Một lúc lâu sau, Hoàng Kha mới xuất hiện, trên mặt nhiễu nhại mồ hôi. Nhìn biểu hiện khác lạ của mọi người chung quanh, anh khó hiểu hỏi:
- “Ông chủ, đã xảy ra chuyện gì?”
Cạch...
Ngay lập tức, mũi súng đã chỉa thẳng vào thái dương của Hoàng Kha khiến anh như chết trân tại chỗ. Lúc này, ánh mắt vốn đã tin tưởng của Quốc Triệu đã không còn.
- “Là mày phản bội, đâm sau lưng tao đúng không?”
Hoàng Kha lập tức phủ nhận.
- “Ông chủ, từ trước đến nay tôi vẫn một lòng trung thành với ông.”
Những lời nói của anh hiện tại không còn chút giá trị nào đối với Quốc Triệu. Ông ta quay sang nhìn người bên cạnh, lạnh giọng ra lệnh.
- “Văn Thái, giam hắn vào ngục tối cho đến khi nào hắn khai ra toàn bộ sự việc.”
- “Vâng, thưa ông chủ.”
Ngay lập tức, hai tay của Hoàng Kha bị giữ chặt. Anh cố lên tiếng giải thích nhưng lại vô tác dụng. Bởi lẽ, sự vắng mặt của anh đã chứng minh phần nào kẻ gây ra mọi việc chính là anh.
Trong căn phòng kín mít chỉ có mỗi tia sáng nhỏ chiếu vào, Văn Thái đang đứng lặng, nhìn người đang bị trói đứng đối diện mình. Anh liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ rời đi liền sau đó đến cởi bỏ sợi dây đang trói chặt hai tay của Hoàng Kha.
- “Mày cởi trói cho tao làm gì? Kẻ phản bội.”
Hoàng Kha phun nước bọt về phía Văn Thái, tỏ ra coi thường. Tuy nhiên, sự điềm nhiên trên gương mặt của Văn Thái không có gì thay đổi, anh nhìn về phía người đối diện, lạnh giọng đáp:
- “Tao đã nhiều lần cảnh cáo, rằng mày đừng xen vào chuyện này. Nếu không, sẽ nhận lấy kết cục thê thảm như thế nào.”
Mặc dù anh chẳng ưa gì Hoàng Kha nhưng lại không đành lòng giết chết anh ta. Một phần là vì cả hai đều như nhau, là tay sai của Quốc Triệu. Hơn nữa, người mà anh đối phó là ông ta chứ không phải là Hoàng Kha.
Ngay khi anh đốt cháy kho hàng, vừa đi xa đó được một đoạn đã bị Hoàng Kha phát hiện. Cả hai đã có một trận đối đầu khốc liệt. Cuối cùng, vì yếu thế, Hoàng Kha đã bị anh trói lại ở một góc cây cách đó không xa liền sau đó nhanh chóng đến chỗ Quốc Triệu ngay khi nghe tiếng đám người báo cháy.
- “Nhưng mày yên tâm, tao sẽ không để Quốc Triệu giết chết mày đâu.”
Văn Thái đưa ra lời cam kết liền sau đó bước ra ngoài khóa chặt cửa lại. Phía trong này, Hoàng Kha vô cùng tức giận chỉ biết cắn răng chờ cơ hội để lật ngược tình thế.
...***...
Ngày hôm sau, Diệp Sở Nguyệt trên đường đến công ty đã gặp phải người không nên gặp. Trương Kiến Thành vừa nhìn thấy cô đã tỏ ra thân thiện, hắn bước đến hỏi han:
- “Sở Nguyệt, lâu rồi không gặp. Anh nhớ em quá.”
Vừa chạm mặt hắn, cô lập tức xoay người liền cảm nhận cánh tay mình đã bị hắn giữ lại tự lúc nào.
- “Trương Kiến Thành, buông tay tôi ra.”
Sở Nguyệt tức giận lập tức rút tay ra khỏi bàn tay bẩn thỉu của người đàn ông này. Kể từ khi hắn ta xô ngã cô xuống đất, suýt chút nữa thì xảy thai, may ra Lý Nhậm Vũ đã kịp thời đưa cô đến bệnh viện. Mối thù ấy cô còn chưa tính vậy mà hắn lại còn dám vác mặt đến tìm cô. Không thể chịu được liền lập tức Diệp Sở Nguyệt tát thẳng vào gương mặt sở khanh của Trương Kiến Thành khiến hắn giật mình liếc mắt nhìn cô. Tuy nhiên lần này hắn không đáp trả lại mà trở nên mềm mỏng với cô.
- “Tiểu Nguyệt, anh xin lỗi. Lúc trước, anh không nên đối xử với em như vậy. Chúng ta quay lại được không? Anh hứa sẽ làm người cha tốt.”
Sắc mặt Sở Nguyệt không hề bị hắn làm cho dao động, cô nhếch môi khinh thường, lạnh giọng nói:
- “Tôi đồng ý, nhưng rất tiếc rằng đứa bé trong bụng nói “không”, vì cha của nó đã từng muốn giết nó.”
Nói rồi, cô đẩy hắn ra khỏi người cô, bước từng bước hiên ngang về phía trước. Kể từ nay, Sở Nguyệt cô không phụ thuộc vào đàn ông. Cô phải tự xây dựng tương lai tốt đẹp cho cả cô và đứa con chưa chào đời.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN