Thế Thân Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 6: Chương 6




Lúc Thẩm Xương Mân đi đến khu chung cư của tôi thì đã chín giờ rưỡi tối, tôi cố ý khép hờ cửa, chờ sau khi anh ta bước vào gian phòng thì lập tức từ đằng sau màn hình máy vi tính mà ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh ta:

“Ngồi đi.”

Anh ta đóng cửa lại, vẫn là đôi môi vô tình, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng tôi đánh cược rằng trong lòng anh ta lại đang bất ổn, tôi đánh cược.

Cho dù là như vậy, anh ta vẫn giống như lần đầu tiên mà nhìn thẳng vào tôi:

“Tại sao anh khẳng định tôi sẽ không đem chân tướng nói cho giám đốc Trịnh?”

“Anh tới tìm tôi không phải là vì muốn nói cho tôi biết tại sao ư?” Tôi nhìn trong mắt anh ta lộ ra vẻ gay gắt, hòa hoãn nói, “Xương Mân, anh và tôi không phải kẻ địch, đây chính là trực giác của tôi đối với anh.”

Lãnh ý trong mắt anh ta có chút thu lại:

“Anh cảm nhận được sao? Lúc đầu tôi tưởng là trùng hợp, tôi đã thấy em trai của anh, khuôn mặt giống nhau nhưng chỉ có anh cho tôi cảm giác năm đó. Loại cảm giác này so với việc sau khi xem kết quả điều tra còn muốn đáng tin hơn.”

Nỗi xúc động cùng sự quyến luyến trong mắt anh ta, là hướng về tôi, vô cùng bất ngờ…

“Có lẽ anh không nhớ rõ vụ ẩu đả năm năm trước ở bến tàu A nơi phố Wall, nhưng mạng của tôi đã được kéo dài từ khi đó, bởi vì anh… đã từng cứu mạng tôi.”

Anh ta tiếp thu ánh mắt kinh hãi của tôi, con ngươi đột nhiên tối lại, “Giám đốc Trịnh vẫn rất tín nhiệm tôi, tôi lại muốn giúp anh giấu diếm với ngài ấy, chuyện này là điều ngài ấy chán ghét nhất…”

“Ha… Chúng ta không giấu được bao lâu đâu,” Tôi thả lỏng, dựa trên ghế sofa, nhìn ánh mắt vô cùng kinh ngạc của anh ta mà cười nhạt nói, “—— Chờ tôi tranh thủ giành thêm vài tờ đơn lớn từ chỗ của Duẫn Hạo, nhận được cổ phần đáng kể của công ty này, lúc đó anh cứ bán tôi đi rồi tiếp tục làm người tài giỏi trung thành nhất của hắn là được!” Lúc này đổi lại, anh ta kinh hãi nhìn tôi.

“Xương Mân —— ít nhất hãy cho tôi thời gian để thế lực của tôi ngang hàng với anh ta.”

Thẩm Xương Mân không ngừng lắc đầu:

“Tôi biết anh muốn giúp tôi thoát khỏi cảm giác tội lỗi! Nhưng anh nói rất không thực tế, ngài ấy là người thừa kế của Thiên Tác, chờ đến ngày ngài ấy tiếp nhận, anh sẽ vĩnh viễn cũng không thể có thế lực ngang hang cùng ngài ấy… Anh sẽ bị ngài ấy chỉnh đến chết!”

Tôi nhìn Thẩm Xương Mân lộ ra vẻ khẩn trương hiếm thấy, chẳng lẽ Trịnh Duẫn Hạo thực sự phát động bản tính tàn nhẫn một cách đầy khủng bố như vậy với kẻ lừa dối mình sao?

Tôi nhún nhún vai, không tính toán bất cứ kết quả gì.

“Tôi hiểu rồi, anh thực sự không sợ…” Thanh âm của anh ta có chút run —— “Anh vì tình cảm anh em mà làm thế thân, anh vì một người không quen biết như tôi mà xoa dịu cảm giác tội lỗi, anh không phải không hiểu tác phong của anh ấy, anh thực sự không sợ, anh thực sự không sợ sao? …”

Tôi đưa mắt sang một bên, im lặng không lên tiếng, anh ta lại kích động nói ——

“Anh nhất định sẽ chết, những người khác đều có thể toàn vẹn không tổn hại gì, miễn là tất cả đều do anh gánh chịu? Kim Tại Trung, anh thực sự rất ——”

“Tôi không hề vĩ đại, tôi chỉ hiểu rõ sự việc đã đến tình cảnh nào và phải làm chuyện gì, cân nhắc tiếp thì cho rằng các anh chưa đến mức phải cùng làm bia đỡ đạn với tôi mà thôi! Hơn nữa cái kẻ tên Trịnh Duẫn Hạo này…” Tôi hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt giống như đi xuyên được qua vách tường, thấy được một nơi rất xa, “—— dường như đáng để em trai tôi thích…”

Tiến vào ngôi kể thứ ba:

Ngày đầu tiên sau khi hẹn hò, Kim Tại Trung bị một chiếc Ferrari màu đỏ che khuất tầm nhìn ở cửa công ty, lại đột nhiên bị hù dọa bởi một cô gái dừng ngay trước mắt mình rồi đưa chìa khóe xe cho, chiếc xe siêu giá trị hàng giới hạn này mà so với chiếc xe Buick tinh xảo của giám đốc khu vực thì khỏi nói, vì thế mức công trạng hàng tháng của Kim Tại Trung bị trả thù bằng cách tăng thêm trăm vạn.

Sau khi nghe xong chuyện này, Trịnh Duẫn Hạo từ trong điện thoại phát ra tiếng cười êm tai:

“Ông ta không sợ ưu khuyết điểm của em sẽ có ngày đoạt lấy cái ghế của ông ta sao? Công trạng cao như vậy mà để em làm, là muốn em không làm được rồi mượn cớ ép em từ chức đúng không?”

“Thì ra anh cũng biết!” Kim Tại Trung thiếu chút nữa đã quăng cho hắn một ánh mắt khinh thường.

“Vậy là đạt được mục đích của anh rồi.” Duẫn Hạo cười nói.

“Mục đích gì? Giáng em xuống thành công nhân viên cấp thấp sao?” Thanh âm của Kim Tại Trung lúc này không hề che đậy sự bén nhọn cùng không vui.

Duẫn hạo cười không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng:

“Em cũng không định tặng anh chút kinh hỉ nào đó sao?”

“Ha ha… Hãy chờ xem.” Cậu cười, nhấp một ngụm cappuccino mà Akanishi đưa tới, “Đúng rồi, cảm ơn anh đã tặng em hai thứ.”

“Hai thứ?”

“Xe hơi và mỹ nữ.”

“Ha ha… Em cũng hãy chờ xem.”

Ngày thứ hai.

Kim Tại Trung nhìn chiếc xe Porsche màu rượu sâm banh trước cửa công ty kia thì lắc đầu đầy bất đắc dĩ, chỉ là giữa sự bất đắc dĩ lộ ra chút hứng thú không thể che đậy. Lại nhìn nhìn chiếc chìa khóa mà một ông già đưa cho mình, Kim Tại Trung phụt cười ra tiếng.

Trịnh Duẫn Hạo bên này thì vô cùng vui vẻ ——

Bởi vì Trịnh Duẫn Hạo đã được xem như là người thừa kế tại Thiên Tác, vừa là giám đốc bộ phận thiết kế kiêm nhân sự, còn giám sát cả bộ phận nghiệp vụ của một vài chi nhánh nhỏ, toàn bộ thoạt nhìn giống như một vị vua nhất định phải nắm được trận thế, nhận được sự chú ý hơn bao giờ hết.

“Cho tôi một cốc café đen starbucks, nửa cốc.” Hắn nói với Thẩm Xương Mân đang ngồi ở ghế lái rồi bước ra khỏi xe.

Một thân âu phục tối màu, sơ mi tím cộng thêm chiếc cà vạt hoa quý màu rượu sâm banh, mái tóc ngắn tựa như minh tinh anh tuấn, âu phục gọn gàng được thiết kế bởi chuyên gia nổi tiếng tôn lên vóc người thon dài.

Thẩm Xương Mân vừa rời đi, một cô bé cách xa chỗ Duẫn Hạo hai mét bị bảo vệ trị an ngăn cản.

“Chú! Chú! Con phải đưa hoa tới cho chú!” Cô bé vội vàng nói với bảo vệ trị an.

Trịnh Duẫn Hạo cũng không chú ý đến cảnh sắc bên này mà bắt đầu bước đi.

“Chú Trịnh! Chú Trịnh chú đừng đi —— Có người họ Kim bảo con đem hoa tặng cho chú!”

Cước bộ của Trịnh Duẫn Hạo ngừng lại, quay đầu nhìn về hướng bên này.

Hai người bảo vệ trị an lập tức sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Trong tay cô bé ôm một bó hoa hồng thật to, đang hướng về phía hắn mà vẫy tay kêu loạn. Trịnh Duẫn Hạo không hề nghi ngờ hai chữ ‘họ Kim’ vừa mới nghe được, mỉm cười bước tới.

“Nhóc con, là ai bảo nhóc đưa tới vậy?” Hắn bảo nhân viên bảo vệ trị an lui ra, khom lưng hòa nhã mỉm cười với cô bé, thật phúc hắc.

Cô bé chớp chớp mắt, ‘chú’ này đẹp trai quá đi à… lại lắc lắc đầu, đem ‘nhiệm vụ’ đầy gian khổ đưa cho chú:

“Anh ấy họ Kim, anh ấy nói chú trên đời này chỉ biết một người họ Kim mà thôi, cho nên anh ấy không sợ chú không biết là ai.”

“Cảm ơn nhóc nhé, vậy nhóc làm sao biết người đó là chú vậy?”

“Anh ấy nói người cao nhất, đẹp trai nhất chính là chú Trịnh.” Cô bé nhe răng cười với Duẫn Hạo.

“Ha ha, cậu ấy bảo nhóc trả lời như vậy sao?” Duẫn Hạo cười, đôi mắt cong lên, mê người đến mức khiến cô bé không chịu chớp mắt, lập tức giống như gặp ma mà gật đầu lia lịa.

“Cảm ơn nhóc con.” Hắn xoa xoa đầu cô bé, rồi đứng thẳng người dậy.

“Chú Trịnh.”

“Hử?” Bị người gọi là chú, cảm giác rất không thoải mái, từ đôi lông mày đang hơi nhíu lại của Duẫn Hạo là có thể nhìn ra.

“Là anh kia bảo con gọi chú là chú…” Thật ra chú chẳng già chút nào hết á

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.