên thời thanh xuân tươi đẹp tại nơi này rồi.”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN