Chương 3: Thuê phòng khách sạnKhách sạn năm sao, một đêm cũng tốn không biết bao nhiêu là tiền. Nhã Dung lần đầu tiên bước vào một khách sạn cao cấp đến như vậy khiến cô hệt như nhà quê mới lên phố, ngập ngừng nhìn trước ngó sau quan sát sảnh khách sạn.
Hệt như một vị khách Vip quen thuộc, Tuấn Tú vừa mới có mặt ở đây thì nhân viên đã đón chào nồng nhiệt. Một cô nhân viên tiếp tân xinh đẹp trong bộ áo dài màu đỏ sẫm rực rỡ sang trọng mời Tuấn Tú vào thang máy, còn trực tiếp đi theo hướng dẫn đến căn phòng 501.
Tuấn Tú vừa vào phòng, đã thể hiện mình là cậu chủ quyền quý, móc túi đưa cho nhân viên tiền boa, sau đó còn yêu cầu đồ ăn dặm.
Cửa phòng vừa đóng, Tuấn Tú liền nằm lăn ra giường, nhắm mắt ngủ. Để lại một mình Nhã Phương cứ ôm lấy giỏ xách đứng chần ngần trước cửa phòng.
Một lúc sau, cô mới nhận ra mặc dù đã nói chuyện với cậu chủ hách dịch kia được dăm ba câu nhưng không phải là trở nên thân thiết hơn được. Dẫu sau cô cũng nên tự thích nghi, chăm lo cho bản thân mình thì hơn.
Đặt giỏ xách lên chiếc bàn tròn bằng thủy tinh, Nhã Dung mệt nhọc lếch thân vào phòng tắm rửa mặt. Ăn no rồi, cả ngày cũng ngủ nhiều nên cô chẳng buồn ngủ nữa. Một mình cô mở cửa ban công, đi ra ngoài ngắm cảnh thành phố về đêm.
Đây là phòng khách sạn năm sao, nên khung cảnh bên ngoài có thể nhìn thấy một khu vườn rộng lớn màu xanh ngát, bên dưới, đèn neon lập lòe đến chói mắt. Đêm nay sao mà dài quá, mới ngày đầu thay thế anh mình làm việc mà cô đã gặp phải chuyện không may mắn, nhưng vẫn bình an đến giờ này thì cũng được xem là có chút may mắn. Nghĩ lại thì ngày nào cũng sống trong nơp nớp lo sợ bại lộ thân phận, có khi nào cô chưa qua được một trăm ngày chờ anh cô trở về mà đã lên cơn đau tim rồi đột ngột tắt thở hay không?
Cơn gió lạnh lùa vào, Nhã Dung cảm thấy ớn lạnh một hồi. Nhớ lại thì cả ngày nay bộ đồ cô mặc vẫn chưa được thay ra, cả bộ ướt rồi khô từ lúc nào cô cũng chẳng hay, chắc là do nghĩ đến cái bụng nhiều quá nên chẳng màng đến cơ thể mình rồi.
Lúc cô quay vào trong phòng thì nghe âm thanh rì rào phát ra từ phòng tắm, chắc là cậu chủ đang tắm. Nhân viên khách sạn gõ cửa, bê vào một khay thức ăn ngon lành. Cô đến mỉm cười một cái rồi nhận lấy, ấy thế nào nhân viên kia vẫn đứng im đó chẳng chịu rời đi.-Còn chuyện gì nữa sao?
-Chúc quý khách ngon miệng. – người phục vụ ấy chúc một câu, vẫn chưa chịu rời đi. Sau đó, còn nhẹ nhàng xòe bàn tay trái ra.
Nhã Dung khó hiểu, cô thắc mắc không hiểu hành động đó của nhân viên khách sạn kia nghĩa là gì. Cô còn đang thắc mắc thì một tờ tiền màu xanh mệnh giá khá cao đặt lên tay người phục vụ, người đó liền đi ra.
Tuấn Tú mặc chiếc áo choàng tắm, tóc tai còn chưa khô rũ xuống, dáng vẻ bây giờ thật giống với nhân vật quyền quý kiêu sa khiến cho Nhã Dung nhìn vào có chút giật mình. Tính tình tuy chẳng tốt đẹp gì nhưng ngoại hình lại hoàn toàn khác hẳn, đẹp đến không tì vết.
-Đúng là quê mùa, ở khách sạn năm sao, tất cả những công việc nhỏ nhất vẫn phải có tiền boa. Cậu vào tắm đi, cả người hình như bốc mùi rồi. – anh vẫy vẫy tay trước mũi, sau đó cao ngạo bước đến chiếc giường trắng, cầm lấy quyển sách lên đọc.
Nhã Dung không nói gì, cô bước vào phòng tắm, suy nghĩ một hồi, cô quyết định đi tắm, cả người cô thật sự có rất nhiều mùi, mùi mồ hôi, mùi nước ẩm, rồi cả mùi cả ngày ủ chua trong chăn nữa.
Chiếc điện thoại reo lên không ngừng, Tuấn Tú cứ ngỡ là của mình, nhưng không phải. Anh nhìn thấy chiếc điện thoại của Nhã Phương reo lên làm phá sự yên tĩnh của anh đang chăm chú vào đọc sách, anh bất đắc dĩ rời chiếc giường thân yêu, đến nhìn màn hình.
Trên màn hình hiện lên hai chữ “anh hai”. Anh tò mò cầm lên, nghe máy
-Alo, em à! Anh quên nói với em một điều này, đó là số điện thoại của thư kí chủ tịch, lát nữa anh sẽ nhắn tin cho em số của người đó sau này mọi động tĩnh gì em cứ liên lạc với thư kí. Còn nữa, trong thời gian này anh sẽ không thể nào liên lạc được với em. Em nhỡ hãy cẩn thận, đừng để người khác phát hiện ra sự thật. Cố lên, tạm biệt!
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút tắt máy. Tuấn Tú cau mày, nhìn kĩ một lần nữa vào số điện thoại đang ở trong màn hình. Nghĩa là sao? Vậy là tên đang tắm kia chỉ là người thay thế, còn người anh trai này mới là thật. Thay thế làm việc này sao? Nhưng dù sao vẫn là chó săn, là tay sai của ba anh. Nhưng nếu anh đưa sự việc này ra ánh sáng, thì có lẽ tên kia sẽ không cần ở lại chỗ anh nữa, cũng không cần báo cáo tình hình của anh cho ba anh biết.
Cửa phòng tắm mở ra, Nhã Dung mặc áo choàng tắm hệt như của Tuấn Tú, chỉ có điều cô mặc kĩ càng hơn. Chiếc cổ áo khoét gần xuống ngực, để lộ một mảng da thịt trắng hồng, hơn nữa cô mới tắm táp bằng nước nóng, da dẻ cũng có chút ửng hồng cộng với đầu tóc ướt rủ xuống ôm lấy hai bên gò má khiến cho cô trở nên lung linh hơn. Nhất thời cảnh tượng cô vừa mới bước ra khỏi phòng tắm khiến cho Tuấn Tú thoáng qua cảm giác hồi họp.
Anh nhanh chóng lấy lại ý thức, liền đưa điện thoại ra trước mặt Nhã Dung.
-Cậu là người giả mạo!- Tuấn Tú nhếch miệng.
Nhã Dung như bị đứng hình, cô bối rối đến mức tay bấu vào vạt áo, miệng run run. Làm sao cậu chủ biết được cô chính là giả mạo? có phải cũng biết được sự thật cô là con gái hay không?
-Anh trai của cậu mới là người phải đến giám sát tôi, nhưng cậu lại đi thay thế anh mình. Nói nghe xem, nếu tôi nói sự thật này với ba mình, thì cậu sẽ bị sa thải.
Nghe hết nội dung mà Tuấn Tú nói, Nhã Dung thở phào, thì ra không biết được sự thật cô là con gái giả thành con trai.
-Cậu chủ, nếu người nói với chủ tịch về sự thay thế này,thì cậu chủ cũng sẽ đón thêm một người đến giám sát cậu chủ nữa mà thôi. Tôi thì đã ở cùng cậu chủ gần hai ngày rồi, nếu cậu chủ muốn thay người mới thì cứ nói sự thật rằng “em trai đang thay thế anh mình” để đến làm việc.
-Có phải cậu đang uy hiếp tôi không? – Tuấn Tú trầm giọng nói, anh đang cố tỏ ra nghiêm trọng, nhưng trong lòng thì đang cảm thấy có chuyện rất thú vị trong này.
Nhã Dung khoát tay
-Làm gì có, tôi tôi không phải là uy hiếp mà là đang cầu xin.
-Tôi chẳng thấy ai cầu xin mà lại đi nói chuyện với giọng điệu như vậy cả - Tuấn Tú khoanh tay, đi đến gần chỗ Nhã Dung, đứng trước mặt cô.
-A ha, có lẽ tôi không giỏi biểu đạt lời mình nói cho lắm. Thế nhưng mà cậu chủ, nếu cậu chủ nói chuyện này với chủ tịch, thì gia đình tôi sẽ như thế nào đây, anh hai tôi, anh ấy – Nhã Dung ngập ngừng một chút, trên mặt lộ vẻ năng động – anh ấy hiện tại đang ở xa, phải nói là – cô ngập ngừng một chút, cố gắng nặng ra đôi mắt long lanh lệ nhòa – anh ấy hiện tại bệnh rất nặng, mà gia đình tôi thì nghèo khó, vì lo kiếm tiền cho tôi đi học, nên anh ấy đã đổ bệnh, tôi cũng vì muốn đi học cũng muốn có tiền để chữa bệnh cho anh hai nên mới nhận lấy công việc này. Tôi biết rằng như vậy là lừa dối, nhưng biết sao được, mỗi người đều gặp phải những hoàn cảnh trớ trêu, tuy khác nhau, nhưng cũng thật sự khó khăn. Anh hai tôi, anh ấy….
-Được rồi – Tuấn Tú hắn giọng – công việc này của cậu sẽ không bị mất, tôi sẽ không báo cáo gì với ba mình, nhưng phải lập một giao kèo.
Đêm đến, căn phòng khách sạn trên tầng năm hướng ra mặt hồ bơi xinh đẹp lung linh ánh đèn. Nhã Dung cuộn tròn người, lấy cái chăn mỏng che phủ kín đầu mình, âm thầm nhắn tin cho anh trai.
Mọi chuyện nói chung là đã qua được bước đầu, từ nay về sau, cô chỉ cần cố gắng ổn thõa công việc cả hai bên là được.