Nói rồi, hắn ta xoay người cùng người phụ nữ bên cạnh rời khỏi, mặc cho tâm trạng hiện tại của Sở Chi vô cùng bực dọc. Cô suy nghĩ vu vơ không biết sẽ nói gì với Sở Nguyệt về việc đã ra tay với người đàn ông mà chị ấy hết mực yêu thương.
Cách vị trí cô đứng không xa, một bóng người đàn ông mặc vest đen, dáng vẻ oai nghiêm đứng bên cạnh chiếc xe hơi sang trọng đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Diệp Sở Chi. Hàng lông mày anh ta khẽ nhíu lại, bàn tay siết chặt đến mức có thể nhìn thấy gân xanh, nghiến răng nói:
- “Diệp Sở Nguyệt, cô dám cắm sừng tôi sao?”
Rầm...
Tiếng đóng cửa mạnh đến mức khiến người đi đường giật mình, người đàn ông này bị điên hay sao?
...***...
Về đến phòng, Sở Chi mệt mỏi mà nằm ngả người xuống giường. Lúc này cô mới nhớ đến người chồng thân yêu của mình. Đang chuẩn bị ngồi bật dậy thì đã nghe tiếng khóc lóc vang lên ở phía nhà ăn, là giọng của Nhậm Bằng.
Bước xuống phòng ăn đã thấy anh nước mắt ngắn dài, một mực gọi tên cô. Người hầu bên cạnh ra sức dùng lời lẽ vô cùng dịu dàng để anh ăn cơm thế nhưng lại bị anh mạnh tay hất ra. Sở Chi bước về phía nữ hầu đang thở dài, dịu dàng nói:
- “Để tôi.”
Nói rồi, cô đưa tay nhận lấy bát cơm đang cầm trên tay nữ hầu tiến lại gần về phía Nhậm Bằng, hạ giọng nói:
- “Anh nhịn ăn đến giờ này sao? Ngoan, ăn một chút đi.”
- “Vợ đi đâu đến giờ mới về, bỏ anh một mình.”
Nhìn vẻ mặt giận dỗi của anh khiến cô không nhịn được mà bật cười:
- “Em chỉ đi công việc một chút. Chẳng phải bây giờ em đã về rồi sao?”
Dứt lời, cô đưa thức ăn về phía miệng anh, động tác vô cùng chuyên nghiệp chẳng khác gì bảo mẫu đút thức ăn cho những đứa trẻ biếng ăn. Sự dịu dàng của cô khiến Lý Nhậm Bằng ngoan ngoãn mà há miệng, trong đầu anh nảy ra hàng loạt suy nghĩ:
- “Cô nghĩ dùng trò này có thể dụ dỗ được tôi sao?”
Tối đến, đợi đến khi Sở Chi hoàn toàn say giấc, Lý Nhậm Bằng mới ngồi bật dậy. Anh lẳng lặng mở cửa, sau đó đi đến phòng làm việc trước đây, mở điện thoại lên gọi cho ai đó.
- “Điều tra toàn bộ thông tin gần đây của người tên Diệp Sở Nguyệt.”
Sau khi mọi thứ xong xuôi, Lý Nhậm Bằng mới quay trở về phòng. Nhìn người con gái đang ngủ say sưa ở đầu giường bên kia, anh khẽ ngồi xuống, chỉnh lại những sợi tóc con trên mặt cô, khẽ nói nhỏ:
- “Mong là em đừng làm chuyện có lỗi với tôi.”
Việc Lý Nhậm Bằng khôi phục lại con người trước đây không một ai trong gia đình biết, thậm chí cả cha mẹ của anh. Chỉ là hiện tại, anh muốn tiếp tục đóng vai một chàng ngốc để xem biểu hiện của người vợ này như thế nào. Anh giả vờ ngây thơ trước mặt cô nhưng lại âm thầm theo dõi, quan sát cô từ xa. Ngay khi nhìn thấy cô vội vàng, hấp tấp bảo người lái xe rời khỏi biệt thự, thâm tâm anh đã sinh nghi, bèn nhân lúc trong nhà không có ai mà lái xe đuổi theo cô. Không ngờ, anh lại chứng kiến cảnh gây nhau giữa cô và người đàn ông lạ mặt ở trung tâm mua sắm. Anh không biết mối quan hệ thực sự giữa hai người họ là gì? Nhưng nếu để anh biết được, cô lén lút cắm sừng mình thì anh sẽ dạy cho cô một bài học.
Anh đã từng một lần nhìn sai người, dẫn đến tự rước họa vào thân. Lần này, anh sẽ không ngu ngốc tiếp tục đi theo vết xe đổ đó bởi lẽ, tất cả những hoa hồng đẹp đều có gai.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN